Sau khi quét dọn xong, Trần Hán Thăng vốn dự định rửa mặt xong sẽ đi về trường, nhưng mà lúc đi giày hắn lại cảm thấy như thế thực sự quá đơn giản.
"Khổng Tĩnh uống say thành như vậy, nếu như mình đi thẳng về, nếu như sau khi cô ấy tỉnh dậy, không nhớ nổi tối qua mình đưa cô ấy về thì làm sao bây giờ? Không nhớ được mình không lợi dụng người khác lúc gặp khó khăn thì làm sao bây giờ?"
"Không được, phải cho cô ấy biết mình hi sinh thời gian ngủ đến đây mới được."
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút lại lần nữa về phòng khách, mở điều hòa lên sau đấy dự định nằm trên ghế sa lông ngủ một đêm. Như vậy lúc Khổng Tĩnh tỉnh lại thì sẽ gặp được “Chính nhân quân tử” như hắn.
Có điều bình thường Trần Hán Thăng đều ngủ tương đối trễ, nếu như ở ký túc xá thì cũng hay thức đêm đánh bài, thỉnh thoảng lại cùng Kim Dương Minh đi net xuyên đêm, vì vậy sau khi tắt đèn cũng không đi ngủ nhanh như vậy.
Hắn gối đầu lên cánh tay rồi nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong đầu suy nghĩ làm sao có thể tiếp tục tiếp xúc lần nữa với Tiểu Ngư Nhi.
Trong lúc nhất thời, trong phòng khách chỉ còn có tiếng điều hòa "Vù vù" cùng với hơi lạnh phả vào người, tình cờ còn có thể nghe được ở trong phòng bếp phát ra âm thanh, trong lỗ mũi ngửi được một luồng hương thơm ngát của nữ nhân.
Đây không phải là mùi vị của tuổi thanh xuân mà là hương vị được ấp ủ trải qua nhiều năm tháng.
"Kẽo kẹt."
Trần Hán Thăng đột nhiên nghe tiếng cửa phòng ngủ mở ra, hắn không có tùy tiện ngẩng đầu lên, cũng không có ngồi dậy, thậm chí còn thu đôi bàn tay đang quơ quẩy lung tung lại, lúc này mới bình tĩnh nhìn sang.
Nửa đêm tỉnh rượu là chuyện rất bình thường, Khổng Tĩnh đại khái cũng là như vậy. Cô đứng chân trần trước cửa, ánh đèn từ phòng ngủ phía sau đánh tới lưu lại trên đất một bóng người.
Khổng Tĩnh đang hồi tưởng lại những chuyện trước khi uống say, cô dùng tay đỡ ở vách tường, một tay ôm trán, ngơ ngác nhìn người đàn ông đang nằm trên ghế sa lông này.
Hoặc là nói không nên dùng hình tượng nam nhân để nói đến tên này, Trần Hán Thăng năm nay 19 tuổi 8 tháng, coi nhiều nhất là một đại nam sinh(học sinh) mà thôi, chỉ là phong cách làm việc so với sinh viên đại học khác thì thành thục êm dịu hơn nhiều, với lại đêm nay còn giúp đưa mình về nhà.
Khổng Tĩnh từ từ khôi phục ý thức, cất bước đi tới phòng khách, Trần Hán Thăng vốn là đang nửa nhắm nửa mở con mắt, có điều nhìn thấy cô ấy đi tới thì hắn lập tức khép đôi mắt lại giả ngủ.
"Cô ấy có thể hay không ngồi ở sô pha bên cạnh, vuốt trán của mình rồi tự lẩm bẩm sao?"
Trần Hán Thăng trong lòng nghĩ, đến lúc đấy chính mình phải nên làm như thế nào, phối hợp một lúc, coi như là vì sự nghiệp phát triển phải hi sinh bản thân sao?
Có điều bên tai chỉ nghe hai tiếng "Tích, tích", thì ra Khổng Tĩnh cảm thấy nhiệt độ ở phòng khách có chút thấp nên tăng cao lên một chút, thậm chí còn nâng hướng gió lên không cho nó thổi trực tiếp vào người Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng nghĩ thầm thiếu phụ quả nhiên vẫn là biết lạnh.
"Đùng, đùng, đùng" .
Đây là âm thanh lòng bàn chân đi trên sàn nhà, tựa hồ đang từ từ đi xa, Trần Hán Thăng cho rằng Khổng Tĩnh rời đi, không nghĩ tới một lúc âm thanh bước đi lại truyền tới, Trần Hán Thăng cảm thấy trên người được đắp bởi một cái chăn mỏng.
Làm xong những việc này, Khổng Tĩnh mới đi trong phòng bếp lấy nước nóng, Trần Hán Thăng còn ngửi thấy hương thơm nồng nặc của trà đạo.
Tiểu Ngư Nhi 19 tuổi uống trà sữa, Trịnh Quan Thị 25 tuổi uống cà phê, Khổng Tĩnh 30 tuổi uống trà xanh, ngẫm lại cũng hợp lý.
Khổng Tĩnh uống trà giải rượu xong, lại cầm một bộ quần áo đi tới phòng tắm, Trần Hán Thăng nghe được tiếng vòi hoa sen, hắn nghĩ thầm sáng sớm ngày mai mà mình đi mua bữa sáng, đến lúc đó không phải là đưa Khổng Tĩnh cảm động đến khóc đi.
Vừa nghĩ như thế, Trần Hán Thăng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, ngay cả Khổng Tĩnh tắm xong lúc nào cũng không biết.
Sáng sớm ngày thứ hai Trần Hán Thăng thức dậy, lấy tay từ trong đũng quần* ra, lúng túng nghĩ phải sửa cái thói quen này một chút, nếu không sau này làm sao có thể ở trong nhà người khác được.
*Đũng quần: Kiểu bỏ tay trong quần ấy.
"Cũng còn tốt mình dậy sớm, có lẽ Khổng Tĩnh còn đang ngủ."
Trần Hán Thăng vốn đang dự định đi mua bữa sáng, không nghĩ tới cửa phòng bếp đột nhiên mở ra, Khổng Tĩnh đang mặc tạp dề gia dụng, bưng một cái nồi nhỏ đi ra.
Cô nhìn thấy Trần Hán Thăng lập tức nói: "Trần tổng tỉnh chưa, tôi đi mua cho cậu một cái bàn chải đánh răng, chút nữa ăn chút cháo đi."
"Có thể, Khổng Tĩnh cũng thực sự bình tĩnh, thật giống như tối hôm qua không phải cô ấy uống say, mà là mình uống say."
Trần Hán Thăng trong lòng gật gù.
Đánh răng xong rồi ăn cơm, Trần Hán Thăng định lấy danh nghĩa Hỏa Tiễn 101, thu thập hết nghiệp vụ chuyển phát nhanh ở khu Giang Lăng nói ra.
"Quản lý Khổng, đây là một kế hoạch song thắng*, hiện tại tinh lực chủ yếu của Thâm Thông đều ở thị trường đại học, vì lẽ đó nếu mọi người nhận thầu cho Hỏa Tiển 101 tới khai thác, như vậy có thể rất nhanh tăng cường lợi nhuận của nhau."
*song thắng: cả 2 bên cùng có lợi.
Trần Hán Sinh miêu tả một kế hoạch song thắng.
Khổng Tĩnh nghe rất chăm chú, thậm chí buông đũa xuống, có điều cuối cùng vẫn là lắc đầu một cái từ chối: "Như vậy không được, nếu như cậu muốn dùng danh nghĩa của Thâm Thông, thì tôi chỉ có thể đưa toàn bộ nghiệp vụ ở đại học Kiến Nghiệp cho cậu mà thôi."
Trần Hán Thăng bĩu môi, hiện đang không có công ty chuyển phát nhanh nào coi trọng thị trường đại học, vì lẽ đó vào lúc này chính là thời cơ để Hỏa Tiễn 101 lớn mạnh, nếu như dùng danh nghĩa Thâm Thông thì mình làm làm gì, hai năm qua há chẳng múc công dã tràng hay sao.
"Tiên sư nó, nếu như bên này Thâm Thông thực sự không muốn hợp tác, lão tử chuyển sang hợp tác cùng Trọng Thông mới thành lập năm ngoái."
Trần Hán Thăng âm thầm nghĩ, chuyển phát nhanh Trọng Thông mới vừa thành lập năm ngoái, nói không chừng vì nóng lòng chiếm lĩnh thị trường cùng lợi nhuận lớn, không tính toán sẽ đáp ứng đề nghị của mình.
Mặt khác, Trần Hán Thăng cảm thấy thiếu phụ này cũng không quá nể mặt mình, tối hôm qua mình đón cô ấy trở về, cũng không thừa dịp cô ấy uống say chiếm tiện nghi.
Hắn vừa ăn bữa sáng, một tay lấy điện thoại di động ra, trực tiếp đưa số điện thoại của Khổng Tĩnh chuyển vào thành "Danh sách đen" .
Chuyện làm tài xế này, lão tử sau này không làm nữa, đã cực khổ lái xe lại đây, nếu như ở trường xoa bóp khuôn mặt nhỏ của Thẩm Ấu Sở có lẽ không thích hơn sao?
Trần Hán Thăng im lặng không lên tiếng cơm nước xong chuẩn bị rời đi, có điều lúc ở cửa, Khổng Tĩnh nhìn Trần Hán Thăng đang cúi đầu xỏ giày, trên y phục còn dính một ít rượu.
Cô do dự một chút, cuối cùng mới lên tiếng: "Phân khu gia nhập liên minh thương mại nắm giữ quyền lợi rất lớn, nếu như tổng bộ Kiến Nghiệp thẩm tra không phải rất nghiêm ngặt, với không làm ảnh hưởng sự phát triển của xí nghiệp thì sẽ không sao."
Trần Hán Thăng bỗng nhiên ngẩng đầu, Khổng Tĩnh đây là đang ám chỉ nếu như mình chỉ cần nói phục Chung Kiến Thành, bên tổng bộ Kiến Nghiệp cô có thể giả giả vờ không biết.
Vấn đề bên Chung Kiến Thành cũng là đáng lo nhất, có điều Khổng Tĩnh vẫn là mở ra cái đèn xanh.
Trần Hán Thăng lập tức lộ ra một khuôn mặt tươi cười: "Cảm tạ Khổng tỷ, vậy em đi về trước, chị tối hôm qua uống say , ngày hôm nay nên nghỉ ngơi nhiều, sau đó có nhu cầu gì lập tức gọi điện thoại cho em."
Trần Hán Thăng nhân cơ hội đem "Khổng quản lý" đã biến thành "Khổng tỷ", xuống lầu lập tức chuyển số điện thoại của Khổng Tĩnh ra khỏi danh sách đen.
Người trẻ tuổi, kỳ thực khổ một chút cũng không sao.
Sau khi Khổng Tĩnh đóng cửa lại, cô đúng yên tại chỗ yên lặng một lúc.
Cô tự nhiên biết nếu như Trần Hán Thăng đi mở thêm thị trường đại học, lợi nhuận của công ty Thâm Thông nhất định sẽ tăng cường, thế nhưng nếu sức ảnh hưởng của Hỏa Tiển 101 khuếch đại, hơn nữa chiếm dụng có thể chiếm con đường của Thâm Thông.
Nếu như cứ mặc nó tiếp tục phát triển, lại có thêm cường lực tài chính chống đỡ, sau đó rất có thể Thâm Thông từ quan hệ đại lý tiêu thụ thành hợp tác.
"Chuyện sau này nhìn lại một chút đi, trước tiên cho hắn một cái cơ hội như vậy, nhìn ở Giang Lăng có thể làm ra cái gì công trạng."
Khổng Tĩnh thở dài một hơi, tối hôm qua chính mình đột nhiên sau khi tỉnh lại, phát hiện mình trừ áo khoác bị cởi, cái khác quần áo hoàn hảo không chút tổn hại, sau khi rời khỏi đây liền nhìn thấy ở trên ghế salông mệt "Ngủ say như chết" Trần Hán Thăng.
Nàng lại nhớ tới xã giao lúc đó có chút nam nhân xem ánh mắt của chính mình, Trần Hán Thăng phẩm chất có vẻ đáng quý.
Nữ nhân mà, đều là sẽ lơ đãng bị cảm động.