Mục lục
Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 78: CON MÈO HOA NHỎ PHẢN NGHỊCH

Ngược lại, con người của cô lại rất không nhân nghĩa, tối hôm đó, cô muốn tôi cho cô, tôi không nói hai lời, trực tiếp thỏa mãn.

Nhưng mà bây giờ, cô lại bắt đầu không có nhân nghĩa như vậy, tôi muốn rồi, sao cô lại cứ từ chối như vậy?”

Tiêu Mộng nghẹn đỏ mặt: “Đêm đó tôi… nhưng cũng phải bỏ ra một cái giá rất lớn! 30 tỷ đó!”

Trần Tư Khải bị nha đầu kia giày vò đến mức sắp nổ tung, tốc độ nói nhanh hơn: “Vậy thế này đi, lần này, cô thỏa mãn tôi, tôi đưa cho 60 tỷ, thế nào, không những trả sạch 30 tỷ cô nợ tôi, còn lời tận 30 tỷ, buôn bán ổn định không nguy hiểm.”

Mẹ nó, nếu anh còn không vào, có thể anh sẽ điên mất

“Không được! ! ! Tôi không đồng ý! ! !”

“Không thể thương lượng! Lúc tôi có dục niệm, không thể thương lượng!”

Con người bá đạo cuối cùng cũng lộ ra bản tính bá đạo của mình.

Linh Linh linh… Chuông điện thoại di động vang lên, Tiêu Mộng thiếu chút nữa dập đầu bái phật rồi, cuộc điện thoại này đến quá đúng lúc.

“Điện thoại của anh…”

“Kệ nó kêu đi! Lúc này, ai cũng không thể cản trở tôi!”

Hai lần trước, hừ hừ, không phải việc này, thì là việc kia, anh cũng phiền chết rồi.

Lúc này, cho dù là thiên vương lão tử đến đây, anh cũng không dừng lại.

Cứ kêu đi, dù thế nào anh cũng không nghe.

Hai cái chân Tiêu Mộng vẫn còn bị anh giữ trong lòng bàn tay, cô lo lắng đến mức không ổn nói: “Không nghe là không đạo đức…”

“Tôi cứ không đạo đức đấy!”

Trần Tư Khải với tay cầm điện thoại lên, ném ra xa.

Anh gấp đến độ, hận không thể đập nát cái điện thoại kia.

Ai ngờ, cái điện thoại bị anh ném ra xa, không cẩn thận chạm phải nút loa ngoài, sau đó, có từ loa ngoài cực lớn truyền đến tiếng cười khẽ của người nào đó.

“Ha ha, Tư Khải à, tôi đã đến dưới lầu công ty của cậu rồi, tôi sợ ảnh hưởng đến cậu đó, vết xe đổ của A Lân đã cho tôi bài học rồi, tôi tuyệt đối sẽ không tùy tùy tiện tiện chạy vào phòng làm việc của cậu.

Gọi điện thoại trước cho cậu, tôi sắp tới rồi đó.”

Sau khi tiếng nói của Lôi Bạc vừa dứt, bên kia cũng trực tiếp cúp điện thoai.

(⊙_⊙ )

Cả ngườiTrần Tư Khải cứng lại.

Xem như là anh biết rồi.

Mấy hồ bằng cẩu hữu này của mình chính là để hại mình.

Trước đó một lần là Kim Lân, bây giờ lại là Lôi Bạc!

Trần Tư Khải cau mày liếc nhìn Tiêu Mộng.

Cô nhóc kia cũng gấp muốn khóc rồi.

Lôi Bạc vừa sắp lên đây…

Ý nghĩ đầu tiên của Trần Tư Khải là, không thể để Lôi Bạc nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác này của Tiêu Mộng, người phụ nữ của anh, sao có thể để người đàn ông khác nhìn thấy chứ?

“Đứng dậy! Thu dọn một chút!”

Trần Tư Khải lưu luyến thả Tiêu Mộng ra.

Việc đầu tiên của Tiêu Mộng đó là đứng lên, kéo quần nhỏ lên.

Trần Tư Khải rút một điếu thuốc ra, tức giận hít một hơi, trong phổi tràn ngập ảo não chưa thỏa mãn dục vọng.

“Bạn của tôi sắp đến đây rồi, cô tránh đi trước…

Cô nhóc, kỳ thật tôi vẫn luôn muốn nói với cô một câu, kỳ thật 30 tỷ kia…”

Tôi căn bản không cần của cô, chỉ là trêu cô cho vui mà thôi…

Cô chỉ cần đi theo tôi, cô muốn cái gì tôi cho cô cái đó…

Thế nhưng mấy lời kia còn chưa đợi Trần Tư Khải nói xong, Tiêu Mộng trực tiếp bưng chén trà lên, rầm! Tất cả dội thẳng lên người Trần Tư Khải.

(⊙_⊙ ) Trần Tư Khải trực tiếp ngây dại.

Mẹ nó, đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra, anh ta bị người dội nước lên.

Tiêu Mộng nước mắt lưng tròng dậm chân gào lên: “Trần Tư Khải!

Anh bắt nạt người quá rồi!

Rõ ràng anh biết tôi không muốn như vậy với anh, vì sao cứ luôn bắt nạt tôi như vậy!

Tôi không phải là chó nhỏ mèo nhỏ nhà anh!

Không phải không phải! !

Có tiền thì giỏi lắm sao!

Phiền chết được ! ! !”

Tiêu Mộng khóc, vừa gạt nước mắt, vừa đi ra ngoài.

“Này! Ây ! Tiêu Mộng! Cô đứng lại đó cho tôi! !”

Trần Tư Khải lúc này mới phản ứng lại, có chút hoảng.

Cô nhóc kia…Không phải là thật sự…tức giận chứ?

Trời ạ, vì sao vừa nhìn thấy nước mắt của cô, tim anh lại đau đớn như bị cái gì xuyên qua?

“Tôi nói Tiêu Mộng…”

Tiêu Mộng đương nhiên sẽ không đứng lại.

Cô chính là đông vật xúc động trong thời gian ngắn.

Vừa rồi vênh váo xong, cũng dội cho người ta cả người trà rồi, cũng trâu bò gào lên với người ta tồi, bây giờ cô vừa đi ra ngoài, vừa bắt đầu hối hận rồi.

Trời ạ, vừa rồi cô làm gì vậy chứ!

Điên rồi phải không?

Cô lại nỗi bão với Trần gấu xấu xa tính cách thối nát, đánh nhau số một?

Mấu chốt mấu chốt là: Cô lại còn tìm chết dội cho người ta cả người đầy nước trà?

Ô ô ô, cô thật sự không muốn sống nữa sao?

Nước mắt lúc này, không chỉ là vì uất ức, mà còn vì sợ hãi.

Tiêu Mộng cúi đầu quệt nước mắt đi ra ngoài, thiếu chút nữa đụng phải Lôi Bạc.

Cũng may Lôi Bạc phản ứng nhanh nhẹn, tránh bên cạnh nhường đường, mới không có chuyện sao hỏa va phải địa cầu.

“Hey! Cô gái thấp bé này, đi đường cũng không nhìn đường sao!

Dưới tay Tư Khải vẫn còn có người như vậy?”

Lôi Bạc tò mò nhìn bóng lưng Tiêu Mộng, Tiêu Mộng người ta căn bản không có hứng quay đầu lại, nhanh chóng trốn vào toilet

Lúc sợ hãi, cô lúc này cần tránh vào trong bồn cầu nhà vệ sinh, suy nghĩ trước sau thật kỹ.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Chính mình không có việc gì lại giỏi nhất phá hoại.

Mày nói đi, hôm qua có phải quá vọng động rồi không?

Trần gấu xấu xa muốn cùng mình làm chuyện gì, cho dù làm thật, cũng không có chuyện gì mà?

Hai người bọn họ dù sao cũng đã làm rồi!

Thêm mấy lần so với một lần bản chất cũng không có gì khác!

Mình là đầu heo sao, lại trở nên phản ứng quá độ, cầm chén trà kia…dội lên gương mặt tuấn tú đó?

A a a a a… Cô bị chính mình làm tức điên rồi.

Nhìn chung xã hội nước V hiện này, hầu hết những người phụ nữ đi làm, dường như đều gặp sếp có bàn tay lợn, hơn nữa phần lớn phụ nữ, đều bị sếp nam sử dụng quy tắc ngầm.

Mẹ nó, bà đây cũng đã dùng Trần gấu xấu xa rồi, sao lại còn sợ anh ta đến lần nữa chứ?

Việc này, không phải chỉ là việc ra ra vào vào sao?

Sợ cái gì!

Cô và Trần gấu xấu xa làm, cũng không chắc ai là người lợi, ai là người thiệt mà!

Bây giờ phải làm sao đây, cô xem như là hoàn toàn đắc tội với Trần gấu xấu xa.

Đừng nhìn cô chỉ ở chung với anh mấy ngày, cô đã nhìn ra được tính tình bá vương của anh.

Lần này cô mạo phạm anh, có phải phải chịu một hình phạt vô cùng nghiêm trọng mà đáng sợ.

Biến mình thành bao cát, đấm thình thịch một trăm cái?

Ô ô, trời ạ, nếu như thế, phỏng chừng mặt của cô bị đánh thành bánh ngô mất.

Này…Có thể giống như buổi tối đánh mấy tên nhóc kia không, một đạp tới, đã đạp mình bay ra mười mét?

Má ơi, vậy cô nhất định bị đá đến sân bay luôn rồi.

Ô ô, cái này cũng rất dọa người.

Tiêu Mộng trốn ở trên bồn cầu, suy nghĩ vòng vòng.

Lôi Bạc đang muốn mở cửa phòng làm việc của Trần Tư Khải, cửa phòng lại mở ra trước.

Trần Tư Khải như là cuồng phong chạy ra ngoài, đôi mắt sâu thẳm híp chặt lại, anh giống đi đang tìm ai đó, con mắt dò xét khắp nơi.

Lôi Bạc ngăn Trần Tư Khải lại: “Này, tôi nói này người anh em, cậu hoan nghênh tôi đến vậy à, thật không ngờ mà, cậu từ khi khai thiên lập địa đến giờ mở cửa cho tôi một lần.

Tôi kích động quá! Này, tôi ở đây này, cậu nhìn đi đâu đấy?”

Tên nhóc Tư Khải cái gì cũng đều tốt nhất, vóc dáng thể hình không nói, năng lực cũng rất mạnh mẽ, gia thế rất hùng hậu, chỉ có tính tình là không tốt, gương mặt như hầm băng vạn năm vậy.

Ít nói, cũng rất ít khi nói đùa.

Làm người ta cảm thấy anh cao cao tại thượng, không dám đến gần.

Lúc này Trần Tư Khải mới dời ánh mắt lên mặt Lôi Bạc, thở một hơi, cũng không nói niều, chỉ là, tầm mắt anh lại nhìn ra ngoài thêm một lần nữa có gì đó không nỡ.

“Đi, đi vào đi.”

Trần Tư Khải lạnh nhạt gọi Lôi Bạc, rõ ràng tâm trạng không tốt.

Dưới cái nhìn của Lôi Bạc, Tư khải thậm chí còn có chút ủ rũ.

Sau khi Lôi Bạc văn phòng của Trần Tư Khải ngồi xuống, lúc này mới giật mình kêu một tiếng, nhìn rõ hiện trạng của Trần Tư Khải.

“Chúa ơi! Cậu làm sao vậy, Tư Khải?

Tóc của cậu.. quần áo của cậu…

Sao đều ướt cả?”

Con mắt Lôi Bạc vì chấn kinh quá độ, mà mở tròn ra.

Không chỉ ướt nhẹp, mà trên tóc còn treo đầy…lá trà.

Lôi Bạc đảo mắt vòng vòng, đã đoán được tám chín phần.

Đây rõ ràng là bị người nào đó dội một cốc trà!

Dưới góc nhìn của Lôi Bạc, người có can đảm dội Trần Tư Khải, nhất định là một động vật rất thần ky.

Chọc ai không được? Sao phải đụng vào cậu chủ của Chính Hổ Đường?

“Cậu làm sao vậy? A?

Sao có thể nhếch nhác thế này?”

“A…” Trần Tư Khải lại trầm mặt.

Bởi vì anh lúc này gấp chuyện Tiêu Mộng, quên luôn chuyện của mình

“Đừng nói nữa! Con mèo hoa nhỏ phản nghịch rồi!”

Trần Tư Khải thoải mái nói xong, đi vào trong toilet.

Nhìn mình trong gương, anh nhỏ giọng mắng:

“Cái thứ này, cái gì cũng dám làm, không sợ tôi đánh em sao?

Trời ạ, quá thảm hại, quá mất mặt rồi.

Đời này của Trần Tư Khải cũng hiếm có như vậy.”

Nhưng mà nhớ lại mấy lời Tiêu Mộng hét lên trước khi ra khỏi cửa, Trần Tư Khải lại có chút không cảm thụ được.

Là mình quá độc ác với cô sao?

Làm cô cảm thấy vô cùng uất ức?

Người ta cũng nói rồi, cô không phải con chó con mèo.

Ai, làm cô nhóc lương thiện nói ra lời như vậy, xem ra chính mình quá nóng nảy rồi.

Nhưng mà không nóng nảy được?

Mỗi lần anh đều bị cô giày vò lòng nóng như lửa đỏ, mỗi lần đều bị cô làm cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, anh cũng là một người đàn ông bình thường!

Hơn nữa còn là một người đàn ông cường tráng tinh lực dư thừa còn hơn mấy người đàn ông bình thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK