CHƯƠNG 254
Được, được, được, bây giờ anh ta cực kỳ vui lòng tránh đi!
Tránh đi thật tốt, tránh đi là anh ta liền an toàn.
Ai muốn chen vào chuyện của hai người bọn họ chứ?
“Vâng, cậu chủ!”
Khang Tử mừng rỡ chạy ra ngoài.
Đám người giúp việc cũng lui ra ngoài.
Trong phòng khách rộng lớn, ngoài tiếng tích tắc đồng hồ chạy ra thì không còn nghe thấy âm thanh nào nữa.
Đột nhiên Tiêu Mộng cảm thấy cực kỳ kỳ lạ, kỳ lạ tới mức khiến cô nổi hết da gà.
Cô mơ hồ nhảy lên, vừa xoay người liền nhìn thấy Trần Tư Khải lặng lẽ nhìn chằm chằm cô cách đó 3m.
“A!” Tiêu Mộng sợ hãi hét lên, cả người run lên.
Đây… đơn thuần là hành vi vô thức.
Sợ Trần Tư Khải… thật sự là rất sợ anh ta.
Anh ta giỏi võ, giết người rất dễ dàng, ra tay lại độc ác, mặt lạnh máu lạnh, gầm lên giống như sư tử điêm cuồng… Tóm lại, đối diện với Trần Tư Khải, cô quá không có ưu thế.
Cô cũng chỉ có thể bị đánh bị trút giận mà thôi… Tiêu Mộng cười cứng ngắc: “Cái đó… Giờ cũng không còn sớm nữa, tổng giám đốc Trần, tôi cũng nên về đây… Haha, anh không cần tiễn tôi, thật đấy, không cần tiễn…”
Tiêu Mộng nhếch môi, cứng ngắc nhấc chân, cố hết sức cách xa Trần tư Khải, nhích ra ngoài từng chút một.
“Em đứng lại.”
Trần Tư Khải khẽ nói, đồng thời hơi xoay người lại, nhìn Tiêu Mộng đang muốn trốn đi.
“Á? Còn có chuyện gì thế, tổng giám đốc Trần, tôi cũng nên đi đây, anh nghỉ ngơi đi.”
Dường như Trần Tư Khải nghe thấy chuyện gì đó rất buồn cười, anh ta cười trào phúng, ngước đôi mắt đầy quyến rũ nhìn Tiêu Mộng, nói: “Nhóc, hình như… giữa chúng ta, còn có chuyện cần tính sổ.”
Ớ! (⊙_⊙) Tiêu Mộng sợ tới mức đôi chân kém cỏi bắt đầu run lên.
“Tính… Tính sổ cái gì chứ? Tôi… Chúng ta nào có chuyện gì cần tính sổ chứ?”
ĐM, cái tên Trần gấu xấu xa này trông xinh đẹp như thế thật tiếc, quả thật là quá phí, vì sao người xấu lại có vẻ ngoài mê người thế chứ!
“Tổng giám đốc Trần, anh thật biết đùa… Haha, buồn cười quá… Không phải vừa rồi chúng ta đã nói xong rồi sao? Tổng giám đốc Trần à, anh xem, bên người trời đã tối rồi, là lúc nên nghỉ ngơi rồi, thời gian của anh rất quý báu, tôi không làm phiền nữa, tạm biệt.”
Tiêu Mộng liếc nhìn, thấy Trần Tư Khải híp mắt lại, đang từ từ đi lại gần cô, cô sợ tới mức môi cũng run lên, hoảng loạn nói: “Tổng giám đốc Trần! Anh không cần tiễn, thật sự không cần phải tiễn!”
Nói xong, Tiêu Mộng xoay người chạy ra ngoài.
Trần Tư Khải cũng đồng thời nhấc đôi chân dài, lập tức tăng tốc như một chú báo săn, chưa được vài bước đã đuổi kịp Tiêu Mộng.
Đôi tay khỏe rắn chắc như thép túm lấy cánh tay Tiêu Mộng, kéo mạnh lại, cô liền quay tròn ngược trở lại.
Anh ta kẹp chặt hai cánh tay lại đúng lúc, trực tiếp khiến Tiêu Mộng cuộn tròn trong lòng mình.
“A…” Tiêu Mộng giật mình kêu lên, mũi liền cắm lên lồng ngực rắn chắc của Trần Tư Khải.