"Cha, cái gì mà chạy chứ, sao giữa ban ngày ban mặt nói lời khủng bố này vậy."
Trần Hán Thăng tức giận nói: "Dù sao chúng ta phải phân rõ trái phải đúng không? Không thể nào dễ dàng cúi đầu trước cái ác được."
Tiểu Ngư Nhi đang dựa vào người Trần Hán Thăng, lại nghe thấy Trần Hán Thăng nói lão Tiêu thành thế lực ác, thì tức giận bấm Trần Hán Thăng một cái.
Lão Trần đầu dây bên kia từ tốn nói: "Vậy con nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện kinh thiên động địa gì, đồng thời giải thích sự tò mò để ta và mẹ con được biết."
Trần Hán Thăng hỏi ngược lại: "Cha, nếu con nói với người, con với một cô gái khác ngủ qua đêm, nhưng chưa hề làm gì, cha tin không?"
"Cô bé đó rất xấu sao?" Lão Trần hỏi.
Trần Hán Thăng cúi đầu nhùn Tiêu Dung Ngư, còn Tiêu Dung Ngư dứ dứ nắm đấm trước mặt Trần Hán Thăng tỏ ra hung dữ.
Trần Hán Thăng lắc đầu: "Không xấu, mà rất xinh đẹp, là người đẹp từ bé tới lớn."
"Vậy ta không tin."
Lão Trần trả lời nhanh nhẹn dứt khoát.
Trần Hán Thăng có chút nhụt chí: "Sao người có thể không tin con của mình chứ?"
Giọng nói Lương Mỹ Quyên vang lên: "Thằng ranh con, cũng bởi vì quá hiểu rõ con. Cô gái kia chắc là Tiểu Ngư Nhi đúng không, mẹ muốn nói chuyện với con bé."
Trần Hán Thăng đưa điện thoại qua, có điều con sư tử hà đồng vừa rồi con giương nanh múa vuốt thì bây giờ núp ở trong chăn, chỉ để lộ ra ánh mắt vô tội nhìn Trần Hán Thăng.
Hiện tại, bản thân cô rơi vào tình huống này, rõ ràng chưa chuẩn bị tâm lý để nghe điện thoại.
"Cô ấy đang tắm, bây giờ nghe điện thoại không tiện."
Lương Mỹ Quyên hơi tiếc nuối. Vốn dĩ, bà muốn nói chuyện với Tiểu Ngư Nhi, đồng thời nghe ngóng tính huống cụ thể, bởi vì lời từ miệng con trai mình rất ít lời nói thật.
Thật ra, ngay cả bản thân Trần Hán Thăng cũng rất phiền muộn, hiện tại giống như 'bùn đất rơi vào đũng quần, không phải phân cũng là phân' . Tiêu Hoành Vĩ không nói thì thôi, nhưng cả lão Trần và Lương Mỹ Quyên giống như cũng không tin bản thân mình.
"Mẹ, mặc kệ mọi người nghĩ thế nào, con và Tiểu Ngư Nhi thật sự không làm gì, chỉ nằm cùng một giường, ngủ một giấc. . . Á, cậu bấu mình cái gì?"
Trần Hán Thăng còn muốn tranh luận, bản thân là một xử nạp bị thế lực ác bá hà hiếp.
Không nghĩ tới, Tiêu Dung Ngư đột nhiên nổi điên, dùng móng tay bấu Trần Hán Thăng, lần này bấu thật nên rất đau. Trần Hán Thăng nhỏ giọng nói: "Cậu thần kinh à?"
Tiểu Ngư Nhi cũng bướng bỉnh, cô ngồi thẳng người dậy. Bỗng cô phát hiện, ánh mắt Trần Hán Thăng nhìn chằm chằm vào vị trí xương quai xanh của mình, lúc này mới ý thức được áo ngủ của khách sạn không có khuy áo. Thời điểm tỉnh ngủ, quần áo của cô có chút xộc xệch.
"Lưu manh."
Tiểu Ngư Nhi vội vàng kéo áo ngủ lên, sau đó tuỳ tiện buộc mái tóc dài lại, rồi ngồi một góc nghe Trần Hán Thăng nói chuyện với Lương Mỹ Quyên.
Lương Mỹ Quyên không phải người ngu. Bà là người phụ nữ tiền mãn kinh, kinh nghiệm cuộc sống rất nhiều. Cô chỉ cần nghe thoáng âm thanh trong điện thoại, đã biết chắc Tiêu Dung Ngư thật ra ở bên cạnh.
Lương Thái Hậu suy nghĩ rồi nói: "Mẹ suy nghĩ thế nào không quan trọng, mấu chốt nhất là lão Tiêu bên kia, còn nhà chúng ta phải chịu trách nhiệm với người ta. Có một số việc, con làm thì nên nhânh, còn không thì phải giải thích rõ ràng, tóm lại mẹ và cha con chuẩn bị sẵn sính lễ rồi, cái khác con đừng lo nghĩ quá nhiều."
Lương Mỹ Quyên nói xong lập tức cúp điện thoại, nhưng quay người qua lại thấy Trần Triệu Quân nhìn mình chằm chằm: "Nhìn em làm gì?"
Trần Triệu Quân lắc đầu nói: "Vừa rồi, em chẳng phải nhắc nhở Trần Hán Thăng, nếu thật sự không làm gì cần phải giải thích cho chu đáo?"
Mặt Lương Mỹ Quyên trầm xuống, không nói thêm lời nào nữa, mà vào nhà bếp tiếp tục làm điểm tâm.
Trần Triệu Quân thở dài: "Anh biết em thích tiểu Thẩm hơn, nhưng người ta đã tìm đến tận cửa, nhất định chúng ta phải giải quyết ổn thoả."
"Ổn thoả chính là kết hôn, chỉ cần hai đứa bé không vấn đề, bên này em sẽ đưa sinh lễ đàng hoàng."
Lương Mỹ Quyên cúi đầu nếm thử cháo, đồng thời liếc mắt nhìn Trần Triệu Quân: "Anh cũng đừng nói em thích ai, em nhìn Tiểu Ngư Nhi từ bé đến lớn, em rất thích con bé."
"Giữa hai vợ chồng già không cần phải lấp liếm, nếu không xảy ra chuyện vừa rồi, em sẽ ủng hộ tiểu Thẩm."
Trần Triệu Quân thầm nói một câu. Từ năm ngoái, khi hai vợ chống phát hiện bên cạnh Trần Hán Thăng có hai cô gái, ông ấy mà Lương Mỹ Quyên đã không còn nhất trí ý kiến.
Lão Trần cảm thấy Tiêu Dung Ngư xinh đẹp hơn, gia đình tốt hơn, đã thế hai nhà biết rất rõ về nhau, cũng có qua lại, nên con bé là đối tượng kết hôn phù hợp nhất.
Lương Mỹ Quyên thương cho hoàn cảnh Thẩm Ấu Sở là một phần, nhưng vừa ý nhất là tính cách Thẩm Ấu Sở.
Bởi vì, Lương Mỹ Quyên luôn đặt bản thân vào thân phận 'mẹ chồng' mà suy nghĩ. Cô nghĩ tới nghĩ lui nhưng vẫn cảm thấy, mặc dù Tiểu Ngư Nhi có điều kiện tốt thật đấy, nhưng khả năng ở chung không thể bằng Thẩm Ấu Sở được.
"Hiện tại tôi cũng ủng hộ tiểu Thẩm, nhưng ủng hộ và phụ trách không hề mâu thuẫn nhau."
Lương Mỹ Quyên tỏ rõ sự khó chịu: "Còn có lão Tiêu cũng quá căng rồi, mới sáng sớm đã chạy tới uy hiếp, đây là thái độ của thông gia tương lại sao?"
Trần Triệu Quân nói giúp Tiêu Hoành Vĩ: "Ông ấy lo cho con gái mình, dù sao lão Tiêu chỉ có một đứa con gái, thường ngày nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa đấy."
"Tôi biết rồi, cần ông giải thích sao?"
Lương Mỹ Quyên tỏ ra mất kiên nhẫn, sau đó lại im lặng một lúc rồi mới nói: "Nếu cả hai đứa đều là con dâu thì tốt biết bao, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bỏ cái nào cũng không nỡ."
"Em càng có tuổi càng hồ đồ, em thật sự muốn hai đôi găng tay để thỉnh thoảng đổi sao?" Lão Trần nhíu mày nói.
"Chỉ là nói chuyện với ông thôi, có điều khi nói chuyện với thằng nhóc kia, thái độ vẫn trước sau như một."
. . .
Không cần nói lão Trần và Lương Mỹ Dung dưới lập trường khác biệt đưa ra ý kiến khác nhau, Trần Hán Thăng và Tiểu Ngư Nhi hiện tại cũng có ý kiến trái chiều.
"Vừa rồi cậu nói với dì lương có ý gì vậy?"
Tiêu Dung Ngư chỉ cái giường hai người vừa ngủ chung: "Thế này rồi còn nói không làm gì là sao?"
"Chúng ta vốn dĩ không làm gì thật mà."
Trần Hán Thăng có suy nghĩ logic mạch lạc rõ ràng, chỉ cần hai người chưa phá vỡ phòng tuyến cuối cùng, thì có làm bao nhiêu hành động mập mờ vẫn tính là trong sạch.
Nhưng với logic của Tiêu Dung Ngư khác hoàn toàn, cô cảm thấy hai người đã ngủ chung, đã ôm nhau rồi, tương đương với gạo đã nấu thành cơm rồi.
"Tiểu Trần, có phải cậu mặc quần vào thì không nhận nợ nữa đúng không?"
Trần Hán Thăng đáng thương nói: "Nhưng quan trọng nhất là mình còn chưa cởi quần, thì làm gì có cơ hội kéo lên?"
"Được, vậy mình sẽ gọi điện thoại cho cha."
Tiêu Dung Ngư thấy Trần Hán Thăng không ăn cả cứng lẫn mềm, thì cầm điện thoại di động lên.
"Để mình gọi trước.'
Trần Hán Thăng cầm điện thoại di động lên nói: "Hiện tại, mình sẽ gọi điện thoại cho chú Tiêu, trả lại trong sạch cho cậu.
Tiêu Hoành Vĩ mới ra khỏi nhà Trần Triệu Quân, vốn dĩ tâm tình ông ta không tệ lắm, nên buổi sáng gọi điện đánh thức con gái yêu dậy, căn dặn con bé đừng bỏ ăn sáng.
Có điều, giọng người con trai vang lên trong điện thoại, lập tức khiến tâm trạng lão Tiêu trùng xuống.
Cảm giác này không dễ miêu tả. Ví dụ một cách đơn giản thế này, giống như vợ Lữ Ngọc Thanh đi công tác, sáng sớm lão gọi điện cho vợ thì một người con trai bốc máy.
Lo lắng, ghen tuông, còn có tâm lý sợ hãi không dám vạch trần chân tướng.
Nhưng khi lão nhận ra người nhận điện thoại là Trần Hán Thăng, thì tâm trạng trùng xuống của lão Tiêu bỗng dừng lại, đồng thời dâng lên cảm giác không giải thích nổi khiến lão thở dài.
Tiêu Dung Ngư ở cùng Trần Hán Thăng, thì cảm giác đầu tiên là mức độ an toàn được đảm bảo.
Vì cái gì, là Trần Hán Thăng thì sinh ra cảm giác này, nói thật Tiêu Hoành Vĩ cũng không nói rõ ràng được.
Tiếp theo, vấn đề khiến lão còn do dự đã được giải quyết, nên Tiêu Hoành Vĩ đành tự an ủi bản thân. Tóm lại, hai người bọn nó đã như vậy rồi, mình không ủng hộ thì còn cách nào khác nữa chứ?
Đương nhiên đau lòng và tức giận là điều không tránh khỏi. Hoa tươi mà mình cẩn thận che chở 19 năm lại bị heo ủi mất, loại cảm giac này nếu không làm cha làm mẹ sao hiểu nối. Cho nên, lão Tiêu lập tức đi tìm Trần Triệu Quân là một loại thể hiện thái độ.
"Mối quan hệ này mình nhận, nhưng thằng nhóc kia không thể thay đổi thất thường như trước đó được. Nếu không, đừng trách lão Tiêu tôi lấy một đổi một."
Thời điểm, lão đang lái xe về nhà, thì Trần Hán Thăng gọi điện tới.
Lão Tiêu tỏ ra do dự, với những tình huống thế này, cha mẹ đằng gái thường lo lắng hơn cha mẹ đằng trai khá nhiều. Dù sao, một cô gái ngoan ngoãn dịu dàng luôn chịu thiệt thòi.
"Aloo, tôi Tiêu Hoành Vĩ đây."
Cuối cùng, Tiêu Hoành Vĩ vẫn nghĩ đết giải quyết việc chung, mà nhận cuộc gọi này.
Trần Hán Thăng chờ mãi không thấy điện thoại kết nối, thì giơ tay ra hiệu 'suỵt' với Tiêu Ngư Nhi, ý bảo mình phải trả lại trong sạch cho cô ấy bằng được.
"Chú Tiêu, cháu Hán Thăng đây, chú đã ăn sáng chưa ạ?"
"Ăn rồi, ăn nhà cậu đấy."
Lão Tiêu trực tiếp không muốn nói nhảm, mà đi thẳng vào vấn đề.
Trần Hán Thăng mỉm cười xấu hổ: "Cháu đang định giải thích với chú chuyện tối qua đây."
"Nói đi."
Lão Tiêu trả lời ngắn gọn, bởi bản thân ông biết Trần Hán Thăng là quỷ thành tinh, cho nên không thể lộ ra qua nhiều cảm xúc để thằng nhóc kia đoán được lòng mình.
Quả nhiên, Trần Hán Thăng cảm thấy bứt dứt, bởi vì cách nói chuyện của lão Tiêu chẳng khác gì thẩm vấn phạm nhân cả.
"Hôm qua, bởi vì có một bộ phim rất hot công chiếu, tên là 'Vô Gian Đạo', trong đó có rất nhiều minh tinh nổi tiếng đóng. Cháu vả Tiểu Ngư Nhi hẹn xem từ sớm, nhưng không thể mua được vé ban ngày, nên bất đắc dĩ phải mua xuất chiếu muộn. . ."
Trần Hán Thăng muốn ổn định lại tình hình, đương nhiên đưa lý do bậy bạ, chủ yếu đánh vững nền móng cho việc đi khách sạn.
Nhưng, hắn không ngờ, Tiêu Dung Ngư bên cạnh nghe thấy, đột nhiên lao tới nói lớn: "Ba ba, tiểu Trần cố ý mua vé xuất chiếu muộn đấy. Cậu ấy còn nói tuổi trẻ phải bung lụa một lần chứ."
"Cậu làm gì vậy?"
Trần Hán Thăng vội vàng che chỗ mic điện thoại vào, ngơ ngác nhìn Tiêu Dung Ngư.
Tiểu Ngư Nhi 'hừ' một tiếng, đắc ý hất cằm lên.
"Khụ. . ."
Trần Hán Thăng tằng hắng một cái, rồi đi đến cửa sổ tiếp tục giải thích: "Sau khi xem phim xong đã rất muộn, cho nên cháu thương lượng với Tiểu Ngư Nhi tìm một khách sạn gần đó ở tạm, với lại cháu đã hỏi trong khách sạn, người ta nói không có đường đôi. . ."
Nào ngờ, Tiểu Ngư Nhi ở đang sau chạy tới, nói lớn chen vào: "Ba ba, con không hề có ý muốn vào khách sạn, là tiểu Trần ép buộc, đã thể còn cố tình thuê phòng đơn."
"Vãi."
