Mục lục
Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 45: BÓNG DÁNG QUEN THUỘC.
“Sau khi Lân yêu cầu tôi tùy tiện đưa đến cho cậu ấy mười người đàn ông, kết quả là chơi như thế này, đứa trẻ này hóa ra là đang muốn hỏi về một vấn đề, vấn đề này được thưởng 30 triệu cho một câu trả lời.”
Trần Tư Khải cau mày, không nhịn đượccười mắng: “Tên vô sỉ này, đúng la chỉ biết đốt tiền chơi.”
“Câu hỏi cũng thật kì quái, gì mà nếu tôi thích một cô gái mà người ta không thích tôi thì phải làm sao. Sau đó, bạn gái nhỏ kia của cậu ấy không vui, nói cậu ấy đốt tiền, tôi liền mang những người đó đi, chỉ còn lại hai người trong phòng.”
“Rồi sau đó, xảy ra chuyện gì?” Trần Tư Khải nheo mắt, nhận lấy thuốc lá Ngũ ca đưa cho, Ngũ ca lại rất cung kính châm thuốc cho anh.
Anh hít một hơi, thở ra một làn khói.
Khuôn mặt đẹp trai trong làn khói có chút tà mị, có gì đó không đúng.
“Ừ, nói như vậy, lúc xảy ra chuyện cô gái kia đã ở đấy?”
Ngũ ca run rẩy, gãi gãi đầu nói: “Vừa rồi Lân nói là do chính cậu ta không cẩn thận, không liên quan đến người khác.”
“Ồ?” Trần Tư Khải nâng mí mắt nhìn Ngũ ca.
Ngũ ca tuy cũng là một người đàn ông nhưng cũng không thể ngăn bản thân nhìn vào ánh mắt mê ngươi của Trần Tư Khải.
Người đàn ông này đẹp trai thật!
Trần Tư Khải hạ con ngươi, suy nghĩ một chút liền đứng dậy.
“Ừ, xem ra Lân không muốn chúng ta chạm vào cô gái của cậu ấy. Nếu Lân đã không nhắc đến, chúng ta cũng không cần truy cứu nữa.”
Trần Tư Khải thản nhiên nói xong, Ngũ ca cả người giống như được miễn tội tử hình.
Đúng là thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng vậy, đúng vậy, Lân thực sự là thích cô gái kia.”
“Ừ, Ngũ ca, nếu cô gái kia là người Lân để mắt đến vậy thì anh hãy chiếu cố cô ta, đừng để người khác coi thường.”
“Yên tâm đi, Tư Khải! Việc này cứ để cho tôi!”
Ngũ ca sau khi đồng ý liền cùng Trần Tư Khải ra ngoài, dự định là đi đến bệnh viện.
Khi tiến vào đại sảnh đang hỗn loạn, Ngũ ca từ xa đã thấy một hình bóng nho nhỏ, hét to vào tai Trần Tư Khải: “Tư Khải! Cậu nhìn bên kia! Vừa rồi quản lí nói cho tôi biết cái cô gái đang đưa lưng về phía chúng ta kia chính là người mà Lân thích.”
“Ồ? Phải không?” Trần Tư Khải dừng bước, nhìn theo hướng ngón tay Ngũ ca chỉ.
Ừ?!
Trần Tư Khải giật mình!
Giống như có một luồng điện chạy khắp cơ thể!
Thân thể kia…
Bóng dáng kia…
Vì sao lại quen mắt như vậy?
Rất giống với nhóc con Tiêu Mộng…
Nho nhỏ, không mập không gầy, thắt lưng tinh tế… Như một loài động vật nhỏ…
Trần Tư Khải không thể không nheo mắt.
Bóng người kia chính xác là một người đưa rượu, từng chai từng chai đặt lên bàn, nhìn động tác vụng về, rất giống với Tiêu Mộng.
Ngũ ca lặng lẽ nhìn thoáng qua Trần Tư Khải.
Quái lạ, với một người không có hứng thú với phụ nữ như Trần Tư Khải, thế nhưng lại nhìn cô gái đó nhập tâm như vậy.
Người phụ nữ này quả không bình thường.
“Mộng! Đi thôi, em chậm quá.”
Bạch Mị gọi Tiêu Mộng.
Cô vừa rồi đưa rượu còn nhiều hơn Mộng, vậy mà giờ cô ấy vẫn bận như này.
Từ khi Kim Lân xảy ra chuyện, Bạch Mị liền trở thành một con thỏ nhút nhát, về cơ bản là đều dính lấy Tiêu Mộng.
Tiêu Mộng đặt chai rượu cuối cùng xuống, trả lời: “Vâng, vâng, đến đây.”
Cô xoay người, bĩu môi với Bạch Mị.
Trần Tư Khải lúc này liền nhìn thấy mặt của cô.
Có hơi chút kinh ngạc, sau đó liền thở dài rời đi.
Tuy rằng rất xa nhưng anh vẫn thấy rõ được khuôn mặt của cô gái đó. Cô không phải là Tiêu Mộng.
Ha ha, bản thân thật buồn cười, đứa nhỏ ngốc Tiêu Mộng kia sao có thể xuất hiện ở Dạ Mị được chứ.
Trần Tư Khải tự giễu, rời khỏi Dạ Mị liền ngồi lên xe.
Bạch Mị cùng Tiêu Mộng song song đi đến, nhìn thoáng qua bộ tóc giả của Tiêu Mộng nói: “Em đội thứ này làm gì? Không thấy nóng sao?”
Tiêu Mộng đẩy kính mắt đen có chút khoa trương lên, thở dài: “Haiz, cũng không còn cách nào khác. Cảm thấy thay đổi tạo hình một chút sẽ an toàn hơn. Có như vậy mới không bị Hổ Đường nhận ra chứ?”
Tiêu Mộng trong phòng nghỉ tìm được bộ tóc giả màu vàng không biết được ai đặt ở đó, sau đó lại sờ được một chiếc kính đen khó coi liền đeo vào. Chỉ có gọng chứ không có mắt kính. Chắc lầ chủ nhân đã vứt bỏ chúng. Cô mang bộ dáng kì quái như vậy, Trần Tư Khải vừa rồi ở xa nhìn qua đương nhiên là không thể nhận ra.
Bạch Mị thở dài: “Quên đi, tôi nghĩ thông suốt rồi. Người đến cũng sẽ đến, trốn tránh cũng không được. Bao giờ chết thì chết thôi.”
Tiêu Mộng thở dài lớn hơn: “Haiz, vì cái gì mà người điên giết chúng ta thì không phạm pháp mà chúng ta giết người điên thì lại là phạm pháp, thật đúng là không công bằng!”
Bạch Mị gõ đầu cô vài cái, quát: “Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, cậu Kim người ta không phải là kẻ điên, tuyệt đối không phải kẻ điên!”
Tiêu Mộng lộ vẻ đáng thương liếc mắt nhìn Bạch Mị, nói: “Được rồi, cho dù anh ta không phải kẻ điên đi nữa, nhưng mà… em bây giờ bị anh ta cuốn lấy, rồi em cũng thành kẻ điên mất!”
Bạch Mị đảo tròng mắt, đột nhiên nói: “Tôi nói này Mộng, tôi thấy hay chúng ta đến bệnh viện thăm cậu Kim đi. mặc kệ như thế nào, anh ấy bị thương cũng là do chúng ta.”
“Hả? Không cần đi… Em không muốn gặp lại kẻ điên đó…” Tiêu Mộng lộ biểu cảm không tình nguyện.
“Em nghĩ xem, nếu chúng ta đi, nhận lỗi với cậu Kim, nói xin lỗi thì không chừng anh ấy sẽ không tức giận, sẽ không truy cứu chúng ta nữa.. chúng ta có thể giữ lại được một mạng nha! Đi thôi, đi thôi.”
Tiêu Mộng cúi đầu, đành phải đồng ý: “Được rồi, nghe theo chị đến thăm anh ta vậy.”
Bạch Mị nở nụ cười: “Nếu anh ấy thực sự thích em, anh ấy nên tha thứ cho bạn thân của cô gái đó, đúng không?”
“Được rồi, chị Mị, chị rõ ràng chỉ muốn đem em đến cho kẻ điên đó.”
Bạch Mị cười một cách thỏa mãn: “Chúng ta cùng đến hỏi thăm qua quản lí xem xe cứu thương kia là của bệnh viện nào đi.”
******************************************
Kim Lân vừa được đưa tới bệnh viện thì lập tức bệnh viện vì anh liền lập ra một tổ chuyên môn gồm các chuyên gia nghiên cứu.
Sau đó kiểm tra toàn thân cho Kim Lân và lấy sóng não. Một nhóm người tập trung lại để nghiên cứu điện não đồ vô cũng tỉ mỉ và cẩn thận.
Cả một tầng bệnh viện nơi Kim Lân nằm đều đã được bao lại, rất yên e tĩnh và sạch sẽ.
Bác sĩ và y tá giống như một đàn ong mật, một đám đi qua đi lại.
Chỉ vì một mình Kim Lân mà đã điều động rất nhiều người xung quanh.
Khi Trần Tư Khải tới thì hội chẩn cũng đã xong. Không có việc gì, cũng không có bị chấn động não, chỉ là do mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê. Tĩnh dưỡng vài ngày là không sao nữa rồi.
Mọi người cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Ngũ ca đổ mồ hôi lạnh cả người.
Kim Lân trên đầu quấn băng gạc nhưng vẫn đẹp trai như cũ.
Trần Tư Khải đi vào, nhìn Kim Lân, sau đó nói với Lưu Vũ Hiên: “Đêm nay trong mấy người chúng ta ai chịu trách nhiệm ở đây? Tôi sẽ phái hai mươi người của Chính Hổ Đường đến đây, tốt nhất vẫn là nên có người của chúng ta ở lại đây.”
Lưu Diệc Hàn giơ tay đầu tiên: “Tôi! Tôi ở trong này đi.”
Lôi Bạc nói: “Quên đi, vẫn là để tôi ở đây đi, dù sao mọi người ngày mai vẫn còn có chuyện cần xử lí. Còn tôi, tôi báo một tiếng với công ty là được rồi. Dù sao tôi cũng bình thường, không cần quản chuyện ở công ty.”
Trần Tư Khải liền gật đầu: “Được, vậy vất vả cho cậu rồi.”
“Vất vả gì đâu, đều là anh em với nhau.” Lôi Bạc vừa cười vừa một cách chân thành.
Sau khi ở lại mấy anh em nói chuyện với nhau một lúc, Trần Tư Khải cùng với Lưu Diệc Hàn lái xe rời đi.
Lôi Bạc trở mình ngồi phích xuống sô pha, thỉnh thoảng lại nhìn Kim Lân.
Kim Lân trong mơ gặp được Tiêu Mộng. Trong mơ chính là cảnh tượng mà Kim Lân vô cùng thích, vẫn chính là căn phòng 8808! Anh ôm cô, áp cô lên tường, giữ lấy khuôn mặt cô, hôn lên môi cô. Môi của cô thật ngọt, anh vẫn nhớ rõ hương vị đó
“Cục cưng nhỏ, cục cưng nhỏ..”
Kim Lân nhắm mắt lại, nằm trên giường bệnh, ra sức cắn môi đến phát ra âm thanh.
Lôi Bạc kinh ngạc, giương mắt nhìn, đúng lúc nhìn thấy Kim Lân trong mơ đang làm động tác hôn môi, anh liền nhịn không được cười ra tiếng: “Ha ha, ha ha, ngủ vẫn còn nghĩ đến chơi phụ nữ!”
Trong bốn người bọn họ, Kim Lân vẫn còn mang tính trẻ con.
Nhưng như vậy lại rất hấp dẫn phụ nữ, nhiều người phụ nữ thấy Kim Lân đều khó có thể tách ra.
Có một lần cậu coi trọng người phụ nữ của Trần Tư Khải, mà đó cũng là người được ba Trần Tư Khải chọn ra. Kim Lân liền xin Tư Khải tặng cho cậu người phụ nữ đó. Tư Khải vốn không quan tâm đến phụ nữ nên liền cho Kim Lân. Ai ngờ, Kim Lân chỉ là nhất thời muốn có, chơi không tới một tháng liền bỏ.
***
Trần Tư Khải trong lúc lái xe đến chỗ mình liền nhận được điên thoại từ ba mình.
“Tư Khải?”
“Ba.”
“Ừ, Tina bị con đẩy đi rồi sao?”
Ba Trần Tư Khải trước nay là người nói một không hai, nhưng ông nói chuyện nghe rất tốt bụng.
“Vâng, ba đã sớm biết rồi sao?”
“Đúng vậy, đàn ông, chắc chắn sẽ không chỉ có một người phụ nữ, vậy ta tìm cho con người khác.”
“Ba, là do con không muốn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK