"Trần Hán Thăng không cần cậu?"
Biên Thi Thi lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Hắn cũng không có gì quá nổi bật mà, đã thế cười lên có phần đểu đểu, xấu xa. Mình cứ nghĩ người khiến cậu xao động là Vương Tử Bác chứ?"
"A. . ."
Vốn trong lòng Tiêu Dung Ngư đang rất khó chịu, bởi trong tích tắc đó cô lại nhớ tới vài kỷ niệm cùng với Trần Hán Thăng. Nhưng cô nghe đến đoạn Vương Tử Bác lại không hiểu nổi cái quỷ gì đang diễn ra vậy?
Cô còn chưa kịp bày tỏ sự khó chịu của mình, đành phải dở khóc dở cười nói ra: "Tử Bác cùng mình là bạn cấp ba bình thường, là người đứng ra tạo mối liên hệ giữa mình cùng Trần Hán Thăng."
"Thì ra chuyện là như vậy."
Biên Thi Thi vỗ vỗ đầu một cái: "Lần trước Vương Tử Bác hẹn cậu ăn cơm, mình thấy cậu ta là người đàng hoàng. Mình cứ tưởng cậu thích kiểu người như vậy chứ."
Tiểu Ngư Nhi lắc đầu: "Bình thường, Vương Tử Bác sẽ không chủ động hẹn mình. Hai người thường thường cũng chẳng liên hệ gì nhiều."
Biên Thi Thi chợt phản ứng: "Ngày đó, thật ra cậu biết Trần Hán Thăng sẽ ở đó?"
"Có đoán được một chút."
Đột nhiên Tiểu Ngư Nhi nghiêng đầu qua: "Thi Thi, xác thực Trần Hán Thăng là một tên xấu xa. Nhưng nếu Trần Hán Thăng cùng Vương Tử Bác đều có ý với cậu, cậu sẽ chọn ai?"
Biên Thi Thi tập trung suy nghĩ, sau đó thốt lên 3 chữ: "Trần Hán Thăng."
"Nguyên nhân vì sao?" Tiểu Ngư Nhi hỏi.
Biên Thi Thi có chút xấu hổ: "Khả năng là vì, người thành thật quá khi yêu sẽ khiến người ta cảm giác có phần nặng nề. Còn con trai xấu xa một chút thường thường sẽ khiến con gái vui vẻ."
"Càng khiến con gái. . ."
Lập tức, Tiểu Ngư Nhi nhớ đến buổi tối tuyết rơi năm ngoái. Ban ngày, mình nói muốn nhìn người tuyết. 12h tối, Trần Hán Thăng người đầy mùi rượu, vo tròn từng viên tuyết lớn, ghép thành người tuyết ngay dưới sân ký túc xá.
"Con trai xấu xa thường rất biết cách lấy lòng con gái, Thi Thi cậu phải cânt thận đấy."
Cá con quay đầu về phía laptop, nhẹ nhàng cố gắng không để ai phát hiện lau khô khoé mắt.
"Trần Hán Thăng, đêm đó thật sự mình rất muốn gả cho cậu."
. . .
Trần Hán Thăng còn chưa biết Tiểu Ngư Nhi đã tiếp nhận công việc làm ra văn kiện ước thúc cho Hoả Tiễn 101. Hắn cảm thấy, dù sao Biên Thi Thi cũng không phải là 'người trong nhà', nên kết quả đạt được chắc không đâu vào đâu.
. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
"Hai ngày nữa, đến văn phòng luật sư xem sao."
Trong lòng Trần Hán Thăng chợt tính toán. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên 'đinh đinh đinh', là Trương Vệ Vũ gọi tới.
"Trịnh tổng đã trở lại xưởng."
"Âm thanh Trương Vệ Vũ có phần khó chịu, giống như kiểu lấy tay cho lấy microphone vậy."
"Lúc nào?"
Trần Hán Thăng hỏi.
"Vừa mới về. Lúc nãy Vệ Lôi trực ban đã nhìn thấy."
"Tốt, có chuyện gì nhớ gọi cho tôi, cám ơn."
Bà chủ nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ là Trịnh Quan Đề giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Nhưng Trần Hán Thăng có thể nắm rõ hành động của cô, bởi hắn có hai vị trí tình báo. Một là Trương Vệ Vũ ở phòng hậu cần, còn người kia là Trương Vệ Lôi ở phòng bảo vệ.
"Làm sao để khuyên người phụ nữ này đầu tư ở Hoả Tiễn 101 đây. Nếu không được thì cho mình mượn chút tiền cũng là tốt rồi."
Trần Hán Thăng tính toán trong đầu.
Tuổi Trịnh Quan Đề không lớn lắm, nhưng qua vài lần tiếp xúc trước đây. Hắn thấy cô có một vóc dáng cực kỳ quyến rũ, phong cách làm việc có rất nhiều thủ đoạn, cùng cải cách rất quyết đoán.
Trịnh Quan Đề là 'cô công chúa gặp rủi ro', cho nên bản thân không có người nâng đỡ. Mặt khác, qua ba ngày Trần Hán Thăng cùng cô bị cách ly, đã tạo dựng được mối quan hệ đặc biệt như kiểu 'đồng cam cộng khổ' .
Trần Hán Thăng suy nghĩ thời gian rất dài, sau đó mới cẩm điện thoại lên gọi: "Trịnh tổng, đang ở đâu vậy?"
"Ồ. Không ngờ được nam đồng chí cặn bã lại gọi điện cho tôi. Tôi đang ở Mỹ, có chuyện gì không?"
Trịnh Quan Đề cười nói.
Trần Hán Thăng bĩu môi. Con mẹ nó, sao cô không nói đang ở trên mặt trăng luôn đi.
"Đêm nay có rảnh không, tôi mời cô ăn cơm?" Trần Hán Thăng hỏi.
"Không đi."
Trịnh Quan Đề trực tiếp từ chối: "Cậu mời tôi ăn cơm, không phải vì tiền của tôi thì chắc chắn muốn người của tôi."
Cô nàng ra vẻ nhàn rỗi, tiếp tục phân tích: "Về vấn đề tiền, một mình cậu bao trọn công việc chuyển phát nhanh của nhà máy, hơn nữa dựa vào sự kiện tôi và cậu ở cùng chỗ cách ly, nên tiền kiếm được cũng không phải là ít. Còn về vấn đề người, tôi chính mắt nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp như vậy vì cậu mà đau khổ."
. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
"Cho nên, đánh giá con người cậu chỉ có thể là hai từ, cặn bã."
Tiếp theo trong điện thoại truyền đến âm thanh thổi hơi, có vẻ như Trịnh Quan Đề đang uống cà phê.
"Trịnh Tổng, cặn bã là xét trên phượng diện tình cảm. Nếu bỏ vấn đề này đi, chúng ta vẫn có thể làm bạn bè mà."
Trần Hán Thăng chẳng thèm phản đổi cụm từ 'cặn bã' này, dù sao chuyện gì xảy ra Trịnh Quan Đề là người trực tiếp chứng kiến.
"Ban đêm đi ăn đi. Cô đến Giang Lăng lâu như vậy, chắc chưa bao giở được ăn quán ven đường phải không?"
Trịnh Quan Đề xem thường: "Quán ven đường thì có gì mà tốt. Dù sao công việc vẫn là thoải mái nhất."
"Cô không hiểu, những quán ăn ven đường này giống như đồ ăn truyền thống, vừa miệng. Mà ăn ở quán ven đường không phải vì đồ ăn ngon hay không, mà nơi đó tạo cho người ăn một loại cảm giác."
Trần Hán Thăng tiếp tục nói: "Tôi sẽ gọi cho một vài bạn học, cô đừng nói ra thân phận thật của mình, cứ nói là nghiên cứu sinh đi. Chúng ta kiếm một chỗ có tôm càng thơm 13, cộng thêm một bình bia đá lạnh, bước ra khỏi điều hoà văn phòng, ngồi tại vỉa hè ồn ào náo nhiệt, xen lân tiếng gió của quạt điện. . ."
"Ực, ực. . ."
Trần Hán Thăng còn đang nói, bỗng trong điện thoại truyền đến tiếng nuốt nước miếng, nên vội hỏi: "Cô còn chưa ăn cơm sao?"
Trịnh Quan Đề 'ừ' một tiếng: "Vừa xuống máy bay không lâu."
Cô nói kiểu này, khiến cho Trần Hán Thăng giảng giải càng sôi nổi hơn.
"Cô chắc không biết tôm càng 13 đúng không, thịt tươi vô cùng, liếm một chút hương vị còn lưu lại trên ngón tay, lại làm một ngụm nước canh. Má ơi, vị cay kèm theo vị thơm ngon, tiếp tục một hớp bia lớn, mát lạnh khiến cho tâm hồn như muốn bay lên. . . ."
"Được rồi, mấy giờ đi."
Trịnh Quan Đề nhận t
Trần Hán Thăng cười hì hì trả lời: "Nhanh thôi, tôi gọi mấy người nữa lập tức qua."
Trần Hán Thăng vô cùng vui vẻ, sau khi cúp điện thoại.
Dù sao Trịnh Quan Đề cũng chỉ là cô gái hơn 20 tuổi, đã thế còn bị gia đình vứt bỏ, ném qua đại lục, làm sao có thể chống lại sự cám dỗ của cảm giác ngồi cùng bạn bè ăn quán vỉa hè cơ chứ.
Võ công trong thiên hạ, chẳng có gì là không phá được. Chẳng qua dùng cách nào phá mà thôi.
Chuyện mời Trịnh Quan Đề đã xong.
. . . Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.
Nhưng khách mời của bữa ăn này cần Trần Hán Thăng phải suy nghĩ thật kỹ. Nhất định phải thoả mãn một vài yêu cầu.
Một, người đó phải biết cách nói chuyện. Chứ không dăm ba câu người này một kiều người kia một kiểu, sẽ khiến mọi người xấu hổ.
Hai, dễ thương, bản thân phải là người dễ thương. Người mà hắn nhận biết nhất, thì Kim Dương Minh thuộc vào dạng này.
Ba, phải là con gái. Trịnh Quan Đề là một cô gái, nên bữa ăn không thể chỉ có mình cô là phụ nữ được.
Trần Hán Thăng nghĩ ngợi chút nữa, cuối cùng người gọi điện đầu tiên lại là Thương Nghiên Nghiên.
"Đêm nay đi ăn cơm cùng không?"
"Ồ, lần đậu cậu chủ động hẹn mình đấy."
"Nể mặt không?"
"Rõ ràng rồi, sao có thể không chứ?"
Thương Nghiên Nghiên cười duyên một tiếng, sau đó nhẹ giọng nói: "Ba ba nói cái gì, thì ta cứ làm cái đó thôi."
"Vậy được. 7h tối, tập hợp tại đồ nướng Hương Mộc Hương Đông Sơn."
Trần Hán Thăng nói xong chuẩn bị cúp máy, bỗng Thương Nghiên Nghiên hỏi thêm: "Có những người khác nữa sao?"
"Có một vài bạn bè, chút nữa mình gọi thêm cả chủ tịch Trần nữa."
Thương Nghiên Nghiên gật đầu. Cô chỉ thuận miệng hỏi thêm vấn đề đó thôi, cũng chẳng phải vì quan tâm đến người khác có thân phân gì, chỉ là để ý đến chuyện khác.
"Ăn xong chúng ta về trường sao?"
"Tất nhiên. . ."
Trần Hán Thăng nói một nửa chợt hiểu ra: "Cậu muốn cùng mình đi nhà nghỉ sao?"
"Ừm~."
Thương Nghiên Nghiên nhẹ nhàng trả lời.
Trần Hán Thăng cười lớn nói: "Hôm nay không được, người mình có chút mệt, để lần sau đí, ha ha."
Rồi sau đó, âm thanh 'tút tút tút' vang lên, Thương Nghiên Nghiên hừ một tiếng lẩm bẩm: "Khó chịu tôi cũng sẽ biến cậu thành thoải mái."
Cô tốc chiếc chăn ở giường ký túc xá đang đắp lên, bước đôi chân trần, dài thẳng tắp xuống giường, mở tủ quần áo của mình ra suy nghĩ: "Có bộ nào lộ không nhiều, mà khiến người nhìn vào thấy mình gợi cảm không nhỉ?"