“Ba ba!” Thương Nghiên Nghiên tít mắt, vui mừng thốt lên, điều này đối với cô mà nói không khó, dù sao cô cũng xưng hô như vậy khi còn là sinh viên năm nhất. “Được”. Trần Hán Thăng hài lòng gật đầu, bầu không khí lúc này cũng khá hơn đôi chút. “Cha”. Thương Nghiên Nghiên lại tinh nghịch nói: “Cậu xem, lúc nào tớ cũng dám gọi như vậy, không lẽ lúc nào cậu cũng dám đồng ý sao?” “Hả?....hô hô, hô hô.” Trần Hán Thăng cười khan, hắn đương nhiên không thể tùy tiện đồng ý. Bản...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.