Mục lục
Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 11: BA NGƯỜI ĐÀN ÔNG CHOÁNG VÁNG

Lôi Bạc cũng bị sốc bởi những lời này, bàn tay vô thức che xuống phía dưới.

Phốc

Lưu Diệc Hàn phun ra một ngụm rượu, vẻ mặt chật vật.

“Ai nha, các cậu nghĩ lung tung gì vậy… Ly rượu của tôi…”

“Tôi nói là thay đổi khẩu vị không phải để các cậu nghĩ cực đoan và xấu xa như vậy…”

Kim Lân và Lôi Bạc lập tức vỗ ngực thở phào: “Không phải là tốt, không phải là tốt!”

Kim Lân lắc đầu: “Anh em chúng ta ở trong đám phụ nữ uy lực nhiều năm như vậy, chưa hề nghĩ bị một người đàn ông làm, lại đáng sợ như vậy!”

Lôi Bạc cũng nói: “Điều quan trọng nhất ở đây là đối phương lại là Tư Khải, một người đàn ông yêu nghiệt, cũng không biết làm tình với cậu ta, tôi là công, hay cậu ta là công.”

Da mặt Lưu Diệc Hàn co rút, vỗ vỗ bàn: “Này này này! Hai người các cậu! Đừng có làm tôi buồn nôn có được không?”

Lưu Diệc Hàn cực kỳ bài xích tình yêu nam nam, ở nước ngoài nhìn thấy hai người đàn ông thân mật đi bên nhau, anh ta liền nhổ nước miếng.

Kim Lân và Lôi Bạc cùng cười nham hiểm một tiếng, trêu Lưu Diệc Hàn đủ rồi, lúc này mới húng thú dào dạt nhìn anh ta, khai thác thông tin:

“Nói nhanh lên một chút, Tư Khải thiếu gia của chúng ta tại sao lại thay đổi khẩu vị?”

“Cậu ta… Mấy ngày nay cậu ta rất chú ý đến một học sinh vừa mới tốt nghiệp trung học…”

“Phốc ”

Lúc này, Kim Lân và Lôi Bạc vừa mới uống một ngụm rượu vào miệng, rất cả đều phun ra.

“Học sinh vừa tốt nghiệp trung học? ! ! !”

Giọng điệu đều cao lên một cách vô thức, đôi mắt cũng lớn hơn.

“Có lầm không? Học sinh vừa tốt nghiệp trung học? Chuyện này cũng, chuyện này cũng quá vô lý đi!”

Lưu Diệc Hàn nhíu mày: “Không biết nha, không biết vì sao Tư Khải đột nhiên lại chú ý đến cô nhóc kia. Nhưng, nói thật, dáng dấp của cô nhóc kia rất đẹp, rất hấp dẫn!”

Kim Lân và Lôi Bạc nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Lưu Diệc Hàn, cảnh cáo anh ta: “Này, Diệc Hàn, không phải hù dọa cậu, đây là muốn tốt cho cậu. Cậu tuyệt đối đừng có tranh giành phụ nữ với Tư Khải, tên đó, tính cách cậu cũng biết. Nếu tranh giành phụ nữ với Tư Khải, vậy cũng giống như chết không có chỗ chôn. Cậu còn nhớ không? Hồi học trung học, biệt danh của Tư Khải là gì nhỉ?”

Lôi Bạc gật đầu, bổ sung: “Tôi nhớ, tất cả đều gọi Tư Khải của chúng ta là Cá Mập!”

Kim Lân gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng, hơn nữa còn là một con cá mập nghiêng nước nghiêng thành!”

Lưu Diệc Hàn nhe răng cười hai tiếng: “Các cậu thật đúng là nghĩ lung tung, buôn chuyện còn nhiều hơn so với phụ nữ! Tôi ăn no rửng mỡ sao? Tranh giành phụ nữ với Tư Khải? Tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa! Ý của tôi là, cô nhóc mà Tư Khải chú ý rất hấp dẫn, rất ngọt ngào, chính là như vậy, loại trong sáng đến mức không thể trong sáng hơn được, các cậu hiểu chưa?”

Kim Lân và Lôi Bạc cùng mở to mặt, giống như kẻ ngốc, cùng nhau lắc đầu: “Không hiểu!”

Đánh chết những vị con ông cháu cha con nhà giàu này cũng không thể hiểu được, đã từng là một người đàn ông vui đùa gian ác mê hoặc lòng người, làm sao lại thay đổi tính cách, đổi thành con đường ăn táo xanh.

Mấy người đang lải nhải, thì xuất hiện một người rất chói mắt từ lối vào đi đến.

Trần Tư Khải và Khang Tử nhẹ nhàng tao nhã tiến đến.

Ba người đàn ông cùng nhìn sang, không thể không thán phục.

Tất cả ánh đèn trong lúc này đều giống như đánh mất ánh hào quang, ảm đạm phai mờ.

Vì sao sáng chói kia, chính là Trần Tư Khải!

Anh giống như viên ngọc sáng trong đáy biển sâu, hút đi tất cả mọi ánh sáng.

Gương mặt của tiểu tử kia… Thật sự là quá đẹp!

Lôi Bạc không chịu được nhỏ giọng thầm thì: “Đã nói là để cậu ta tiến vào giới điện ảnh, chắc chắn sẽ trở thành ông vua điện ảnh!”

Kim Lân cũng nhỏ giọng nói: “Cậu ta tiến vào giới điện ảnh? Lão ba cố chấp của cậu ta có lẽ có thể dùng tên lửa nổ tung nền điện ảnh trong nước!”

Khuôn mặt tuấn mỹ của Trần Tư Khải luôn mang theo hơi lạnh dưới hai mươi độ, cho dù là lúc anh mỉm cười, cũng khiến cho người khác cảm thấy không thể coi thường được.

Giống như một con cá mập, lúc anh không nổi giận cũng khiến người ta phải đề phòng, khi anh đột nhiên mở miệng, khiến cho người ta thấy như một cái miệng lớn dính máu.

Hôm nay Trần Tư Khải mặc một chiếc áo lót màu đen cổ chữ V, bó sát vào thân thể, khoe toàn bộ cơ bắp trên thân thể anh.

Bên ngoài mặc một chiếc áo khoác jacket màu be, phanh ngực. Đôi chân thon dài thẳng tắp, dáng đi rất phóng khoáng, luôn luôn có cảm giác nắm chắc thắng lợi trong tay.

Mấy người bạn tốt này đều biết, Khang Tử chính là thủ lĩnh của các vệ sĩ của Trần Tư Khải, cũng chính là vệ sĩ đầu tiên. Từ nhỏ đã lớn lên cùng Trần Tư Khải, cũng là người mà ba Trần Tư Khải đưa tới.

Trước kia, ba Trần Tư Khải làm một nhân vật nổi tiếng, trên người tràn ngập những truyện truyền thuyết, người anh hùng của tổ chức ngầm.

“Này ~~ ”

Kim Lân là người đầu tiên chào hỏi Trần Tư Khải.

Lôi Bạc cũng nói: “Tới rồi, Tư Khải!”

“Ừm, còn có chút việc nên tới chậm!”

Trần Tư Khải đập tay với Kim Lân, sau đó thản nhiên ngồi xuống ghế salon.

Rất tự nhiên nhận ly rượu Lưu Diệc Hàn rót cho, uống một ngụm.

Lôi Bạc cười như không cười: “Tư Khải, cậu về nước được vài ngày rồi, có phải cảm thấy sống trong nước rất cô quạnh không?”

Trần Tư Khải chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên nhìn về phía Lôi Bạc, khiến Lôi Bạc lập nhớ đến một câu thơ:

Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.

Tiểu tử Tư Khải này… Dáng dấp quá xinh đẹp.

“Thế nào, nghe Diệc Hàn nói những gì rồi?” Trần Tư Khải khẽ cười một tiếng.

Mấy người này đều run rẩy.

Ma quỷ! Năng lực tư duy logic của tiểu tử Tư Khải này cũng quá mạnh đi.

Lưu Diệc Hàn mất tự nhiên ho khan: “Khụ khụ, tôi nào có nói gì, tôi không nói gì!”

Kim Lân pha trò: “Không phải mấy anh đang quan tâm đến cậu sao?”

“Quan tâm phương diện nào?”

Kim Lân nuốt nước miếng, há hốc mồm: “Vấn đề tình cảm.”

“Không có cảm xúc, nói gì đến vấn đề tình cảm?”

“A?” Ba người đàn ông còn lại đều kinh ngạc.

