Mục lục
Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 29: RƠI NƯỚC MẮT VÌ AI

Nói: “Ồ, Tổng giám đốc Trần, anh yên tâm đi, tôi sẽ không đi làm trễ đâu! Tôi đảm bảo đó!”

Trần Tư Khải lại nhíu mày.

Đột nhiên, anh khom lưng, bàn tay thon thả chìa qua phía cô, khiến Tiêu Mộng sợ hãi đến nỗi trừng to mắt hơn. Ngón tay nong nóng của anh vuốt ve trên gương mặt cô, khiến cô cảm thấy ấm áp.

Anh lau một giọt nước mắt cho cô, đặt trước mắt cô, cho cô xem rồi đanh giọng nói: “Ai ức hiếp cô hả? Sao lại khóc?” Giọng nói rắn rỏi như thể nói với cô rằng, ai dám ức hiếp cô thì anh ta sẽ chống lưng cho cô ngay lập tức vậy. Nhưng nghĩ ngợi một lúc, trên đời này, đến tận bây giờ, người bắt nạt cô kinh khủng nhất, thực chất lại là Trần Tư Khải anh đó!

Tiêu Mộng bĩu môi, ngạc nhiên than thở: “Ôi, vẫn chưa khô à?” Cô cứ từ hồi nãy là mình đã không còn rơi nước mắt nữa rồi chứ.

Cô cứ nghĩ mình ăn như đói là có thể ném những chuyện liên quan đến đàn anh ra sau đầu rồi kia chứ.

Hóa ra…cô vẫn đánh giá chính mình.

Trần Tư Khải nheo mắt: “Sao cô lại khóc?”

Nếu như cô ấy khóc vì người đàn ông khác, anh sẽ cảm thấy hết sức bực dọc.

“Ừm, ừ thì…ha ha, tôi ăn cay quá đó mà, thật đó! Cay quá, cay chết mấy! Cay đến nỗi nước mắt tuôn trào luôn rồi. Nhưng mà… ngon lắm.”

Trần Tư Khải nhìn Tiêu Mộng chăm chú, nhìn đến nỗi khiến lòng cô thấy rùng rợn.

“Đừng ăn cái này nữa, đi thôi.” Đột nhiên Trần Tư Khải lại nắm cánh tay Tiêu Mộng, kéo cô dậy.

“Này, anh làm gì vậy? Tôi còn chưa ăn xong mà!” Tiêu Mộng ngạc nhiên la hét ầm lên.

Hai người khác nhau quá xa. Một người giống như vương tử ra cung đi dạo, trông vừa có vẻ quý tộc vừa điển trai hơn người. Một người chỉ là cô gái dân thường. Một người cao, một người thấp.

Hai người đứng cạnh nhau, không khỏi khiến cho rất người cảm thấy tò mò.

Cái gì đấy, vụ gì thế này?

Trần Tư Khải rất khỏe, chỉ nắm nhẹ thôi, Tiêu Mộng không ngồi xuống được nữa.

“Này, tôi đang nói chuyện với anh đó, anh đừng nắm tay tôi thế chứ, tôi mới ăn được một nửa thôi,

còn chưa ăn xong mà.”

Gương mặt Trần Tư Khải sa sầm, liếc nhìn tô canh dơ hầy hầy trên chiếc bàn lùn xủn.

Bĩu môi…

Mồ hôi lạnh đầm đìa.

Đây là thức ăn cho người à? Đỏ lè, đen thui kia kìa, cái tô lại to đùng như thế, giống như cái máng ngựa! Một cô gái lớn đến từng này tuổi rồi, còn ăn cả tô to đùng thế à?

“Đây là đồ ăn cho người đó hả?” Trần Tư Khải thấp giọng hỏi.

(⊙_⊙)

Tiêu Mộng trừng to hai mắt, sực nhận ra anh đang nói gì: “Sao đây không phải là đồ ăn cho người chứ? Chẳng phải bọn họ đang ăn à? Anh có ý gì đấy? Anh đang chửi tôi không phải là người hả?”

Sắc mặt Trần Tư Khải đen sì. Không muốn tiếp tục dông dài với cô ấy ở nơi này nữa. Nơi này…vốn không phải là chỗ anh nên tới. Vừa dơ vừa dính dấp, mất mặt quá: “Đi thôi! Về với tôi!”

Anh bèn kéo Tiêu Mộng đi, Tiêu Mộng nào muốn về như thế, cô đẩy mạnh Trần Tư Khải ra, chỉ vào tô mì cay còn thừa của mình, rồi nói: “Bữa trưa của tôi! Bữa trưa của tôi!

Tôi phải bỏ tiền ra mua đấy! Còn chưa ăn hết nữa!”

“Tốn bao nhiêu tiền, tôi đền cho cô!” Một câu nói của Trần Tư Khải đập Tiêu Mộng chết ngắc, vốn dĩ không hề cho cô cơ hội phản kháng, anh ta ôm cô trong lòng thật chặt, cứ ôm thật chặt như thế, đi về công ty.

Tiêu Mộng cảm thấy không cam tâm chút nào, cô quay đầu lại mấy lần, nhìn về con ngõ bán mì cay ấy, hu hu, mì cay của cô, mì cay mà cô thích ăn nhất…còn chưa ăn hết nữa mà.

Khẽ ngẩng đầu lên, bĩu môi nhìn Trần Tư Khải, Tiêu Mộng chắc chắn rằng, kiếp trước hẳn là cô có thù với cái tên Trần gấu xấu xa này! Chứ bằng không sao kiếp này anh ta cứ làm khó cô riết vậy.

“Ôi, tôi vẫn còn chưa ăn no nữa mà!” Tiêu Mộng than thở lần thứ N.

Trần Tư Khải hơi cúi đầu, liếc nhìn cô: “Thứ mà cô ăn lúc nãy tên gì? Linh ta linh tinh, trông đến là buồn nôn.”

Cơ thể mềm mại của Tiêu Mộng dựa trong lồng ngực mình. Trần Tư Khải cảm thấy trái tim mình cũng mềm nhũn đi, rất muốn như thế này mãi, khảm cô bé mềm mại này vào trong cơ thể của mình mới tốt.

“Buồn nôn à?” Tiêu Mộng hít sâu một hơi: “Tôi nói này Tổng giám đốc Trần, thứ mà anh không thích ăn, xin đừng nói nó là linh ta linh tinh có được không? Bọn người chúng tôi đều thích ăn món này đó!

Thật đấy, anh xem thường người lao động nghèo khổ quá nhỉ?” Cô hừ hừ bằng giọng mũi: “Còn có việc này, anh bỏ tôi ra được không, đi chung với anh, mệt quá đi!”

Bước chân của anh ta rộng như cần, cô phải bước thoăn thoắt mới có thể theo kịp anh, mệt sống mệt chết.

Đương nhiên Trần Tư Khải sẽ không buông cô ra, chỉ có điều, anh tự động đi chậm lại, anh ôm cơ thể yêu kiều của cô vào lòng, đi đường với tốc độ giống hệt cô, đúng là trông bọn họ cứ như một tình nhân ngọt ngào chậm rãi dạo phố vậy.

Rất thu hút ánh mắt của mọi người!

“Vậy cái thứ đó tên là gì?”

Để làm dịu lại tâm lý thù ghét người giàu của cô, Trần Tư Khải bèn chủ động tiếp lời.

“Mì cay. Ồ, Tổng giám đốc Trần, cái người không gì không biết, không gì không làm được như anh, mà đến mì cay cũng không biết à? Ha ha ha…”

Khóe miệng Trần Tư Khải giật giật, anh bị xấu mặt, cô vui đến mức này à.

“Đúng là tôi chưa từng ăn.”

Tiêu Mộng ngẩng đầu nhìn Trần Tư Khải, vừa khéo, Trần Tư Khải cũng cúi đầu nhìn cô. Tiêu Mộng không khỏi giật mình.

Má ơi, ánh mắt sâu hút của anh ta, cuốn hút ghê.

“Sau này, không được phép ăn cái thứ đó nữa, nghe chưa?”

“Tại sao? Tại sao không được ăn? Đó là món tôi rất thích kia mà! Pháp luật nhà nào quy định, không được phép ăn mì cay hả?” Tiêu Mộng lại tức tối nữa rồi.

Một món vừa rẻ vừa ngon mà sau này không được ăn nữa à, vậy cô phải ăn gì đây?

“Pháp luật của tôi!” Trần Tư Khải nâng giọng cao lên, lập tức phóng sát khí.

Tiêu Mộng bĩu môi, rụt cổ, không dám nói tiếng nào.

Thôi đi vậy, anh ta dữ quá, không cãi nhau với anh ta nữa. Cùng lắm thì, sau này cô lặng lẽ đi ăn, đừng để anh ta biết là được.

Dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, Trần Tư Khải lập tức nói: “Sau này mỗi buổi trưa cô phải đi ăn với tôi.”

“Hả! Tại sao…” Giọng nói của Tiêu Mộng nghẹn ngào pha lẫn nét bi phẫn.

Trần Tư Khải rất muốn giơ tay gõ mạnh lên đầu cô vài cái.

Được đi ăn trưa với Trần Tư Khải anh, là chuyện mà biết bao nhiêu cô gái có nằm mơ cũng không được.

Cô ta lại bày ra vẻ mặt bi thương này.

“Bởi vì tôi muốn giám sát cô! mới tí tuổi đầu mà ăn uống linh tinh, vốn dĩ đã không thông mình gì rồi, còn ăn nữa sẽ thành đồ ngu ngốc. Công tay sẽ không nuôi đồ ngu ngốc đâu.”