Trần Hán Thăng chẳng thèm giải thích dài dòng nữa, chỉ tranh thủ nói: "Thế nhưng bọn cháu thật sự không làm gì cả. . ."
"Làm, tiểu Trần bảo con đi tắm, sau đó cậu ấy còn ôm con ngủ cả đêm."
"Không nói nữa."
Trần Hán Thăng trực tiếp nhấn tắt mát, ném điện thoại di động lên giường. Không ngờ chiếc điện thoại nokia đắt đỏ bật tưng tưng trên nệm cao su hai lần, trông khá thú vị.
"Cậu nói rõ ràng đi."
Trần Hán Thăng mất mặt, đôi mắt như bốc lửa, nên từng bước từng bước đi tới trước mặt Tiêu Dung Ngư: "Cậu nói rõ đi, tại sao muốn làm vấy bẩn sự trong sạch của mình?"
Tiêu Dung Ngư tỏ ra sợ hãi, lùi từng bước một, cho đến khi thân thể ép sát vào tường, rồi mới mỉm cười, giang hai tay ra nhào vào lòng Khánh Trần.
Trần Hán Thăng cũng thuận thế ôm lấy, rồi dạo một vòng khắp cơ thể.
"Tiểu Trần, làm bạn trai mình có được hay không?"
Mặt Tiêu Dung Ngư dán vào ngực Trần Hán Thăng, nên nhìn không rõ nét mặt thế nào, chỉ cất lên tiếng nói ngọt ngào.
Trần Hán Thăng nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng Tiêu Dung Ngư, thỉnh thoảng còn dịu dàng vén từng lọn tóc cho gọn gàng, nhưng không đưa ra câu trả lời.
Tiêu Dung Ngư ngẩng đầu nhìn Trần Hán Thăng: "Tại sao cậu không nói chuyện?"
Trần Hán Thăng hít một hơi thật sâu: "Mình nghĩ, có phải trong mắt người lớn trong nhà, vào khách sạn đã không phải là bé ngoan."
"Mình vẫn luôn là bé ngoan, chỉ có cậu chưa từng."
Tiêu Ngư Nhi đánh lên người Trần Hán Thăng: "Tiểu Trần, cậu đừng đánh trống lảng, nếu như tối hôm qua cho cậu thì bây giờ chúng ta là một đôi đúng không?"
Trần Hán Thăng cúi xuống nhìn lại dáng người Tiểu Dung Ngư, phán đoán tính xác thực của câu nói này. Có điều, Tiêu Dung Ngư không cho hắn nhìn, hết né bên trái lại né bên phải.
Trần Hán Thăng nhìn đồng hồ, bây giờ đã 9 giờ rồi, mà 12 giờ phải trả phòng cho khách sạn. Hắn nghĩ thầm, với khả năng của mình, thêm cả thời gian tắm rửa nữa thì 3 giờ miễn cưỡng đủ dùng.
"Ừ, đúng thế."
Trần Hán Thăng gật đầu nhử mổ thóc, còn tâm trạng dâng lên một chút kích động. Tiểu Ngư Nhi hỏi câu này, phải chăng muốn cho mình một bất ngờ lớn.
"Vậy mình hỏi cậu, hiện tại trong lòng cậu mình sếp thứ mấy?"
Tiểu Ngư Nhi tiếp tục hỏi: "Chú Trần và dì Lương là thứ nhất, bản thân là thứ hai, bạn bè anh em là thứ ba, sự nghiệp là thứ tư, còn mình sếp chỗ nào?"
Loại câu hỏi này, có lẽ chỉ mình Tiểu Ngư Nhi hỏi, nên Trần Hán Thăng mỉm cười trả lời: "Chẳng phải cậu đang sếp đấy sao, thứ năm chứ còn sao nữa."
"Đáng ghét."
Tiêu Dung Ngư giơ tay muốn đánh, nhưng Trần Hán Thăng nắm chặt nói: "Cậu xếp thứ 2, phía sau cha mẹ mình."
"Thật?"
"Lừa gạt cậu làm gì, nếu mình nói sai lái xe ra ngoài đường bị thủng lốp, cả đường gặp toàn đèn đỏ, mỗi ngày vi phạm luật giao thông."
"Vậy nếu mình cho cậu thì sao?' Tiểu Ngư Nhi lại hỏi.
"Cậu đừng có lòng tham không đáy, đây là giới giạn rồi, chẳng lẽ cậu muốn vượt qua cả cha mẹ mình."
Trần Hán Thăng nhéo một cái vào chiếc eo nhỏ của Tiểu Ngư Nhi: "Cậu trong lòng mình làm gì còn so sánh quan trọng hơn làm gì. Chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, chỉ còn 2 tiếng nữa là trả phòng rồi."
Tiêu Dung Ngư không nói lời nào nữa, mà ép đầu lên ngực Trần Hán Thăng. Sau một lúc, cô đẩy Trần Hán Thăng ra, bước nhanh vào nhà vệ sinh: "Lãng phí thời gian cái gì chứ, nếu cho hay không thì vị trí trong lòng cậu vẫn vậy, cho làm gì? Mình đi tắm đây."
"Logic quái gì vậy. . ."
Hắn nhìn theo bóng lưng Tiểu Ngư Nhi bước đi, mà bản thân rất muốn tát mình một cái, nếu không có gì sao phải thể hiện chứ?
Trong lòng hắn tràn đầy hối hận, chỉ còn cách nhặt quần áo lên. Đột nhiên, bản thân nhận ra phía ngực có gì đó ươn ướt, nếm ở miệng có vị mặn.
Tiểu Ngư Nhi tắm xong bèn đi ra ngoài, lại trở thành một thiếu nữ tràn đầy nét thanh xuân. Trên mặt chẳng còn một chút bi thương nào, đã thế còn liên tục dục Trần Hán Thăng: "Tắm nhanh lên, chút nữa mình mời Thi Thi ra ngoài ăn cơm, cậu mời bữa này."
"No problem."
Chỉ cần Tiểu Ngư Nhi không tiếp tục gặng hỏi vấn đề bạn trai bạn gái, thì cô ấy đưa ra điều kiện gì Trần Hán Thăng cũng đồng ý.
Thời điểm ăn trưa, Thi Thi bên cạnh thường xuyên giật mình.
Bởi vì cửa hàng này cấp bậc quá cao, đây là nhà hàng năm sao Kim Lăng ở Tân Thị Khẩu, rõ ràng muốn dùng việc này chặn họng mình đây. Tiếp theo, cô rất tò mò quá trình tối hôm qua, hai người này đã làm những gì.
Có điều, cô không phải quá quen Trần Hán Thăng, còn Tiêu Dung Ngư chỉ toàn trò chuyện trời ơi đất hỡi của con gái. Vừa rồi, Thi Thi còn quan sát xem dáng đi của Tiêu Dung Ngư có khập khễnh hay không.
"Trong sách nói, rõ ràng đều bước đi khập khễnh sao?"
Thi Thi bên cạnh oán thầm trong lòng.
Sau khi mọi người cơm nước xong xuôi, Trần Hán Thăng rời đi. Tiêu Dung Ngư đến cạnh Thi Thi nói: "Chúng ta đi dạo phố nhé?"
Thi Thi bên cạnh gật đầu đồng ý, bởi cô có rất nhiều điều muốn hỏi: "Tiểu Ngư Nhi, hiện tại hai người thế nào?"
Tiêu Dung Ngư im lặng bước di dưới tán lá cây ngô đồng. Ngày mua thu, ánh mặt trời chiếu xuyên qua từng tán lá, khiến người trên mặt đất chỗ chiếu chỗ không, khi ngẩng đầu lên có thể che dấu rất nhiều nỗi buồn trong mắt.
"Rất tốt."
Tiêu Dung Ngư giữ chặt cánh tay Thi Thi, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra sự vui vẻ: "Trong lòng cậu ấy mình xếp thứ hai, cũng không biết vị trí này có đặt thêm ai nữa không."