CHƯƠNG 25 : AI SỢ AI ?
”Dục vọng của đàn ông là dung nham, là ngọn lửa, một khi đã nổi lên, cô phải dùng thân mình dập tắt nó, phải vận động mạnh mẽ mới có thể khiến nó lắng xuống…giờ cô đã làm nó bùng lên rồi, cô nói xem tôi nên bắt cô làm gì đây?”
Tiêu Mộng cong miệng muốn khóc, cô lắc đầu: ”Không biết, không biết,…tôi không biết…”
”Không biết thì tôi có thể dạy cô.”
”A a, buông tôi ra, cứu mạng, cứu mạng!”
Trần Tư Khải thuận thế kéo cô lên sô pha, đặt dưới thân mình, giữ lấy tay cô.
Anh hôn xuống áp đi tiếng nức nở của cô.
Tiêu Mộng bị dọa sợ, không phải chứ, chịu khổ cực đấm chân cho anh, còn đấm đến mức xảy ra vấn đề!
Đây là người gì vậy, lòng dạ thực độc ác mà! Anh ta sẽ không phải là muốn…ở đây đấy chứ.
”Đau, đau…đau chết mất…”
Tiêu Mộng vẻ mặt đau khổ rên rỉ thành tiếng.
Trần Tư Khải tách khỏi cô một chút, hỏi: ”Đau ở đâu?”
”Tay, cổ tay…anh ghìm tôi đau quá…”
Trần Tư Khải mới nghĩ đến sức lực bình thường của anh lớn, có lẽ khiến cô đau, vì thế liền buông tay cô ra,
Ngược lại dùng khuỷu tay để chặn cánh tay cô. Như vậy cô mới không thể phản kháng.
Tiêu Mộng không thể ngờ người đàn ông này thả lỏng ra vẫn có thể khiến cô không động đậy được,
Cô nào biết Trần Tư Khải không phải là người bình thường, anh từ nhỏ đã tập võ, giờ trình độ đã cao lắm rồi.
Anh có thể đối mặt với kẻ thù, sự dụng một chiêu trí mạng để đánh bại mười mấy người vây đánh xung quanh. Không chỉ có kỹ xảo chiến đấu, mà anh còn học được kĩ năng ám sát.
Tiêu Mộng đối mặt với Trần Tư Khải chẳng khác nào tiểu bạch thỏ đối mặt với một con sói.
Anh tiến lên, tay thăm dò dưới váy cô, kéo quần lót của cô xuống.
Tiêu Mộng có thể nghe được tiếng thở của anh, hơi thở đem theo mùi vị sắc dục nồng đậm.
Cuối cùng, lớp vải vướng víu vũng bị Trần Tư Khải thành công vứt sang một bên.
Tiêu Mộng cảm thấy phía dưới mát lạnh, chiếc tay đáng giận kia từ từ tiến vào.
”A…”
Cô kinh hãi kêu lên nhưng lại bị đôi môi của anh ngậm lấy, chỉ có thể nức nở vài tiếng.
Cái tay đặt ở chỗ kia của cô bắt đầu cử động. Không coi là thô lỗ nhưng cũng rất mạnh mẽ.
”A…đau…” Toàn thân Tiêu Mộng run lên vì động tác tay của anh.
Gẩy nơi mẫn cảm của cô một chút, Trần Tư Khải thở hổn hển, hiện tại anh không biết vì sao mình lại phải nhu tình như vậy.
Tiến thẳng vào, nên làm gì thì làm đó là được rồi, tự làm khổ mình như vậy làm gì cơ chứ, vậy mà còn cho cô màn dạo đầu dịu dàng thế này nữa chứ.
”Bây giờ đau, so với lát nữa còn đỡ hơn nhiều…”
Lát nữa còn đau ư?
Tiêu Mộng ngu ngơ.
Ý gì thế? Anh ta có ý gì vậy?
”Hu hu, cầu xin anh bỏ qua cho tôi…tôi không muốn như vậy, tôi không muốn như thế này vối anh…tôi không thích anh, cũng không muốn muốn làm chuyện này với anh…”
Trần Tư Khải hôn lên mặt cô: ”Sau này cô sẽ thích, tôi cho phép cô yêu tôi. Cô phải yêu tôi!”
”Vậy…tay kia của anh có thể đừng như thế nữa được không, đau lắm, làm đến mức lòng người ta cũng khó chịu.”
”Haha…” Trần Tư Khải cười lớn.
”Cô ngốc, tôi làm thế vì muốn tốt cho cô đấy…”
Ngay cả chuyện này cũng không hiểu, đúng là đơn thuần mà. Nếu như anh trực tiếp tiến vào, cô không đau chết mới lạ, có khi còn ngất nữa.
Áo phông bên ngoài và áo ngực của cô bị vén lên, nụ hôn của anh lập tức rơi xuống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Mộng gục xuống, cuối cùng nhịn không được mà kêu lên: ”Ưm…a…”
”Giúp tôi…giúp tôi cởi thắt lưng…”
Anh ra lệnh, giọng nói mang theo hơi nóng.
Thắt lưng?
Bảo cô cởi thắt lưng của con sói háo sắc ăn hiếp cô ư? Cô điên chắc?
”Không muốn, không muốn!”
”Không ngoan chút nào.”
”Hu Hu, Trần bại hoại, anh tha cho tôi đi! Tôi không muốn thành tình nhân nhỏ, tôi không muốn biến thành món đồ chơi của anh!”
Trần Tư Khải híp mắt: ”Không hiểu cũng được.”
Xoẹt….thuần thục kéo khóa xuống, thứ nóng rực nào đó dựng thẳng lên, Trần Tư Khải phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn.
Sắp nổ tung rồi…
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, ấn xuống một cách thô bạo: ”Vật nhỏ, đây mới là hạnh phúc của cô.”
Tiêu Mộng bối rối cúi đầu nhìn: ”A”
Thét lớn một tiếng, lập tức nhắm mắt lại.
Vậy mà để cô sờ anh…
”Tên lưu manh, anh thực xấu xa! Tôi không muốn chạm vào anh, không muốn…”
Anh ta thế nhưng lại sắc đến mức độ này, vậy mà đề cô sờ anh…
Anh thổi khí nóng bên tai cô: ”Thẹn thùng cái gì, đêm hôm đó cô đã sờ nó rồi.”
”Tôi chưa, tôi chưa, tôi chưa!”
Tiêu Mộng không ngừng lắc đầu, thề thốt phủ nhận.
Dù sao thì cô cũng không nhớ rõ, vì thế coi như là chưa có gì cả.
”Thích nó không?”
”Thực xấu, thực khó coi!”
”Ha ha, khẩu thị tâm phi…đêm hôm đó cô…vẫn luôn nói nó rất đỉnh đấy…”
Trần Tư Khải thích nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô, cắn môi, lông mi run run.
Khiến người ta yêu thương…cũng khiến người ta phát cuồng.
”Tôi trả tiền cho anh, tôi đảm bảo tôi sẽ trả tiền cho anh! Anh buông tôi ra đi!”
”Ha Ha. lần này không liên quan gì đến 30 tỷ kia cả, đây là cái giá cô phải trả cho sự động chạm của mình.”
Cũng có thể nói, lần này muốn cô, là muốn một cách trắng trợn.
Lại lần nữa chứng minh được gian thương thật đáng sợ.
Đột nhiên nghĩ thông rồi, hừ, dù sao thì cũng đã làm rồi, thêm một lần nữa thì sao chứ?
Một lần với một trăm lần thì kết cục cũng như nhau, cô còn sợ cái gì?
Vì thế Tiêu Mộng dũng cảm nói: ”Đến đi, tôi không sợ! Ai sợ ai chứ!”
Ồ?
Trần Tư Khải sửng sốt, có chút buồn cười.
Tiêu Mộng mở to mắt, bi thương nói: ”Có điều…làm một lần cũng được, nhưng phải trừ 30 triệu cho tôi.”
Trần Tư Khải nhịn không được cười khẽ: ”Được, trừ 30 triệu. Thực không sợ?”
Tiêu Mộng cắn môi, giọng nói kìm không được sự run rẩy: ”Không, không sợ…”
”Vậy cô có thể tách chân vòng lên lưng tôi không?”
Nụ cười xấu xa trên môi Trần Tư Khải ngày càng sâu hơn.
”A?” Tiêu Mộng lại bắt đầu sợ hãi, nắm lấy quần áo của Trần Tư Khải, cầu xin: ”Tổng giám Trần, anh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, anh tuấn tiêu sái, sao lại muốn làm với tôi? Đổi người khác đi? Ô ô, tôi sẵn lòng trả lại tiền cho anh.”
Trần Tư Khải cúi đầu, nhìn mình sắp lên cao trào…
Thở dài: ”Lúc này bảo tôi dừng là sẽ chết người đó.”
Trần Tư Khải bày ra vẻ mặt người tốt trách trời thương dân, cúi đầu hôn lên chóp mũ của Tiêu Mộng, nói: ”Tôi đảm bảo sẽ nhẹ nhàng, nhé?”
Nhẹ nhàng con khỉ!
Dù nhẹ nhàng thế nào đi nữa thì vẫn chẳng khác gì cẩm thú!
Trần Tư Khải, anh còn giả bộ người tốt làm gì cơ chứ?
Lúc Tiêu Mộng bi thương chờ đợi khoảng khắc bị anh làm thịt thì cửa phòng bên ngoại có tiếng mở.
”Tư Khải! Tư Khải! Đi đâu rồi? Người đâu?” Giọng nói của một người đàn ông vang lên.
Trần Tư Khải nằm trên người Tiêu Mộng sắp tiến vào, nhịn không được nghiến răng mắng thầm một tiếng.
Tiện tay nắm lấy gạt tàn ném mạnh về phía bên kia.
”Vù!”
Không khác gì một chiếc ám khí lợi hại. Người vừa đến mở to mắt, linh hoạt nghiêng đầu tránh thoát chiếc gạt tàn.
Xoa xoa mồ hôi lạnh, mắng: ”Mẹ nó! Tên kia, có phải quá độc ác rồi không? Thế nhưng hướng vào huyệt thái dương của ông đây mà ném, ra tay ác độc với bạn thân như vậy, có phải là muốn đập người sống thành người thực vật không hả?”
Kim Lân lắc lắc đầu, vẫn không quên điệu bộ ăn chơi của mình.
Lúc này mới phát hiện Trần Tư Khải đang lườm mình, đang nằm trên sô pha, chỉ thấy nửa trên của cơ thể.
Bởi vì sô pha đưa lưng về phía Kim Lân, cho nên anh ta không nhìn thấy Tiêu Mộng bị Trần Tư Khải đặt phía dưới.
”Cậu đang làm gì thế? Không phải là…” Đôi mắt Kim Lân đột nhiên mở lớn.
Sau đó cười thành tiếng: ”Ha ha ha, mình nói bộ dạng muốn giết người này, thì ra là làm phiền cậu! Với ai thế? Cô người mẫu minh tinh nào vậy? Để mình xem xem…”
”Cậu cút ra ngoài trước đi! Nếu không mình vặn gãy cổ cậu đấy!” Trần Tư Khải nheo mắt.
Kim Lân cũng sợ anh tức giận, rụt rụt cổ: ”Vậy cậu tiếp tục đi, mình đợi cậu ở phòng làm việc. Đừng lâu quá, mình không có tính nhẫn nại, thay mình hỏi thăm người phụ nữ của cậu nhé!”
Kim Lân lui ra ngoài, còn khéo léo đóng cửa lại.
Tiêu Mộng cảm thấy người đàn ông vừa vào anh hùng quá rồi.
Tiến vào thực đúng lúc, nên khen thưởng cho anh ta.