Mục lục
Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 58: TÔI NHẤT ĐỊNH PHẢI CÓ ĐƯỢC ANH
Cô nên rõ ràng thân phận của mình là gì! Người giúp việc ở đây người già nhất đều đã theo tôi hơn chục năm, cũng không ai dám như vậy.
Thế nhưng cô lại không giống như vậy, cô mới ở chỗ này chưa được vài ngày mà đã muốn khoa tay múa chân với tôi á? Cút đi!”
Thái độ của Trần Tư Khải cực kỳ ác liệt bỏ lên lầu, bỏ lại một mình Phương Ý Hàm rất lâu cũng không động đậy chút nào.
Anh đối xử với cô ta thật là độc ác…
Giống như một khối sắt, căn bản là không ấm không nóng.
Phương Ý Hàm đứng nguyên tại chỗ rất lâu, sau đó mới nhúc nhích thân thể.
Không được nhụt chí, Phương Ý Hàm!
Mày đã bò lên trên giường của Trần Tư Khải thành công thì mày nhất định có thể làm tốt hơn như thế!
Mày phải cố gắng lên!
Phương Ý Hàm an ủi mình một phen sau đó di chuyển đôi chân tê cứng, có chút uể oải đi về gian phòng của mình.
Cho dù đã tự khích lệ mình rất lâu nhưng thật ra cô ta vẫn khó nén được sự thất lạc và khủng hoảng trong lòng.
Cô ta bắt đầu hoài nghi chuyện mình đi đến bên cạnh Trần Tư Khải đến cùng có phải là một sai lầm rất lớn hay không.
Nhà họ Trần rất có quyền thế, ở khu vực Châu Á có thể nói là một tay che trời.
Đây là thứ cực kỳ hấp dẫn cô ta.
Trước khi đến đây cô ta đã bị kiểm tra kiểm nghiệm nghiêm mật thông qua từng tầng từng tầng sau đó mới có hi vọng gặp được ba của Trần Tư Khải, một người oai phong một cõi kiên cường rắn rỏi, Trần Phách.
Mặc dù Trần Phách vẫn luôn cười nhàn nhạt nhưng nụ cười kia lại khiến cho người cảm thấy không dám lại gần ông ta.
Một loại cảm giác lạnh như băng…
Chỉ là cô ta không nghĩ ra, Trần Tư Khải tuổi quá trẻ nhưng điểm này anh lại cực kì giống ba anh!
Lãnh khốc đến mức khiến cho người ta phải sợ hãi!
Tối thiểu nhất ba của Trần Tư Khải còn mỉm cười mặt ngoài, nhưng còn Trần Tư Khải thì ngay cả mỉm cười cũng không có!
“Mình sai rồi sao? Mình đi vào nơi này, là mình sai rồi sao?”
Phương Ý Hàm tự nói một mình, cô ta nằm ở trên giường của mình, ngẩn người.
Chắc hẳn, chiếc giường ở phòng dành cho khách này đã từng có rất nhiều cô gái từng nằm qua rồi nhỉ.
Vì hầu hạ chuyện sinh lý cho Trần Tư Khải mà đến, tràn đầy chờ mong không thực tế, sau đó lại bị Trần Tư Khải không kiên nhẫn đá đi…
Trở thành vợ của một người đàn ông lạnh lùng vô tình như Trần Tư Khải… Ý vị như thế nào đây?
Có lẽ mang ý nghĩa là cả đời đau khổ!
Thế nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng nhưng tuyệt mỹ kia của Trần Tư Khải cô ta lại giống như tất cả những cô gái khác không nhịn được mà phạm vào hoa si.
Cho dù không được anh yêu nhưng rốt cuộc cũng vẫn có thể lấy đạt được mấy lần ngẫu nhiên cùng anh hoan hảo… Thật ra cũng rất hạnh phúc.
Phương đại tiểu thư được nâng ở trong lòng bàn tay như mình vậy mà lại đến trình độ không chịu nổi như thế sao?
Nước mắt, cứ lặng lẽ rơi xuống khuôn mặt như thế.
**
Tiêu Mộng rón rén đi vào trong nhà, giống như là tên ăn trộm lặng lẽ mở cửa ra sau đó hướng đôi mắt chột dạ nhìn qua cửa phòng ba mình rồi mới đi về hướng gian phòng của mình.
Leng keng!
Trong bóng tối, cô không cẩn thận đá phải một cái chậu rửa mặt phát ra tiếng vang rất thanh thúy rất đột ngột, dọa cho Tiêu Mộng suýt chút nữa chết rồi, che miệng vội vàng chạy lên lầu.
“Trời ạ, suýt nữa thì chết rồi, muốn hù chết mình à, mẹ của tôi ơi, cái này nhất định là chậu rửa mặt của cái đồ con lợn Tiêu Đình Nhiên kia!
Hừ! Vì sao lại không đem đồ đặt lại chỗ cũ chứ! Cái con yêu tinh hại người này!”
Nhỏ giọng mắng mỏ em gái xong, Tiêu Mộng bò lên giường của mình.
Em gái đã ngủ rất say, phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Tiêu Mộng phát hiện Tiêu Đình Nhiên lại đá chăn ra khiến chăn mền rơi hết trên mặt đất, cả người Tiêu Đình Nhiên lộ hết ra, cả đôi chân dài của nó nữa.
“Thật là, vì sao mình lại không có một người anh trai mà lại có một người em gái chứ?
Có em gái thì cũng thôi đi, sao lại còn xinh đẹp hơn mình, thông minh hơn mình nữa?”
Thở dài xong, Tiêu Mộng nhẹ chân nhẹ tay nhặt chăn mền lên, nhẹ nhàng đắp lên trên người Tiêu Đình Nhiên.
Đắp chăn xong, Tiêu Mộng nhìn gương mặt đang say ngủ của Tiêu Đình Nhiên một chút, cô sửng sốt một cái, liền cười.
Con nhóc này, ngủ rồi mà bộ dáng vẫn là rất khả ái.
Tối thiểu nhất sẽ không giống như lúc tỉnh dậy, nói những lời chanh chua kia khiến cho người ta phải nhức đầu.
Tiêu Mộng bò lên trên giường của mình, mệt mỏi cái gì cũng không buồn nghĩ đã ngủ.
Ngày hôm sau cô cài hẳn ba cái đồng hồ báo thức, tất cả đều đúng bảy giờ đồng hồ vang lên.
“Sao… Ồn ào quá vậy… Tôi thật sự muốn ném đồng hồ báo thức đi…”
Tiêu Mộng tắt hết từng cái, dùng gối đầu che đầu lại, vểnh cái mông lên ngủ tiếp.
Tiêu Đình Nhiên đã dậy từ sớm rửa mặt sạch sẽ, đang soi gương trang điểm tô son, nhìn chị gái mình đang ngủ nướng một chút, liền châm chọc nói: “Này! Bà chị già, có phải nên rời giường rồi hay không!Không phải chị khoác lác là chị đang đi làm ở công ty cái gì gì đấy sao?
Cái công ty nào không có mắt như vậy lại tìm một người lười như chị chứ! Rời giường đi, rời giường được rồi!”
Giọng Tiêu Đình Nhiên xưa nay vốn sắc nhọn cộng thêm sáng sớm mới rời giường, trung khí mười phần, đem Tiêu Mộng suýt chút nữa quát cho điếc tai!
“A a a a a! Muốn chết người à, sáng sớm em đã gào cái gì mà gào!
Chị đây khó khăn biết bao, công việc mệt mỏi như vậy, ngủ nướng mà em cũng không cho phép!
Chán ghét chết! Chán ghét chết á!”
Tiêu Mộng nhắm mắt lại ngồi dậy, dùng sức vuốt chăn mền.
Tiêu Đình Nhiên thầm thì: “Vậy sao chị lại hẹn đồng hồ báo thức dậy sớm như vậy làm gì? Dứt khoát không hẹn đồng hồ báo thức là được mà!”
Đồng hồ báo thức? (⊙_⊙)
Tiêu Mộng đột nhiên mở to hai mắt, móng vuốt cào lên trên da đầu, giống như… Quên mất một chuyện gì đó rất quan trọng vậy.
Chuyện gì được nhỉ?
“Mấy giờ rồi?” Tiêu Mộng hỏi theo thói quen.
“Bảy giờ mười phút.”
“Ôi dào, mới bảy giờ mười mà! Tám rưỡi chị mới đến công ty!”
Tiêu Mộng lại nằm lên trên giường một lần nữa, cầm chăn mền chùm lên mặt, ngủ tiếp.
Lại nói đến Trần Tư Khải cũng là rất khuya mới ngủ nhưng sáng sớm anh liền tỉnh, một là nhớ đi đón Tiêu Mộng chuyện này không khỏi khiến anh có chút hưng phấn không hiểu, hai là mỗi ngày anh đều có thói quen dậy sớm rèn luyện thân thể, đây là chuyện ngày nào cũng làm rồi.
“Cậu chủ, bữa sáng dinh dưỡng đã chuẩn bị xong, mời dùng cơm.” Người giúp việc già cười ấm áp nhìn Trần Tư Khải vừa đi luyện võ công trở về.
Phương Ý Hàm cũng đã trang điểm xinh đẹp xong vì muốn tranh thủ sự chú ý của Trần Tư Khải, đứng ở bên cạnh bàn ăn.
Tất cả mọi người vẫn luôn cung kính đứng vững giống như chờ quốc vương bệ hạ đến.
Trần Tư Khải nhìn cũng không nhìn Phương Ý Hàm một cái chỉ là có chút nhăn lông mày, nói: “Bác Trương, hôm nay tôi không ăn sáng ở nhà.”
(⊙o⊙). . . Bác Trương sửng sốt.
Không phải bữa sáng trên cơ bản cậu chủ đều ăn ở nhà sao?
Ngày hôm nay là thế nào đây?
Sắc mặt Phương Ý Hàm lập tức khó coi mấy phần… Trần Tư Khải trực tiếp coi cô ta như là không khí!
Liếc nhìn một cái cũng không muốn!
Phương Ý Hàm tức giận, lại ảo não, đồng thời cũng vạn phần thương tâm.
Cô ta đường đường là Phương đại tiểu thư vậy mà ở chỗ của Trần Tư Khải này lại không bằng chó má!
Không đầy một lát, Trần Tư Khải liền thay một bộ quần áo mới đi xuống lầu.
Hôm nay anh ăn mặc vô cùng đẹp trai!
Ngay cả Phương Ý Hàm nhìn thấy anh cũng không chịu được mà thân thể hung hăng run lên!
Rất có phong phạm nha!
Người mẫu màn ảnh quốc tế!
Quần màu trắng, giày màu trắng, quần áo kẻ ca rô đen trắng nhàn nhã, trên cánh tay vắt một chiếc áo khoác màu đen, trên cổ còn tùy ý quấn một chiếc khăn lụa thời thượng hợp với thời trang, cả người đều mang khí tức thời thượng mãnh liệt, hơn nữa còn lộ ra vẻ phóng khoáng như vậy.
Tất cả ánh mắt của người giúp việc đều dán ở trên người cậu chủ Trần Tư Khải.
Cậu chủ là người đàn ông cực kỳ anh tuấn trên thế giới này!
Nhìn khí độ này, nhìn phong thái này, nhìn hai đầu lông mày tuấn nhã mà quý phái này đi…
Phương Ý Hàm đơn giản đã nhìn tới mức si ngốc.
Tận đến khi Trần Tư Khải đi ra khỏi biệt thự, lái chiếc Bugatti Veyron đi, cô ta mới chậm rãi hồi thần lại.
Một khắc này, Phương Ý Hàm đã hạ quyết tâm:
Mặc kệ gian nan như thế nào, cô ta chắc chắn phải có được người đàn ông này!
Phương Ý Hàm giống như là bà chủ thản nhiên ngồi xuống ăn bữa sáng, ánh mắt tùy ý nhìn về phía bác Trương, nói: “Bác Trương, nhờ bác đem những đồ ăn và những thứ cậu chủ thích đều liệt kê ra cho tôi.”
“Này… Phương tiểu thư cái này. . .”
“Sao vậy? Bác Trương không phải phục vụ cho ông Trần.sao? Ha ha, tôi cho là bác vẫn rất tôn trọng ông Trần Phách chứ nhỉ.”
Phương Ý Hàm lớn lên ở trong một đại gia đình lớn nên am hiểu nhất chính là chỉnh đốn người khác.
Bác Trương giật mình, cúi đầu: “Không dám…”
“Bác Trương, Ông Trần Phách tự mình tới gặp tôi, nói tôi chính là con dâu của ông ấy…
Bác Trương, hẳn là bây giờ bác đã hiểu rồi chứ?”
Bác Trương kinh ngạc, sửng sốt vài giây đồng hồ, lập tức nói: “Vậy thì được, xin Phương tiểu thư chờ một chút, tôi đi liệt kê ra cho cô.”
“Ừm.” Phương Ý Hàm phát ra âm thanh từ xoang mũi, sau đó rất ưu nhã bắt đầu ăn bữa sáng.
Trần Tư Khải hứng thú bừng bừng lái xe, thỉnh thoảng hướng trong gương nhìn mình một cái.
“Hôm nay mình ăn mặc rất không tệ đấy chứ? Nhất định sẽ khiến cô ấy sáng mắt ra? Cũng không biết con nhóc ngốc kia nhìn thấy mình như vậy có thể hoa si té xỉu hay không nữa, ha ha ha.”
Trần Tư Khải đột nhiên có một loại cảm giác nhẹ nhàng, đó đại khái chính là…
Vậy mà hình dung theo truyện ngôn tình cẩu huyết… cảm giác yêu đương.
Vì muốn cùng với con nhóc Tiêu Mộng kia trở thành không có khoảng cách thế hệ giống như người đồng lứa nên Trần Tư Khải mới có thể chú ý ăn mặc như thế.
Đương nhiên, từ trước tới nay anh đều rất chú ý đến bề ngoài, chỉ là vốn anh cũng đối với những trường hợp khác biệt mà thay đổi khác biệt một chút,
Nhưng xưa nay chưa từng nghĩ qua, lại muốn đem cách ăn mặc của mình nhìn trẻ đi.
Hôm nay, anh đã ăn mặc vô cùng phong cách.
Nói thật ra, Trần Tư Khải vô cùng để ý đối với việc Tiêu Mộng đã từng gọi anh là chú.
Mình không phải chỉ lớn hơn cô ấy tám tuổi thôi sao?
Tám tuổi rất lớn sao?
Lớn sao?
Lớn sao?
Cắt ~~~
Trần Tư Khải nhẹ nhàng mở một ca khúc, đem xe lái đi thật nhanh.
Đi vào ngõ dưới nhà Tiêu Mộng, nhìn đồng hồ trên tay một chút, dựa vào ghế, tới quá sớm rồi, bây giờ mới là bảy giờ mười mấy phút.
Trần Tư Khải ngồi ở trên ô tô, ngón tay gõ gõ lên tay lái, ngồi một hồi anh bắt đầu nóng nảy,
Thế là xuống xe, dựa vào ô tô đứng đấy.
Tiêu Đình Nhiên ăn mặc vô cùng quyến rũ, nhìn gương lớn soi nhiều lần, lúc đó mới vừa ý đeo túi xách lên ra khỏi nhà.
“Cũng không biết tên Tiết Kiếm kia đến chưa, đã dặn lái xe gắn máy đến chở mình rồi…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK