Trịnh Quan Đề cũng không hẹp hòi. Nhà máy Tân Thể Kỷ có ba đội bảo vệ, khoảng chừng 40 người, mà cô trực tiếp gọi 15 người cho Trần Hán Thăng sử dụng, còn thuận tiện phái ba chiếc Minibus chở người.
Trương Vệ Vũ cũng trong nhóm người này. Nên trên đường đi, Trần Hán Thăng giải thích nguyên nhân với gã ta.
"Trong khuôn viên Tài Viện tao có mở một cửa hàng trà sữa, khả năng vô tình đắc tội một số người, hôm nay có người gọi đám lưu manh bên ngoài vào."
"Quấy rối kiểu gì? Phá đồ hay đánh người?" Trương Vệ Vũ hỏi.
"Tạm thời không có, rất có thể bọn chúng còn chưa kịp ra tay, cũng có thể trước tiền dò xét phản ứng của tao."
Trần Hán Thăng không nghĩ nhiều: "Tóm lại, không thể để chuyện này xảy ra lần nữa. Hôm nay đã làm phải giải quyết triệt để, mặc kệ động khẩu hay động thủ."
Từ nhà máy Tân Thế Kỷ đến Tài Viện mất khoảng 15 phút. Hắn vừa đến cửa trường học đã gặp Hồ Lâm Ngữ lo lắng đúng đó, cô vội vàng nói: "Bọn họ mỗi người ngồi một bàn, không gọi trà sữa chỉ hút thuốc, ai nấy mặt hầm hầm như hung thần ác sát, khiến nhiều học sinh phải dọn đồ trở lại thư viện."
Trần Hán Thăng an ủi: "Lo cái gì chứ, chẳng phải mình về rồi sao? Thẩm Ấu Sở ổn chứ?"
"Đương nhiên Ấu Sở không sao, tôi đã để cô ấy ra ngoài rồi. Cô ấy xinh đẹp như vậy, ai dám để bọn họ nhìn thấy bảo bối này trong cửa hàng chứ."
Hồ Lâm Ngữ tự cho bản thân làm việc cẩn thận.
"Quản lý Hồ làm việc ngày càng thành thục rồi đấy."
Trần Hán Thăng cười hì hì trả lời. Trong lòng lại nghĩ, tiểu Hồ còn chưa hiểu thấu tính cách của Thẩm ấu Sở.
Tại cổng ra vào, bảo vệ trường nhìn thấy ba chiếc Minibus thì mỉm cười chào hỏi Trần Hán Thăng: "Ông chủ tiểu Trần lại nhập hàng à?"
Trần Hán Thăng đưa qua một bao thuốc Tiểu Tô: "Đúng vậy, trong cửa hàng có một nhóm rác rưởi, nên cố ý lái xe tới xử lý."
Thời điểm, bảo vệ trường nhận thuốc lá, Trần Hán Thăng đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.
Loại trường học như Tài Viện và Đông Đại trong nhóm 985, tất nhiên khác biệt trường cấp ba rồi, đám thanh niên lêu lổng làm sao trà trộn vào trường được chứ?
Ba xe Minibus đến bên ngoài sân thể dục, Trần Hán Thăng xuống xe đầu tiên nói: "Các người chờ ở chỗ này, tôi vào nói chuyện trước cái đã, nhớ chú ý điện thoại của tôi."
Trương Vệ Vũ và đám bảo vệ đồng loạt gật đầu. Trần Hán Thăng đi chưa được mấy bước, quả nhiên phát hiện bên những bộ ghế mây bên ngoài quán trà sữa có mấy vị 'đại ca xã hội' đang ngồi đó.
Đám người này chẳng chút kiêng kỵ nào, gác chân lên bàn, miệng hút thuốc phí phèo, phun sương nhả khói cách rất thoải mái.
"Ồ, chẳng phải bảo Thẩm Ấu Sở trốn đi sao, cô ấy ở ngoài làm gì?"
Hồ Lâm Ngữ bên cạnh ngạc nhiên nói.
Nhưng tên 'đại ca xã hội' này hút thuốc xong, thì bắn tàn thuốc bay tung toé, khiến tàn thuốc lộn mấy vòng trên mặt đất rồi mới dừng hẳn.
Thẩm Ấu Sở, Trương Phương Kỳ, Quý Tố Tố, ba cô gái này cầm lấy chổi, chia mỗi người mỗi góc quét sạch tàn thuốc.
Mấy cô gái cúi đầu làm việc, khiến đám đại ca xã hội huyênh hoang ngồi đó có chút buồn cười.
Phía bên ngoài gần như không còn sinh viên nào, ngay cả mấy sinh viên ngồi trong cửa hàng đều ngạc nhiên, bọn họ không hiểu sao trong trường xuất hiện đám thanh niên không tốt này.
Có một số sinh viên tan học muốn tới quán trà sữa mua đồ, nhìn thấy cảnh này thì trực tiếp trở về. Có một chút sinh viên lách qua đám người này đến quầy thu ngân hỏi nhỏ Diệp Học Lan.
Diệp Học Lan cũng không rõ chuyện gì xảy ra, trước tiên nói Diêu Tuyết và Tạ Hân chào hỏi rồi mời mọi người vào trong ngồi.
Tóm lại, toàn bộ không gian bên ngoài 'cửa hàng trà sữa Ngộ Kiến' chẳng có sinh viên nào, chỉ toàn đám lưu manh quấy rối.
Ngoại trừ một dáng người đặc biệt
Ánh mắt của người này sáng ngời, thân hình thẳng tắp, thỉnh thoảng còn quan sát đám lưu manh, sau đó lắc đầu tiếp tục rời sự chú ý vào sách vở.
Mặc dù 'thân giữa vòng vây địch' nhưng chẳng chút hoang mang, trên TV thường xuất hiện những mẫu chuyện về người như vậy.
Một bang phái vô lại bước vào tửu quán gây chuyện, tất cả khách hàng đều chạy hết sạch, ngay cả ông chủ quán rượu cũng sợ đến mức dập đầu: "Đại gia tha mạng, đại gia tha mạng."
Trong mẩu chuyện này, luôn luôn xuất hiện một vị đại hiệp, người này coi đám lưu manh chăng ra cái đếch gì, thản nhiên cầm bát rượu lên uống, thậm chí còn vỗ bàn quát lớn: "Tiểu nhị, đưa lên hai cân thịt trâu."
Hôm nay, sự thật hoàn toàn hiện ra trước mắt, gã uống sạch cốc trà sữa thì đến quầy thu ngân, nhẹ nhàng nói: "Tứ ca nói, nơi này có thể xin thêm trà sữa, nên tôi đến xin thêm chút nữa."
Diệp Học Lan bỗng ngây người ra, sau đó mới phản ứng lại: "Được, được, được, tôi giúp cậu thêm cốc nữa."
Phong thái đại hiệp, khiến Diệp Học Lan không kìm được nể phục người này.
Thêm trà sữa xong, Diệp Học Lan nhịn không được mà nói: "Bạn học, cậu không cần tiếp tục ngồi ở đó, vào trong cửa hàng ngồi đi."
Người này chỉ thản nhiên cười: "Không có gì, tà sao thắng nổi chính."
"Bạn học, cậu tên là gì?'
Tiểu Diệp nhịn không được hỏi thêm câu nữa.
"Tôi là Kim Dương Minh."
. . .
Bạn học tiểu Kim cầm cốc trà sữa ra, ngồi vào chỗ cũ. Chuyện này khiến mấy tên đại ca xã hội ngồi đó đực mặt ra.
Cái quái gì vậy, định dẫm lên mặt bố mày đấy hả thẳng giả đại hiệp kia?
"Đại ca, có đánh hay không, con mẹ nó láo quá rồi."
Có người cuối cùng không nhin được nữa.
Tên béo dẫn đầu đám thanh niên suy nghĩ chút, rồi phất tay nói: "Ngồi xuống, đánh sinh viên bình thường, thì đám cảnh sát sẽ tìm gây chuyện đấy. Trần Hán Thăng giở trò với tao, tao cũng giở trò lại nới nó. Có rảnh cứ đến đây ngồi chút, cuối cùng nó cũng đóng cửa hàng thôi."
Kim Dương Minh nhịn không được cười một tiếng, nụ cười sáng láng, há có thể có đám tiểu yêu quấy phá.
Nếu Tứ ca không có ở đây, việc đảm bảo an toàn cho mấy em gái phía trong cứ để cho mình.
"Tới, tới, nó tới rồi."
Từng lời nói phá vỡ dẫm ý của Kim Dương Minh. Đám thanh niên lêu lỏng cũng nhẫn ra, đồng thời quay qua nhìn.
Trần Hán Thăng đang đút tay vào túi quần, con mắt thật sâu nhìn thẳng phía trước, nhanh chóng bước nhanh tới cửa hàng trà sữa. Còn Hồ Lâm Ngữ khó khăn lắm mới bước theo được Trần Hán Thăng.
Trước mặt tiền cửa hàng trà sữa là vùng đất rộng, hình tượng Trần Hán Thăng bước đi trong gió thu, thật sự ảnh hưởng tới suy nghĩ mọi người.
"Mẹ nó."
Kim Dương Minh mắng thầm một câu. Đại hiệp tỏ rõ khí chất cả nửa buổi, cuối cùng bị Trần Hán Thăng cướp mất.
Trần Hán Thăng đi tới trước quán trà sữa. Hắn nhìn thấy Kim Dương Minh thì ngạc nhiên: "Con mẹ nó, mày ở chỗ này làm gì, vào cửa hàng."
"Tao ở đây đọc sách."
Kim Dương Minh tức giận nói.
"Tuỳ mày."
Trần Hán Thăng không thèm chú ý tới Kim Dương Minh, hắn kéo một cái ghế ngồi trước mặt thanh niên béo, rồi móc điếu thuốc ra hút.
Tên béo này với Trần Hán Thăng có ân oán khá sâu, đầu tiên tranh chấp ở quán đồ nướng, sau đó là bên trong trường Khoa Học Kỹ Thuật Giang Lăng, không ngờ còn gặp nhau trong Tài Viện.
Thanh niên béo tưởng Trần Hán Thăng đưa thuốc cho mình, không ngờ Trần Hán Thăng chẳng có ý định này.
Mặt thanh niên béo âm u chẳng có chút sáng sủa nào, hừ một tiếng rồi nói: "Trần tổng, từ sau khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ, ở trong trường làm thật sự không tệ. . ."
Tên béo còn chưa nói xong, Trần Hán Thăng đột nhiên phả một ngụm khói trắng vào mặt gã, sau đó dùng ngón tay gõ gõ vào mặt bàn 'cạch cạch cạch' nói: "Bọn mày sở dĩ còn chưa bị đánh, bởi vì tao không muốn chuyện trở nên quá lớn. Hiện tại, từ đây rời đi, tao coi như không biết chuyện này."
"Mẹ, mày vẫn có thể nổ được?"
Một tên thanh niên nhịn khá lâu, tức giận nói, còn bàn tay vỗ vỗ vào gáy Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng quay đầu nhìn thằng này vài lần, sau đó quay lại nói với tên béo: "Một câu cuối, có đi hay không."
"Trần tổng nhất định nói chuyện kiểu này sao?"
Tên béo đương nhiên không đồng ý rồi: "Bố mày không phải loại người bị doạ lớn lên."
Trần Hán Thăng không nói nữa, hắn gọi tất cả sinh viên ở ngoài vào trong quán, rồi cầm lấy điện thoại: "Vào đi, đám phán thất bại."