Không có cảm xúc?

Ý của cậu ta là gì?

Chẳng lẽ cậu ta đang muốn nói, cậu ta căn bản sẽ không có tỉnh cảm với bất cứ người phụ nữ nào sao?

Cậu ta không có tình cảm sao?

“Cái đó, đây không phải… sau khi cậu về nước…Nghe nói cậu…” Lôi Bạc bắt đầu nói lắp.

Trần Tư Khải ưu nhã cười một cái.

Xinh đẹp nhẹ nhàng.

Lại khiến cho người ta cảm thấy khí lạnh thấu tận xương.

“Chỉ có điều gần đây cảm thấy hứng thú với một vài chuyện. Cũng chỉ như vậy mà thôi…”

“Chuyện gì khiến cậu cảm thấy hứng thú?”

Trần Tư Khải cong môi: “Ah, chính là có hứng thú về những điều ‘đầu tiên’, ví dụ như:

Nghé con mới sinh…

Nụ hôn đầu tiên…

Đêm đầu…”

Đôi mắt của Kim Lân, Lôi Bạc đều mở to.

Nghé con mới sinh, nụ hôn đầu tiên và đêm đầu…

Kim Lân không nhịn nổi sự tò mò, hỏi: “Vậy, Tư Khải, nghé con mới sinh, đêm đầu tiên đó, rốt cuộc là cậu đã ăn được chưa? Cậu đừng nói với tôi, bây giờ cậu vẫn đang đánh bên ngoài thành lũy nhé!”

“Xoẹt xoẹt… Phần tử nông cạn!”

Trần Tư Khải liếc mắt nhìn mấy người kia một chút, lại uống một ngụm rượu.

Vẻ tao nhã sang trọng đó, đương nhiên là vô cùng đẹp mắt.

“Ăn được hay không chỉ là vấn đề thứ yếu. Quan trọng nhất chính là hưởng thụ quá trình trong đó, biết chưa?”

Ba người Lưu Diệc Hàn, Kim Lân, Lôi Bạc ngẩn ngơ.

Ngoại trừ Lưu Diệc Hàn đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý, cũng đã quen thuộc với tư duy cổ quái hiếm lạ của Trần Tư Khải.

Kim Lân mắng: “Mẹ kiếp! Hưởng thụ quá trình cái gì? Đàn ông và phụ nữ, không phải chỉ có chuyện như vậy sao? Làm đến, làm đi, vẫn là chuyện như vậy, cấu tạo của phụ nữ không phải đều như vậy sao?”

“Vậy cảm thụ của cậu đối với mội phụ nữ đều giống nhau sao?” Trần Tư Khải mỉa mai một câu.

Kim Lân ngẩn người: “Đương, đương nhiên không giống… Nhưng đa phần là xấp xỉ.”

“Cho nên mới nói, cậu nông cạn. Cậu là sinh vật đơn bào sao? Ngoại trừ xúc giác phía dưới, các giác quan khác của cậu để làm gì?”

Dưới ánh mắt sùng bái và chăm chú của người mấy đàn ông, Trần Tư Khải chậm rãi nói: “Cho nên, người phụ nữ thú vị, cậu phải từ từ thưởng thức, có thể sờ một cái, cũng có thể trêu chọc cô ấy một cái. Ngày nào đó đói bụng cũng có thể bổ nhào đến ăn hết, đồ chơi nhỏ thật tốt biết bao, ha ha ha…!”

Cuối cùng là vài tiếng cười, cười khiến cho mấy người đàn ông đều dựng tóc gáy.

Làm thế nào cũng khiến người ta có cảm giác âm trầm.

Lôi Bạc thăm dò hỏi: “Vậy cậu đối xử với cô gái đó thế nào? Đặt cô ta vào vị trí nào? Tình nhân? Bữa điểm tâm tạm thời? Hay là còn cái gì khác?”

Vấn đề này ngay cả Lưu Diệc Hàn cũng cảm thấy hứng thú, anh ta cũng yên lặng nhìn Trần Tư Khải.

Ngón tay thon dài của Trần Tư Khải vuốt theo mép ly rượu, cười nhạt một tiếng, môi mỏng khẽ mở: “Đồ chơi nhỏ!”

Oanh

Ba người đàn ông đều choáng váng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK