Mục lục
Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường từ khách sạn Kim Lăng về Tài Viện, Trần Hán Thăng tập trung tinh thần lái xe, chỉ có thời điểm ngẫu nhiên gặp đèn đỏ thì chuyện hôm qua mới hiện lên trong đầu hắn. Cuối cùng, ngay cả bản thân cũng nhịn không được mà nhếch miệng cười.

"Không biết dẫn bao nhiêu cô gái ra ra vào vào khách sạn, vậy mà người thất bại duy nhất lại là Tiểu Ngư Nhi, đúng là trớ chêu."

Trần Hán Thăng không tin không được: "Rất nhiều chuyện đã có lần thứ nhất thì ắt có lần thứ hai, mình đã lừa cô ấy đến khách sạn một lần, thì lần sau cũng có thể lừa vào khách sạn lần nữa. Có điều, sau lần này cô ấy sẽ đề phòng, lần tiếp theo sẽ khó khăn hơn, cùng lắm biểu diễn thêm một lần nữa."

Trở về trường học, Trần Hán Thăng trực tiếp về phòng ký túc, bởi vì hôm qua ngủ muộn, sáng nay dậy sớm, nên dự định ngủ bù.

Trong phòng 602, trừ Lý Quyến Nam đang đi làm thêm ở ngoài, còn lại đều ở trong phòng.

Dương Thế Siêu, Kim Dương Minh và Quách Thiếu Cường đang ngồi trước máy tính chơi CS, ai chết thì đổi người khác.

Dưới điều kiện đơn giản và khắc nghiệt này, ba tên sinh viên có chỉ số thông minh bình thường này chơi cả ngày, hết cười đùa lại gây gỗ với nhau.

Còn Đái Chấn Hữu mượn mấy quyển truyện võ hiệp ở thư viện về, cả ngày nằm lý trên giường, thỉnh thoảng cười trộm một tiếng, giống như bản thân đắm chìm vào thế giới tinh thần của mình.

"Hả? Lộc Đỉnh Ký?"

Trần Hán Thăng tuỳ tiện nhặt một quyển mở ra xem.

Đái Chấn Hữu nhanh chóng giật lại: "Mày đi chơi game đi, chút nữa tao đọc đến quyển này rồi."

Lão Đái thuộc loại đói thuốc nặng, mà mức nhập tâm cực cao, cho nên chẳng muốn chia sẻ sở thích này cho người khác.

"Đúng là loại hẹp hòi."

Trần Hán Thăng đưa qua một điếu thuốc: "Mấy quyển truyện này là mày dùng thẻ của tao mượn đấy, với lại mày có thể thường xuyên ra bên ngoài kia được không, sắp mốc trong phòng rồi đấy."

Đái Chấn Hữu không thèm ẳng tiếng nào, chỉ cầm lấy điếu thuốc đặt lên miệng. Sau đó, quay thân thể qua một hướng khác, từ nằm sấp chuyển thành nằm nghiêng, đưa lưng về phía Trần Hán Thăng và tiếp tục đọc truyện, căn bản không để lời Trần Hán Thăng nói vào đầu.

"Mẹ, éo thèm quan tâm mày nữa."

Trần Hán Thăng măng một câu.

Dương Thế Siêu vừa bị chết nên phải đổi cho người khác cũng nói hùa vào: "Gần đây, mỗi ngày lão Đái chỉ ăn một bữa. Đêm đên, bọn tao ngủ hết nó vẫn thức, 5 giờ sáng còn chưa thèm ngủ, đúng là thần tiên mà."

"Không chỉ có thế."

Kim Dương Minh đang chơi game cũng nói hùa vào: "Lão Đái còn mua một cái đèn bàn nhỏ giấu trên giường, dùng nó cả đêm đọc sách. Một đêm không biết dùng bao nhiêu tiền điện."

Bởi vì hóng hớt mà bị kẻ địch bắn một phát vào đầu, nên Kim Dương Minh giận cá chém thớt, công kích thẳng Đái Chấn Hữu: "Tháng sau, chúng ta có nên bàn lại cách thức đóng tiền điện hay không? Chia đều cả 6 người, khiến tao quá lỗ."

Quách Thiếu Cường không lên tiếng, tính tình cậu ta tương đối hào sảng, mặc dù không so đó vài đồng tiền điện, nhưng không muốn đứng ra nói chuyện giúp Đái Chấn Hữu.

Thật ra, Đái Chấn Hữu đã nằm giữa biên giới bị cô lập. Chủ yếu, bản thân cậu ta không chịu tham gia hoạt động tập thể. Trong phòng, ngay cả người bận rộn như Trần Hán Thăng cũng giành thời gian chơi cùng bạn bè, còn Đái Chấn Hữu tách biệt hoàn toàn, cuộc sống hàng ngày lại vô cùng keo kiệt.

"Được rồi, đèn bàn thì dùng mấy số điện? Lão Lục, chẳng lẽ mày định gộp cả tiền điện chúng ta sạc điện thoại sao?"

Trần Hán Thăng áp cuộc cãi lộn lại.

Kim Dương Minh thấy Trần Hán Thăng lên tiếng thì không nói gì thêm chỉ đành bĩu môi, rồi quay lại cuộc chiến phe cảnh sát của mình.

Trong phòng 602 có mặt Trần Hán Thăng, căn bản không thể có một vòng tròn nào khác, chỉ cần Trần Hán Thăng không ngầm thừa nhận, bất kể là lão Dương hay Kim Dương Minh đều không thể nào cô lập người khác được.

Có điều, Trần Hán Thăng lên tiếng giúp Đái Chấn Hữu, nhưng lão Đái không hề cảm kích, vẫn lạnh lùng nhìn mọi chuyện.

Tính cách quyết định vận mệnh, câu này quả thực không sai.

Trần Hán Thăng đặt bộ đồ lau nhà trên ghế xuống, kéo ghế ngồi cạnh xem Dương Thế Siêu chơi. Hiện tại, hắn hút toàn loại thuốc tốt, cấp thấp nhất cũng là Tiểu Tô hoặc Hoàng Kim Lăng.

Còn Dương Thế Siêu và Quách Thiếu Cường hút mấy loại rẻ tiền như Hồng Mai hoặc Hồng Tháp Sơn. Nên hiện tại, có con dê béo Trần Hán Thăng bên cạnh nên cứ thế bứt lông dê mà dùng, cứ hết điếu này đến điếu khác, cho đến khi gói thuốc hết sạch mới thôi. Con mẹ nó, đám này không sợ chết sặc sao?

Trần Hán Thăng mở cửa ban công để thông gió, còn Kim Dương Minh bên cạnh không ngừng đánh giá, rồi đột nhiên nói: "Tứ Ca, đêm hôm qua không về ngủ, có phải ở khách sạn?"

"Có chuyện này sao?"

Dương Thế Siêu ngẩng đầu xem trò vui.

Kim Dương Minh mỉm cười tự tin nói: "Đầu tiên, tóc Tứ Ca khô ráo sạch sẽ, chứng minh mới tắm sáng nay, nhưng hôm qua cậu ấy không về phòng ký túc, vậy có thể ở nơi nào chứ? Tiếp theo, bình thường Tứ Ca không thích xịt nước hoa, vậy mà hiện tại có mùi thoang thoảng, chứng tỏ mùi này của người khác dính vào."

"Từ các điều trên suy ra, đáp án chỉ có một."

Kim Dương Minh giơ ngón tay vẽ ra một đường cong trong không khí, cuối cùng chỉ thẳng vào người Trần Hán Thăng: "Thừa nhận tội ác đi, tôi qua mày cùng cô gái nào đi khách sạn?"

Phòng ký túc đột nhiên trở nên yên tĩnh, ngay cả Đái Chấn Hữu cũng quay qua nhìn Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng ngây người ra, sau đó ngơ ngác nói: "Không sai, tối qua tao với bạn gái đi nhà nghỉ, sao?"

"Hả?"

Kim Dương Minh là người giật mình đầu tiên, bình thường Trần Hán Thăng chẳng phải đưa ra lời giải thích kiểu 'tóc tao sạch vì tắm ở nhà tắm', 'trên người có mùi hương khỉ đầu, mũi mày ngửi nhầm thì có' .

Bình thường, chuyện bí mật của mình bị những lời vớ vẫn nói toạc ra, không phải ai cũng như 'thám tử Conan', nhưng 'tội phạm' làm gì không biết xấu hổ thừa nhận thẳng thừng như vậy, Kim Dương Minh cảm thấy trình độ của mình không cách nào phát huy.

Dương Thế Siêu không quan tâm những chuyện đó nữa, mà vội vàng hỏi: "Cô ấy thế nào?"

Đây là vấn đề tất cả mọi người rất quan tâm.

Trần Hán Thăng suy nghĩ chút, tìm kiếm đối tượng tham chiếu, rồi nói: "Mọi phương diện đều hơn Thương Nghiên Nghiên một mảng lớn, ngay cả đến từng cọng tóc cũng vậy."

Nói đến mức này, mọi người đều có thể hình dung ra, người bạn gái kia xinh đẹp đến trình độ nào.

Quách Thiếu Cường cười hì hì: "Vậy hai người có. . . ."

"Mày nói xem?"

Trần Hán Thăng hỏi ngược lại: "Hai đứa tao vào khách sạn, chẳng lẽ đánh caro?"

"Mày giỏi."

Dương Thế Siêu hâm mộ giơ ngón tay cái lên.

Trần Hán Thăng không thèm quan tâm phản ứng của Dương Thế Siêu, mà quay qua nói với Kim Dương Minh: "Lão Lục, mày có khả năng quan sát nhạy bén đấy, Edogawa Dương Minh, chỉ qua vài chi tiết vụn vặt đã đoán ra chân tướng sự việc. Người bạn hôm qua của tao đúng là rất thích dùng nước hoa."

"Ừ, ừ ừ."

Kim Dương Minh đột nhiên có cảm giác sai ở đâu đó, không hề có khoái cảm của việc vạch trần chân tướng, mà hơi có cảm giác khó chịu

"Tao ngủ trước đây, tối qua ngủ muộn quá."

Trần Hán Thăng cười ha hả nói: "Lão Lục, thật ra tao rất hâm mộ mày, không có việc gì thì ở trong phòng chơi điện tử, thích có thể ra quán net chơi đêm. Chẳng giống tao, suốt ngày phải đoán già đoán non tâm tư hết cô gái này đến cô gái khác, còn phải nhớ kỹ từng ngày sinh nhật. . ."

Kim Dương Minh miễn cưỡng nở nụ cười, rồi tiếp tục ngồi chơi máy tính, nhưng vừa hồi sinh chẳng bao lâu đã chết, bởi vì mất đi sự tập trung.

"Mẹ nó, bên kia có người dùng hack, ông máy phải tố cao. Chơi trò chơi cũng dùng hack, đúng là mất mặt."

Chẳng hiểu sao cảm xúc Kim Dương Minh dâng trào.

Trần Hán Thăng nhẹ nhàng nằm lên giường, quay mặt mình về phía tường, lộ ra vẻ mặt sung sướng.

Đây chính là nguyên nhân dù Trần Hán Thăng đủ sức ra ngoài thuê phòng, nhưng vẫn thích ở trong ký túc xá.

Ở với đám bạn ngốc là trải nghiệm vô cùng sung sướng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK