“Cũng chỉ nửa năm thôi mà, trưởng thành cũng có hữu hạn, hầu hết đều là giả vờ.” Đới Chấn Hữu cầm lấy điếu thuốc của Trần Hán Thăng, trong miệng còn lẩm bẩm một câu. “Ha ha ha…” Trần Hán Thăng nghe xong, lập tức không tim không phổi cười rộn lên: “Bất cứ lúc nào đi chăng nữa, Lão Đới cũng chỉ chơi đồ thật.” Thực ra Đới Chấn Hữu cũng nói không sai, thời gian nửa năm vẫn chưa đủ để nhóm sinh viên thực tập này thay đổi quá nhiều, tính cách về cơ bẩn vẫn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.