CHƯƠNG 19: CÓ PHẢI RẤT KHÓ CHỊU KHÔNG
Không phải chứ, anh không phải là muốn uống máu của cô chứ?
Biểu cảm này rất khiếp người.
Ai muốn gả cho Trần lột da, người đó là tự chịu đày đọa, tự ngược!
Cả ngày đều bị ánh mắt giết người này nhìn chằm chằm, còn không phải sớm bị đông thành cục đá?
Gả cho người như vậy, đó mới gọi là chết sớm siêu sinh sớm.
“Có cần tôi tặng cho nhà cô đồng hồ không?”
Anh lại lặp lại lời vừa rồi lần nữa.
“A? Đồng hồ? Tại sao tặng tôi?”
“Đồng hồ nhà cô chạy sai rồi đi, nếu không tại sao cô mười giờ mới tới công ty! Nói!”
Một chữ “nói” cuối cùng, đơn giản chính là sấm sét lôi đình, làm Tiêu Mộng rùng mình.
Tiêu Mộng âm thầm lắc cánh tay, giọng run rẩy nói: “Đồng hồ không chạy sai, đều rất tốt, là tôi…là tôi ngủ quên…”
“Hả? Ngủ quên?”
Trần Tư Khải ngồi thẳng lưng, bỏ chân xuống, không dám tin nhìn cô gái: “Chẳng lẽ cô không biết đặt báo thức?”
“Đặt báo thức rồi, đặt hai cái lận…chỉ là…không gọi tôi dậy được thôi.”
“Đồng hồ cũng không gọi cô tỉnh được, cô là heo à! Ngày đầu tiên cô đi làm đã trễ, hơn nữa trễ tới nửa tiếng! Tiền lương một ngày của cô là hai trăm mốt, thời gian làm việc một ngày của cô là tám giờ, cô tính thử xem cô nên trừ bao nhiêu tiền?”
Tiêu Mộng sững sờ, ngước khuôn mặt nhỏ, nhìn trần nhà, môi nhúc nhích, lẩm ba lẩm bẩm, lẩm bẩm một phút, cô lắc lắc đầu, giơ bàn tay nhỏ, nói với Trần Tư Khải: “Anh có máy tính không, tính tóan thật phiền phức.”
Trần Tư Khải cắn môi, hoàn toàn cạn lời với cô nhóc này. Cắn răng nghiến lợi: “Với trình độ của cô, không thể nào đậu đại học.”
Tiêu Mộng ngẩng cằm như đúng rồi, rất kiêu ngạo nói: “Tôi khoa văn! Hơn nữa tôi còn có điểm cộng sở trường! Ai nói tôi không đậu! Hừ!”
Sắc mặt tốt hơn nhiều so với vừa rồi, giọng điệu cũng hài hòa hơn: “Tối qua cô đi đâu?”
(⊙_⊙) Da gà toàn thân Tiêu Mộng cũng dựng đứng lên, chớp chớp mắt: “Không đi đâu cả, ở nhà mà.”
“Ở nhà làm gì?”
“Lên mạng chơi game.”
Tiêu Mộng bắt đầu sợ hãi rồi…Tại sao Trần lột da muốn hỏi những vấn đề này?
Có phải chuyện cô làm thêm ở hộp đêm bị anh phát hiện rồi? Huhu, có phải không thể làm thêm không? Cô không muốn mất đi công việc một đêm kiếm hơn ba triệu.
“Cô chơi game gì?” Ánh mắt Trần Tư Khải tràn đầy xâm lược, môi mỏng khẽ mở.
“A? Game gì? Giám đốc Trần, anh ngay cả cái này cũng muốn quản sao?”
“Mau trả lời!”
Mặt mũi bạo quân lại bạo lộ rồi sao? Cắt, người gì vậy, hễ chút là hét người ta. Phần từ ác liệt. Tiêu Mộng chép miệng, chu môi: “Pikachu.”
Trần Tư Khải chịu đựng mười mấy giây, vẫn là cười khẽ.
“Quả nhiên, người ấu trĩ chơi trò chơi cũng ở mức độ ấu trĩ.”
Tiêu Mộng tặng Trần Tư Khải một cái liếc trắng mắt.
“Đúng vậy, có chút trẻ con, nhưng con gái chúng tôi tuổi này cũng chỉ chơi trò này. Nào giống anh, giám đốc Trần, anh cũng thành thục rồi, anh cũng là cấp bậc chú già rồi. Hai chúng ta cách biệt thế hệ. Anh đại khái có đề tài nói chuyện giống chú tôi.”
“Cấp bậc chú già?” Trần Tư Khải cắn nuốt mấy chữ này, khuôn mặt tuấn mỹ lập tức u ám.
Cách biệt thế hệ?
Được lắm, Tiêu Mộng, cô rất được! Cô còn học được mắng khéo tôi già! Tôi rất già sao? Tôi chỉ mới hai mươi sáu! Còn dám kêu tôi là chú? Được! Cô đợi đó!
Sau đó, Tiêu Mộng cuối cùng biết, hậu quả nghiêm trọng của việc nhanh mồm. Hậu quả rất đau lòng.
“Đi, pha cho tôi ly cà phê.” Trần Tư Khải không nhìn cô nữa, lạnh lùng ra lệnh.
“A, được!” Trần Tư Khải cầm ly, vui vẻ đi pha cà phê. Nóng đến thổi phù phù, đưa tới bàn Trần Tư Khải. Còn không đặt vững ly, một tay của Trần Tư Khải, đã sờ tới mông cô. Còn nhẹ nhàng nhéo một cái.
Ừ, cảm giác rất tốt. Thịt chỗ này của cô rất nhiều, sờ rất thoải mái.
Cho nên nói, phụ nữ vẫn là có chút thịt mới tốt, đừng quá ốm như khô gà, dáng vẻ đó rất ảnh hưởng khẩu vị của đàn ông.
Trần Tư Khải nhàn nhạt liếc mắt Tiêu Mộng, ừ, giống như cô nhóc này, mập ốm vừa thích hợp.
“A!” Tiêu Mộng kinh ngạc, tay run rẩy, cà phê đổ ra một chút, bắn tới tay cô, đau đến cô run bắn.
“Giám đốc Trần, anh làm gì vậy?” Tiêu Mộng rất bất mãn kéo bàn tay to của người nào đó đặt trên mông mình xuống, giống như tránh tà, vẫy mạnh.
“Cà phê của anh pha xong rồi, uống đi.”
Trần Tư Khải dùng tay sờ mép ly, thử cũng không thử, nhàn nhạt nói: “Nước quá nóng. Tôi không thích nước nóng quá nóng, dùng nước tám mươi độ là được.”
Tám mươi độ? Có muốn đo độ nóng nước cho anh không? Già mồm!
Đây rõ ràng là già mồm kiếm chuyện!
Tiêu Mộng nhíu mày: “Vậy anh vừa nãy tại sao không nói sớm?”
“Là trợ lý, cô còn không biết phải hỏi sở thích của ông chủ mình trước sao?”
“Miệng ở trên mặt anh, anh không phải nói trước là được rồi sao?”
“Đây là giọng điệu trợ lý nên nói với ông chủ sao? Muốn bị trừ lương à?”
Cô nhóc này, chỉ cần thả lỏng một chút, cô lập muốn được đằng chân lân đằng đầu.
Vừa nhắc tới trừ lương, Tiêu Mộng lập tức xìu xuống, lắp bắp: “Vậy ly cà phê này làm thế nào?”
“Đổ đi! Pha lại!”
Tiêu Mộng dẫu môi, không vui cầm ly ra ngoài.
Lần này, cô khéo hơn rồi, rót nước nóng vào ly khác.
Đợi một lát, đoán khoảng bảy tám mươi tám độ, bèn bưng cà phê cho Trần Tư Khải.
Lúc bưng vào, Trần Tư Khải đang một tay cầm điện thoại nói gì đó, một tay mở tài liệu so sánh, trạng thái nghiêm túc chìm vào công việc…Quả thực có chú mê người.
Nhìn thấy Tiêu Mộng bưng cà phê vào, Trần Tư Khải rất nhanh đã kết thúc điện thoại.
“Đây, dùng nước tám mươi độ pha cho anh.”
Khóe môi Trần Tư Khải nhếch lên: “Cho đường rồi sao?”
“A?” Khóe miệng Tiêu Mộng bắt đầu run rẩy.
“Anh không có nói cho đường.”
“A, nói vậy, cô là muốn đắng chết ông chủ cô sao?”
“Được được được, tôi đi cho đường cho anh, mấy viên?”
“Muộn rồi. Tôi thích cho đường vào trước, sau đó mới rót nước. bây giờ nước cũng nguội rồi, cho đường mùi vị cũng không giống. Đi pha ly mới đi.”
“Aaa, còn muốn pha ly mới à, tiền nhà anh có phải quá nhiều không? Cứ hết ly này tới ly khác như vậy lãng phí bao nhiêu? Không phải là uống giải khát sao? Có thể uống không phải được rồi sao? Lại không độc chết được anh! Thật là! So đo chú ý như vậy làm gì!”
Hai chữ đốt tiền, xém chút nhảy ra khỏi miệng Tiêu Mộng.
Ánh mắt tà mị của Trần Tư Khải lóe lên ánh sáng, như cười như không, cuối cùng ánh mắt tà ác rơi vào trên ngực Tiêu Mộng. Nói thì chậm mà làm thì anh, hai nhón tay anh chọt trên ngực cô, hơn nữa còn chọt chọt ở chỗ cao nhất.
“Cô vốn là cup C, nếu mặc cup A, cô nói cô có khó chịu không? Hoặc là cho cô cup D, thịt ở chỗ này nảy nảy, có phải cũng rất không thoải mái không?”
(⊙_⊙)
Tiêu Mộng ngây ngốc.
Ngón tay người này…
Có phải đặt ở chỗ nào đó của cô?
Vì cái quỷ gì mà anh làm chuyện bỉ ổi như vậy, anh cũng không đỏ mặt, ngược lại là cô đỏ mặt?
Tiêu Mộng vừa thẹn vừa giận hất tay heo của người nào đó xuống, giận phừng phừng nói: “Thế nào cũng khó chịu! Anh đặt ở đây tôi càng khó chịu!”
Miệng Trần Tư Khải không buông tha cô: “Gì? Tối đó, cô không nói khó chịu mà? Cô còn rất hưởng thụ vuốt ve của tôi đâu! Luôn nói đừng ngừng, đừng ngừng…”