Hàng năm, thời điểm tuyển sinh mùa thu và mùa xuân, trong quán nét luôn chật kín sinh viên đại học. Phần lớn mọi người chờ đợi câu trả lời từ các công ty tuyển dụng buổi sáng, hay sửa lại CV xin việc, thuận tiện thì làm vài game giải trí.
Bên cạnh Vương Tử Bác là một sinh viên năm 4, mặc một chiếc áo sơ mi trắng giá rẻ, chân đi giày đen bóng loáng, bên cạnh là hồ sơ xin việc đựng trong phong bì đựng giấy kiểm tra trong suốt, bên trong có tất cả hồ sơ hay văn bằng mà nhà tuyển dụng yêu cầu. Còn người này đang tập trung đi phó bản trong game 'Mộng Ảo Tây Du' .
Vương Tử Bác cũng chơi trò này, nên hắn nhìn qua màn hình người khác một chút, sau đó quay lại nhìn màn hình QQ của mình.
Trước đó, mỗi lần cậu ta gửi tin nhắn, thì phải 30 phút Hoàng Tuệ mới trả lời, hoặc không trả lời ngay lúc đó luôn.
"Bây giờ là 11 giờ 03 phút, nếu 11 giờ 20 phút còn không nhắn lại, vậy mình sẽ đi ngay."
Cậu ta cho mình một khoảng thời gian để an ủi, sau đó Vương Tử Bác mở web ra xem anime. Có điều, nội dung bộ phim còn chưa load xong, thì tiếng báo tin nhắn 'tích tích tích' vang lên.
Vốn dĩ, Vương Tử Bác tưởng rằng đó là tin nhắn của mấy tên lừa đảo trên QQ, không ngờ là avarta quen thuộc kia. Cậu ta ngạc nhiên rồi vội vàng mở ra đọc.
"Tôi đây."
Hoàng Tuệ trả lời một câu khá đơn giản.
Mặc dù tin nhắn trả lời vẫn rất chậm, nhưng đây là tin nhắn Hoàng Tuệ trả lời Vương Tử Bác nhanh nhất. Không chỉ có thể, Hoàng Tuệ còn chủ động đưa ra câu hỏi.
"Gần đây cậu thế nào?"
Giờ phút này, chân tay Vương Tử Bác có chút luống cuống. Cậu ta nín thở, cân nhắc từng chữ trả lời: "Tôi vẫn tốt, còn cô thì sao?"
Hoàng Tuệ không trực tiếp trả lời, mà 30 giây, 50 giây, 100 giây. . .
Lại lần nữa, câu hỏi chìm xuống đáy biển.
Vương Tử Bác rất uể oải. Bản thân cậu ta nhìn lại câu trả lời và câu hỏi, trong lòng vô cùng hối hận vì mình không biết nói chuyện, mỗi lần trò chuyện là nhắn tin toàn nội dung tẻ nhạt.
"Nếu Tiểu Trần trong tình huống này, nó sẽ trả lời thế nào?"
Vương Tử Bác tìm acc 'Trần Anh Tuấn', thử nhắn một tin nhắn tới.
Tuổi Trẻ Chưa Trải Sự Đời: Có đó không?
Không ngờ, ảnh Avarta một chút đã sáng lên, thì ra Trần Hán Thăng để chế độ ẩn.
Trần Anh Tuấn: Đây, có việc gì đấy?
Bây giờ, đoán chứng Trần Hán Thăng đang ở phòng ký túc chơi game, nên Vương Tử Bác không dám câu giờ, đành nói rõ mọi chuyện.
Tuổi Trẻ Chưa Trải Sự Đời: Đầu tuần, tao gặp một người bạn cao trung ở trường đại học bên cạnh, tao muốn hỏi xem cô ấy làm gì, mà không biết cách hỏi thăm sao cho thú vị?
Trần Anh Tuấn: Bạn học? Đẹp không? Tao có biết không?
Vương Tử Bác nghĩ thầm, con chó Trần Hán Thăng này, vừa nghe đến bạn học nữ là hấp ta hấp tấp.
Tuổi Trẻ Chưa Trải Sự Đời: Xinh bình thường, không phải bạn chung của chúng mình, nên mày không biết. Với lại xinh đẹp hay không thì liên quái gì đến mày, Thẩm Ấu Sở và Tiểu Ngư Nhi còn chưa đủ thoả mãn mày sao? Tranh thủ thời gian dạy tao nhanh lên.
Trần Anh Tuấn: (Gửi icon cười). . . Tao sẽ nói kiểu 'Này, hôm đó cậu ở gần trường của mình làm gì vậy, hay nhớ mình nên lén đến nhìn đúng không?
Vương Tử Bác gật đầu, rồi coppy toàn bộ câu của Trần Hán Thăng, sửa lại một chút cho phù hợp rồi nhắn lại.
Tuổi Trẻ Chưa Trải Sự Đời: Này, hôm đó cô ở trường trung tôi làm gì vậy? Hay nhớ tôi quá nên lén đến nhìn trộm?
Lần này, Hoàng Tuệ trả lời, mà tốc độ trả lời còn rất nhanh.
Tuệ Tuệ: ?
Chỉ một dấu ? thôi đã khiến Vương Tử Bác ngây người. Trong lòng cậu ta mắng thầm Trần Hán Thăng đúng là biết hại người, không ngờ Hoàng Tuệ cảm thấy câu nói kia khá thú vị nên trả lời luôn, đồng thời nghĩ rằng có thể trò chuyện tiếp.
Tuệ Tuệ: Tôi qua bên đó tìm việc.
Tuổi Trẻ Chưa Trải Sự Đời: Chẳng phải cô đã tìm được việc rồi sao?
Tuệ Tuệ: Ông chủ của tôi tự dưng đòi xa thải, cả văn phòng đều nói vậy.
Tuổi Trẻ Chưa Trải Sự Đời: Lý do gì muốn xa thải cô? Biết nguyên nhân không?
Tuệ Tuệ: Tôi cũng không rõ, giống như sau cái đêm sinh nhật đó mọi chuyện có sự thay đổi. Tôi mệt rồi đi nghỉ đây, ngủ ngon.
Lúc này Vương Tử Bác mới nhớ tới buổi tiệc sinh nhật hôm đó. Trần Hán Thăng từng nói sẽ giúp mình báo thù.
Lúc đầu, cậu còn tưởng thằng bạn mình chém gió, không ngờ cậu ta trả thù thật, mà cách trả thù vừa gọn gàng vừa nhanh chóng, thật sự chỉ qua một đêm.
Vương Tử Bác rất muốn hỏi Trần Hán Thăng trả thù bằng cách nào, có điều nick 'Trần Anh Tuấn' lại đen xì, với lại Vương Tử Bác cũng không biết mở miệng thế nào.
Cậu ta thở dài một cái, rồi nhắn lại cho Hoàng Tuệ: "Ngủ ngon (hình mặt trăng)."
Vốn dĩ mọi chuyện nên kết thúc, nếu Vương Tử Bác rời đi, nói không chừng mọi chuyện sẽ không xảy ra.
Nhưng cậu ta thấy lên mạng chưa đầy một tiếng, mà bây giờ rời đi sẽ tính tiền một giờ. Cậu cảm thấy quá lãng phí, thế nên quyết định mở trò chơi Hải Tặc Onepiece ra chơi.
Cũng không lâu lắm, ảnh đại diện của Hoàng Tuệ lại sáng lên.
Vương Tử Bác ngơ ngác nhấn vào xem, thì nội dung tin nhắn khiến thắng bé giật mình.
Tuệ Tuệ: Tử Bác, trước đó thật có lỗi với cậu. Hiện tại, tôi rốt cuộc cũng biết, thật ra trên thế giới này có ai quan tâm tôi thật lòng chỉ có cậu.
Câu nói này giống như chiếc hộp Phandora, những thứ ma quỷ bên trong bay ra phá vỡ phòng tuyến và quyết tâm mỏng manh của Vương Tử Bác, khiến cậu ta vứt hết lời cảnh báo của Trần Hán Thăng ra sau đầu.
Tuổi Trẻ Chưa Trải Sự Đời: Sao cô lại nói vậy?
Tuệ Tuệ: Tôi mới chia tay, công việc cũng sắp biến mất. Lúc này, tôi mới nhận ra ai là người đối xử tốt với mình, thì ra tôi không biết quý trọng nó.
Nói thật, Vương Tử Bác nhìn thấy Hoàng Tuệ nhắn tin đã chia tay thì mừng thầm, đúng là 'lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt', nhưng suy nghĩ tiếp theo lại là. . Phải chăng mình có cơ hội?
Loại ý nghĩ này nếu để Trần Hán Thăng biết được sẽ phỉ nhổ vào mặt cậu ta. Thế nhưng, nó cứ như vậy, đơn giản được sinh ra, đã thế còn nhanh chóng phát triển chiếm dần não bộ Vương Tử Bác, ảnh hưởng đến từng hành động của cậu.
Tuổi Nhỏ Chưa Trải Sự Đời: Cô không cần phải lo, chuyện gì chẳng có cách giải quyết, công việc mất có thể tìm lại, chia tay cũng chẳng sao, bởi vì cô sẽ gặp được người còn trai thật sự yêu mình.
Tuệ Tuệ: Trưa mai tôi sẽ tiếp tục kiếm việc mới, sau khi nghỉ việc sẽ không được ở trong ký túc xá của công ty, tiền thuê phòng vẫn phải dùng tiền.
Vương Tử Bác nghĩ mình nên nhắn lại thế nào, nhưng cảm giác bản thân bất lực, bởi cậu ta làm quái gì có tiền.
Ngay thời điểm 'Tuổi Trẻ Chưa Trải Sự Đời' im lặng, thì 'Tuệ Tuệ' bên kia cũng nghỉ ngơi thật sự.
Tuệ Tuệ: Tử Bác, cảm ơn cậu an ủi. Tôi ngủ thật đây, ngủ ngon.
Thời điểm ảnh đại diện Hoàng Tuệ xám xịt, thì đầu Vương Tử Bác cũng trống rỗng, trong đó còn có loại cảm giác chưa thoả mãn.
Cậu nhìn ảnh đại diện QQ của Hoàng Tuệ thì ngẩn người ra, bởi vì cậu phát hiện Hoàng Tuệ mới thay đổi chữ ký của QQ.
"Hạnh phúc có thể tới chậm một chút, chỉ cần chân thành, muộn hay không chẳng quan trọng."
Vương Tử Bác bỗng nghĩ rằng, có phải câu này đang ám chỉ mình. Sau khi Hoàng Tuệ chia tay mới nhớ ra mình đối xử với cô ấy thật lòng, cho nên muộn một chút cũng chẳng sao. . ."
Đây là chuẩn liếm chó, chỉ là trong lúc vô tình, cảm xúc của nữ hoặc nam trở nên điên đảo, thì ngay cả việc trở thành lốp xe dự phòng cũng không nhận ra được.
Vương Tử Bác vất vả lắm thoát ra khỏi dòng suy nghĩ đó, lại vô tình phát hiện vị sinh viên năm 4 ngồi bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào giao diện QQ của mình.
Vương Tử Bác trừng mắt nhìn người này, chuẩn bị tắt QQ, tắt máy đi về.
"Cậu nên quên cô ta đi."
Người chơi 'Mộng Ảo Tây Du' nói.
Vương Tử Bác ngạc nhiên, nhưng vị học trưởng năm 4 kia lại nói tiếp: "Cô bé kia rất giỏi việc câu cá buông dây dài, cậu nên quên cô ta đi."
"Anh chơi trò chơi của anh cho tốt đi."
Vương Tử Bác kinh thường, một tên nghiện game chó má thì có tư cách gì nói đạo lý với mình.
Trên đường về, Vương Tử Bác cũng tự hỏi, chị Tiểu Tuệ đang cần tiền, mình kiếm tiền thế nào đây?
. . .
Giữa trưa hôm sau, Nhiếp Tiểu Vũ đang chịu trách nhiệm mở rộng thị trường ở làng đại học Tiên Ninh, bỗng gọi điện cho Trần Hán Thăng, nói rằng Vương Tử Bác muốn gia nhập đội ngũ làm thêm giờ của Hoả Tiễn 101.
"Tốt."
Mặc dù Trần Hán Thăng khá ngạc nhiên, nhưng vẫn đồng ý: "Trước đó, cậu ta cảm thấy làm việc dưới trướng của tôi khá mất mặt, bây giờ tư tưởng tiến bộ vậy là quá tốt rồi."
"Vậy tôi nên đối xử với cậu ta thế nào?"
Nhiếp Tiểu Vũ muốn hỏi vấn đề này, bởi vì Vương Tử Bác là người bạn thân nhất của Trần Hán Thăng, cô phải hỏi để biết đường xử lý.
Trần Hán Thăng mỉm cười: "Cô suy nghĩ xem thời điểm Thẩm Ấu Sở vào làm việc ở Hoả Tiễn 101 thế nào, cô ấy nhận được đặc thù gì không? Về sau, nếu gặp loại chuyện này còn tìm tôi, trước tiên cô xác định chép quy định 10 lần rồi nói."
"Tôi biết rồi."
Nhiếp Tiểu Vũ đâu phải người ngốc, nếu ngay cả Thẩm Ấu Sở đều không nhận được đặc quyền, thì đối xử với Vương Tử Bác cũng phải đối xử như vậy.
"Mặt khác."
Trần Hán Thăng nghĩ tới một chuyện: "Quán trà sữa chuẩn bị khai trương, tôi cho cô một ngày nghỉ, về đây cổ vũ cho có không khí."
"Nhanh vậy sao? Quán trà sữa tên là gì vậy?" Nhiếp Tiểu Vũ tò mò hỏi.
"Ngộ Kiến." (Gặp nhau. )
Trần Hán Thăng cười ha hả trả lời.