"Ôi trời, Hạ Cúc quá dông dài, bà ấy ở đơn vị chính là như vậy, rõ ràng nhìn thấy trong tay mẹ cầm hành lá, hết lần này tới lần khác lôi kéo mẹ tán gẫu những chuyện trên trời dưới đất. " Sau khi Lương Mỹ Quyên về nhà, thấy đã là một giờ chiều, bà cũng có chút nóng ruột, rất tự nhiên đẩy hết trách nhiệm cho dì Hạ. "Xì, cũng không biết ai là người cười lớn nhất." Trần Hán Thăng bĩu môi nói. "Con đang nói gì vậy?" Vốn Lương Mỹ Quyên cảm thấy...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.