"Tự dưng tự lành cậu nhắc tên cô ấy làm gì?"
Trần Hán Thăng chẳng hiểu gì, tại sau Tiêu Dung Ngư lại nói ra câu đó. Đang yên đang lành, nửa đêm nhắc đến người khác, lại là tình địch của mình.
"Không cần cậu quan tâm, tóm lại mình muốn gặp cô ấy."
Tiêu Dung Ngư cứng rắn nói: "Mình muốn xác nhận một chuyện với cô ấy."
Bởi vì Trần Hán Thăng không hiểu nguyên nhân gì, cứ tưởng rằng Tiêu Dung Ngư hối hận vì đến khách sạn.
Có điều, chuyện này khá bình thường, trước đó không phải hắn chưa từng gặp qua. Nhưng quan trọng nhất dù cho cô ấy hối hận, cũng không nên đưa chuyện này ra để nói chứ?
Bàn tay Trần Hán Thăng đang bị Tiêu Dung Ngư đè xuống, bỗng hắn dùng sức giật ra, vẻ mặt hầm hầm nói: "Nếu cậu không muốn ngủ lại thì nói thẳng, cần gì đưa ra mấy lý do qua loa tắc trách như vậy."
"Cậu."
Tiêu Dung Ngư đã rất tủi thân rồi, cô đương nhiên không muốn đến khách sạn, nhưng bởi vì người đó là Trần Hán Thăng, nên giống như cô nửa bị ép buộc nửa bị lừa dối đến đây. Cũng bởi vì là Trần Hán Thăng, nên cô mới tức giận đến vậy.
"Đúng, mình không muốn."
Tính tình Tiêu Dung Ngư là không muốn giảng hoà, trực tiếp đứng dậy thay quân áo.
Trần Hán Thăng không nghĩ tới cô phản ứng dữ dội đến vậy, nên vội vàng chạy ra đứng trước ngăn lại.
"Cậu tránh ra."
Vành mắt Tiêu Dung Ngư bắt đầu đỏ lên.
"Không tránh, trước khi đi cậu phải nói rõ lý do tại sao lên cơn như vậy cái đã."
Trần Hán Thăng nhận ra một điều, nguyên nhân chuyện này hẳn là trong lúc mình tắm rửa, bởi vì trước đó hai người còn rất ngọt ngào.
Tiêu Dung Ngư kiềm chế nước mắt, cô đi qua bên trái, Trần Hán Thăng lập tức ngăn bên trái lại.
Tiêu Dung Ngư qua bên phải, Trần Hán Thăng cũng ngăn ở bên phải.
Cô biết tính cách Trần Hán Thăng là tên vô lại, va chạm chính diện chắc chắn không được. Cô không ngờ yêu phải tên con trai suốt ngày bắt nạt mình, nên nước mắt không kìm được tuôn ra.
Có điều, Tiểu Ngư Nhi không muốn khóc trước mặt Trần Hán Thăng nên quay người úp mặt xuống mền khóc, còn thân thể cuộn tròn như con tôm.
"Mẹ nó, mình vừa tắm rửa, đi tiêu không quá 200 giây, tại sao thời gian ngắn vậy lại thay đổi thái độ nhanh thế?"
Trần Hán Thăng vô cùng bực bội ngồi ở mép giường, còn trên TV đang chiếu tiết mục bán hàng online.
"Chỉ cần 998 tệ, một chiếc bàn chỉ với 998 tệ, các ngài đi bất kỳ cửa hàng nào trên thế giới cũng không mua được sản phẩm này dưới 1000 tệ."
Trừ âm thanh vớ vẩn này thì tiếng khóc của Tiểu Ngư Nhi đang chùm chăn khóc nghe rất rõ ràng.
"Nguyên nhân gì khiến cậu hành động như vậy?"
Trần Hán Thăng cuối cùng không nhịn được, đưa tay ôm lấy bả vai Tiểu Ngư Nhi.
"Tên khốn nạn nhà cậu đừng đụng vào người mình, oa oa oa."
Tiêu Ngư Nhi dãy dụa, hất đôi tay Trần Hán Thăng không cho đụng vào người mình.
Trần Hán Thăng tỏ ra mất kiên nhẫn: "Cho cậu một cơ hội cuối cùng, cuối cùng vì sao cậu khóc? Hiện tại nếu không trả lời cũng đừng hối hận, nếu qua cái thôn này."
"Soạt."
Tiêu Dung Ngư vén chăn lên, mặc kệ mái tóc rối tinh của mình chẳng thèm chỉnh lại, vừa khóc vừa nói với Trần Hán Thăng: "Qua cái thôn này thì sao? Cậu sẽ làm gì?"
Hai người nhìn nhau, một lúc sau Trần Hán Thăng thở dài: "Qua cái thôn này, mình sẽ chờ cậu ở thôn tiếp theo chứ sao."
"Lừa đảo."
Tiêu Ngư Nhi rõ ràng không tin, có điều thái độ Trần Hán Thăng vừa rồi cũng cho cô có chút cảnh giác. Trần Hán Thăng không phải loại người chịu đựng giỏi, nên vấn đề này phải giải quyết rõ ràng.
"Vậy mình hỏi cậu, chiều nay cậu làm gì?"
Tiểu Ngư Nhi vén mái tóc rối qua mang tai, rồi mở to cặp mắt hồng hồng chất vấn Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng nhịn không được, giật thót một cái trong lòng. Chiều nay hắn đi xem phim với Thẩm Ấu Sở, nhưng sao Tiêu Dung Ngư biết được?
Trừ khi Trịnh Quan Đề nói, nhưng bà cô Trịnh không bị bệnh thần kinh thì nhúng tay vào chuyện của mình làm gì?
Trần Hán Thăng càng nghĩ càng thấy có gì đó sai sai, nhưng mặt vẫn tỉnh táo trả lời: "Chiều này mình đi làm việc."
Loại tình huống này nhất định phải trước sau như một, có chết cũng phải thống nhất câu trả lời.
"Cậu không thừa nhận đúng không?"
Tiểu Ngư Nhi nhìn thấy Trần Hán Thăng còn già mồm, lập tức nhảy từ trên giường xuống, mặc kệ hành động của mình làm lộ ra một vài chỗ nhạy cảm khiến con mắt Trần Hán Thăng nhìn đăm đăm.
Tiêu Dung Ngư lấy cuống vé xem phim từ trong túi ra, bộp một tiếng đặt lên bàn nói: "Đây là cuống vé xem phim rơi từ trong túi cậu ra, xuất chiếu 3 giờ chiều hôm nay ở chợ Nghĩa Ô, đây là công việc mà cậu nói sao?"
Trần Hán Thăng ngạc nhiên, không ngờ cẩn thận như vậy rồi vẫn còn sai sót. Buổi chiều hôm nay, thời gian thật sự quá eo hẹp, cộng thêm tắc đường, khiến bản thân quên mất việc xử lý vé xem phim, cuối cùng để lại 'chứng cứ phạm tội' .
Trong phòng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nói và vẻ mặt hớn hở của nhân viên chào hàng trong ti vi: "Sản phẩm đã được công ty bảo hiểm kiểm định, được công chứng rõ ràng, tất cả mọi tính năng được nêu ra hoàn toàn đúng sự thật, mọi người cứ yên tâm đặt mua."
Trần Hán Thăng tằng hằng một cái, đang định nói chuyện, thì Tiêu Dung Ngư lạnh lùng cắt đứt: "Đừng nói vè xem phim này không phải của cậu, đừng nói người đi xem với cậu không phải Thẩm Ấu Sở."
"Vé xem phim này là của mình."
Trần Hán Thăng mở miệng nói lập tức thừa nhận.
Quả nhiên là vậy, Tiêu Dung Ngư đau lòng, nước mắt bắt đầu trực trào tuôn ra, nhưng lời Trần hán Thăng nói tiếp theo lại khiến cô giật mình.
"Có điều, không phải đi xem cùng Thẩm Ấu Sở, mà cùng với lãnh đạo của mình."
"Nói dối."
Tiêu Dung Ngư khẳng định.
Nếu Trần Hán Thăng đã biết nguyên nhân, tất nhiên sẽ nghĩ ra cách đối phó. Hắn bình tĩnh lấy ra điện thoại di động, bấm một số điện thoại, sau đó nói với Tiêu Dung Ngư: "Mình sẽ chứng minh ngay trước mặt cậu, hơn nữa cậu cũng biết là mình không có thời gian thông đồng, cho nên sự thật sẽ hiện ra trước mắt."
Chuông kêu thật lâu về sau thì điện thoại bên kia mới kết nối.
"Aloo, Hán Thăng à, sao muộn vậy rồi còn gọi điện cho tôi?"
Khổng Tĩnh nói chuyện có vẻ không vui, chứng minh cô đang có giấc mộng đẹp bỗng bị đánh thức.
Trần Hán Thăng nhìn qua nét mặt Tiêu Dung Ngư, nếu nét mặt con người lộ ra sử dụng nhiệt độ để đánh giá, ví dụ trên 50 độ là nhiệt tình, dưới 50 độ là lạnh lùng.
Thì Trần Hán Thăng nhìn khuôn mặt Tiêu Dung Ngư bây giờ vừa đúng điểm 50 độ, không nhiệt tình cũng chẳng lạnh lùng. Hắn nói với giọng vô cùng áy náy: "Chị Tĩnh, thật sự xin lỗi vì đánh thức chị lúc này. Chỉ là tôi không ngủ được nên muốn tâm sự với chị."
"Ồ?"
Khổng Tĩnh hơi ngạc nhiên, bởi vì mối quan hệ giữa mình và Trần Hán Thăng làm gì nhanh như vậy, đã đến mức không ngủ được gọi điện tâm sự rồi?
"Hôm nay, chị thấy 'Vô Gian Đạo 2' thế nào?" Trần Hán Thăng nói vào điện thoại.
"Cũng được, kịch bản và diện viên khá được." Khổng Tĩnh trả lời.
Lúc này, Trần Hán Thăng nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Dung Ngư từ 50 độ đã xuống còn 40 độ, vẫn cố gắng không khóc.
"Vậy là được rồi, tôi chỉ lo lắng chị không vừa ý."
Trần Hán Thăng mỉm cười nói: "Chị không vừa ý, sẽ không cho tôi thành lập liên minh các trường đại học ở Tiên Ninh."
"Ha ha, cuối cùng cũng có một câu nói thật. Tôi nói mà, sao cậu lại mời một người phụ nữ hơn 30 như tôi đi xem phim cơ chứ."
Khổng Tĩnh cũng đang nói đùa.
Trần Hán Thăng nhìn qua khuôn mặt Tiêu Dung Ngư, đã từ 40 độ xuống thành 30 độ, đồng thời cô nàng đã lau sạch nước mắt ở trên mặt.
"Chuyện đó bình thường mà, tôi còn muốn theo sau học tập chị thêm nữa ấy chứ." Trần Hán Thăng khiêm tốn nói.
"Hán Thăng, cậu quá khách sáo rồi. Thật ra, cậu là người vất vả và chăm chỉ hơn phần lớn sinh viên, vừa muốn học tập, muốn công việc, lại còn tham gia các buổi xã giao." Khổng Tĩnh thông cảm nói.
Trần Hán Thăng nhìn nhiệt độ khuôn mặt đã giảm từ 30 xuống thành 20 rồi. Tiểu Ngư Nhi đã đứng lên, cô không dám ngồi xuống nữa.
"Nếu có người hiểu được tôi, thì tôi có khổ thêm chút nữa cũng không là gì, chỉ sợ không ai hiểu thôi."
Trần Hán Thăng thở dài, mặt Tiêu Dung Ngư bắt đầu lộ vẻ áy náy, nhưng mặt Trần Hán Thăng hiện tại lại rơi xuống 10 độ.
Hai người tuỳ tiện nói vài câu về cộng việc, sau đó cúp điện thoại. Trần Hán Thăng lạnh lùng nói: "Với mình, xã giao cũng là một phần của công việc. Mời một chị gái sắp 40 tuổi đi xem phim, đã thế còn những đồng nghiệp khác, cậu nghĩ rằng mình thích không?"
Mặt Trần Hán Thăng rơi xuống nhiệt độ có thể đóng băng rồi.
"Thật, thật xin lỗi tiểu Trần."
Tiểu Dung Ngữ cuối cùng đã nhận ra, mình đang hiểu lầm.
Thì ra, Trần Hán Thăng muốn mở rộng công việc, nên chiều mới mời một chị gái 40 tuổi và một số đồng nghiệp đi xem bộ phim 'Vô Gian Đạo 2' . Hiển nhiên, đám người này chẳng có gì để nói, toàn bộ do mình đa nghi.
Từ phản ứng của vị chị gái kia, hoàn toàn xác định Trần Hán Thăng chưa hề nói qua với cô ấy chuyện này.
"Cậu không cần nói câu xin lỗi, người nên nói câu xin lỗi là mình."
Trần Hán Thăng cởi áo ngủ ra, sau đó mặc quần áo vào: "Mình về trường trước, còn cậu ở đây nghỉ ngơi đi. Nếu hai người mất đi sự tín nhiệm và thấu hiểu về nhau, không biết về sau còn đẩy câu chuyện xa đến mức nào."
"Tiểu Trần!"
Tiêu Dung Ngư nắm lấy áo Trần Hán Thăng: "Xin lỗi, mình sai rồi."
Trần Hán Thăng dự định phải cho Tiêu Dung Ngư khắc sâu sai lầm từ trong tiềm thức, không thể để suốt ngày nghi ngờ lung tung được.
"Bỏ tay ra."
Trần Hán Thăng kéo áo mình lại.
"Không bỏ."
Tiêu Dung Ngư quật cường túm chặt áo, không cho Trần Hán Thăng mặc được.
"Mình thấy hai chúng ta không thích hợp."
Trần Hán Thăng lạnh lùng nói.
"Ai bảo, rất thích hợp."
Tiêu Dung Ngư lập tức nói lại.
Lúc này mới trôi qua bao lâu chứ? Công thủ xoay chuyển.
Trần Hán Thăng cảm thấy sự việc đã đạt đỉnh điểm, tình huống chỉ kém một chút tình cảm thăng hoa, nên hắn thở dài nói một câu: "Vốn dĩ cho rằng cậu không muốn mình đụng vào người, nên cố ý làm bộ làm tịch bày trò."
"Vậy mình cam đoan, nếu đêm nay mình làm gì cậu, mình chính là con chó."
Trần Hán Thăng nghĩ rằng, nếu theo kịch bản bình thường, mình nói xong câu này thì Tiểu Ngư Nhi sẽ vội vàng ôm lấy mình nói: "Không được tuỳ tiện thề, đêm nay mình là của cậu."
Có điều, sự thật nào giống như giấc mơ, Tiêu Dung Ngư tỏ ra vui vẻ vô cùng, nhịn không được nói: "Thật sao, cám ơn cậu Tiểu Trần, vậy mình đi tắm rửa trước, chút nữa cậu ôm mình ngủ nhá."
"Chụt."
Tiêu Dung Ngư chủ động hôn lên má Trần Hán Thăng coi như xin lỗi rồi mới quay người bước vào phòng tắm.
Trần Hán Thăng đứng ngơ ngác tại chỗ, định gọi Tiêu Dung Ngư lại nhưng không biết nói gì.
Mãi cho đến khi tiếng nước chảy vang lên, hắn mới nhìn thẳng vào nhà vệ sinh: "Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu, mình chỉ tỏ ra bản thân chính chực chút thôi mà, chứ thật tâm mình rất muốn. . ."
Tiêu Dung Ngư tắm xong thì ra ngoài, nhìn dáng vẻ đần độn của Trần Hán Thăng ngồi trên giường, cô có chút thẹn thùng, nhấc chăn lên bước vào.
"Chân cậu toàn nước, lau khô sạch mới lên giường chứ?"
Trần Hán Thăng khó chịu dịch chân của minh qua chỗ khác.
"Mình vừa tắm xong đương nhiên dính nước rồi."
Tiêu Ngư Nhi không phục lắm, đưa lưng về phía Trần Hán Thăng đang nằm ngủ. Không quá 10 giây, cô nắm chặt tay Trần Hán Thăng đặt trên chiếc bụng phẳng lì của mình: "Tiểu Trần, cậu ôm mình ngủ đi, mình rất thích cậu, rất thích cậu."
Hiện tại, đồng hồ đã chỉ 3 giờ sáng, thời gian này trong đồng hồ sinh học bình thường của Tiểu Ngư Nhi đã đến mức đặt người lên giường là ngủ.
Trần Hán Thăng bị nắm chặt một bàn tay, còn tay kia cố gắng tắt đèn ngủ.
Tiểu Ngư Nhi ngủ say, chẳng biết mơ giấc mơ gì, mà mỉm cười ngọt ngào, lại còn chủ động rũ vào ngực Trần Hán Thăng rụi rụi.
Sáng hôm sau, Trần Hán Thăng bị tiếng điện thoại chói tai đánh thức.
"Mịa, ai gọi điện thoại sớm vậy chứ."
Tối hôm qua, Trần Hán Thăng ngủ quá muộn, nên bây giờ mắt còn không mở ra được. Hắn rướn người qua thân thể Tiêu Dung Ngư, cầm lấy điện thoại trên bàn.
Hai giọng nói đồng thời vang lên.
"Aloo, ai vậy?"
"Gái yêu, đã rời giường chưa?"
Ngay lập tức, anh âm thanh đồng thời chấm dứt.
Trần Hán Thăng cẩn thận nhìn lại, chết mịa rồi.
Đây là điện thoại của Tiêu Dung Ngư, nhưng vì cả hai đều là điện thoại nokia, tiếng chuông điện thoại lại giống hệt nhau nên Trần Hán Thăng cầm nhầm.
Hắn nhìn lại tên người gọi trên điện thoại, là Tiêu Hoành Vĩ.
Tay Trần Hán Thăng có chút run run. Lão Tiêu im lặng khoảng nửa phút thì lên tiếng: "Hán Thăng?"
"Vâng."
"Tiểu Ngư Nhi đâu?"
"Cô ấy, cô ấy."
Trần Hán Thăng muốn tìm lý do giải thích, chẳng biết tại sao Tiểu Ngư Nhi nửa tỉnh nửa mê đẩy đẩy nói: "Tiểu Trần, sao cậu cứ em lên người mình vậy, khó thở quá."
Tiêu Hoành Vĩ nghe được câu này lập tức cúp điện thoại.
Tiểu Ngư Nhi còn không biết chuyện gì xảy ra, duỗi người ôm lấy Trần Hán Thăng: "Tiểu Trần, tên ngốc nào tìm cậu sớm vậy?"
"Cha cậu."
"Ai?"
"Chú Tiêu."
"Hả?"
Một giọng hét thất thanh của cô gái vang lên, sau đó là tiếng tranh luận với một người con trai.
"Cậu nói có lý chút được không? Hai điện thoại có tiếng chuông giống nhau, sao mình biết được."
"Cái gì mà làm sao bây giờ, chẳng lẽ danh dự của mình không đáng tiền, mình cũng là chàng trai mới lớn mà."
"Mình cảnh cáo cậu, nếu cậu bóp nữa, mình sẽ bóp lại đấy."
Hai mươi phút sau, lại có tiếng chuông xen vào cuộc cãi lộn của hai người.
"Cha mình."
Trần Hán Thăng nhìn qua điện thoại của mình.
Tiểu Ngư Nhi tranh thủ thời gian ghé sát vào nghe trộm.
"Lão Trần, có chuyện gì tìm con vậy?"
"Không có chuyện gì lớn."
Trần Triệu Quân là vậy, nói chuyện kiểu mưa dầm thấm lâu: "Sáng nay, chú Tiêu con đến nhà ta rất sơm. Câu đầu tiên chú ấy nói với bố là muốn có một cô con dâu xinh đẹp, hay là ít đi một đứa con trai?"
"Bố nghĩ là cậu ta không giống nói đùa nên gọi điện hỏi con một chút. Nếu con làm ra chuyện gì, thì bây giờ thu dọn chút hành lý chạy nạn còn kịp.