Tiêu Mộng thầm nói trong lòng: “Trên đời này còn có một loại quy định tên là đuổi việc đó.

Tổng giám đốc Trần, anh có thể quét tôi đi mà. Hơn nữa của hơn nữa, tôi cũng chỉ làm trong mùa hè này thôi.

“Này.” Trần Tư Khải đưa khăn tay của mình cho Tiêu Mộng.

Đó là một chiếc khăn tay trắng được rất tinh xảo, ở góc chiếc khăn có thêu chữ “Khải” bằng sợi chỉ vàng.

Túa mồ hôi… ở thời đại cấp tốc này mà vẫn có người dùng thứ đồ như khăn tay ư?

“Gì đấy?” Tiêu Mộng không nhận, cô nào dám nhận chứ. Vừa nhìn thấy chữ “Khải” đã biết ngay, đây là đồ riêng của Trần Tư Khải.

“Cầm đi! Lau cái mặt mèo của cô kìa.” Trần Tư Khải nhét chiếc khăn vào lòng bàn tay của Tiêu Mộng, hất mặt lên không thèm nhìn cô.

Tiêu Mộng há hốc miệng, ngạc nhiên nhìn chiếc cằm kiên nghị của Trần Tư Khải, rồi lại cúi đầu nhìn chiếc khăn tay, hết sức sợ hãi. Một tên gấu xấu xa luôn bắt nạt bạn, đột nhiên lại có khoảnh khắc nào đó trong ngày nào đó, đối xử với bạn rất tốt, hơn nữa lòng tốt của người đó lại khiến bạn sợ hãi… Bạn sẽ nghĩ thế nào? Bạn có nghĩ anh ta còn đáng sợ hơn trước đó nữa không!

“Khăn tay của anh trắng quá, thôi đi, tôi không dùng đâu, lỡ làm làm dơ thì không hay, tôi có khăn giấy rồi. Này, trả lại anh đó.” Tiêu Mộng lại giơ chiếc khăn tay lên.

Cô nghe thấy rất rõ ràng, tiếng xương hàm dưới cắn chặt lại, sắc mặt anh sa sầm xuống, vẻ mặt ma quỷ của anh làm cho Tiêu Mộng sợ hãi đến hít một hơi khí lạnh.

Trần Tư Khải cúi đầu nhìn Tiêu Mộng, cắn răng nghiến lợi: “Tôi kêu cô xài thì xài đi!”

“Dạ, dạ…” Tiêu Mộng không dám từ chối nữa, vẻ mặt của anh ta làm cô sợ chết khiếp, bèn hoang mang cầm chiếc khăn tay, ngơ ngẩn chạm lên mặt, lau bừa hết mấy thứ dính trên đó đi, rồi lại hoảng hốt cúi đầu xuống: “Nè, tôi lau xong rồi, trả lại anh.”

Trần Tư Khải lạnh nhạt nói: “Cô giữ lại đi, cho cô đấy.”

Tiêu Mộng bĩu môi. Rõ ràng là chê cô xài dơ chứ gì. Thôi, chiếc khăn này bị cô làm dơ rồi,

cô bèn giữ lại vậy.

Tiêu Mộng nhét chiếc khăn vào túi.

“Thư ký Tố Trân kêu cô đi ăn đồ tây, sao cô lại không đi?” Vừa nghĩ đến chuyện này, Trần Tư Khải lại thấy bực bội.

“Đắt quá chừng, một bữa cơm mà tốn hết cả trăm ngàn lận, tôi tiếc tiền.” Tiêu Mộng mở miệng đáp, hoàn toàn không thấy ngại chút nào.

Trần Tư Khải nhíu mày, nhìn Tiêu Mộng, tự dưng thấy thương xót một cách lạ lùng.

Có phải… anh ép cô quá rồi không?

“Vậy 30 tỷ đó…”

“À! Tôi sẽ trả lại cho anh mà! Tôi nói là sẽ trả! Tôi nhịn ăn nhịn mặc, chẳng phải là để sớm ngày trả dứt nợ cho anh à?” Tiêu Mộng hoảng hốt đáp, hoàn toàn không ý thức được, càng lúc Trần Tư Khải càng giận dữ hơn.

“Cô nhịn ăn nhịn mặc, đến cơm trưa cũng không nỡ ăn đàng hoàng là vì muốn trả tiền cho tôi à?”

Trần Tư Khải nâng giọng, cắn răng nghiến lợi nói.

Tiêu Mộng gật đầu: “Phải đấy, thiếu nợ người ta thì áp lực lắm. Anh yên tâm đi, Tổng giám đốc Trần, mặc dù tôi không có tiền, nhưng trước giờ tôi luôn giữ chữ tín. tôi sẽ cố gắng trả nợ cho anh!”

Gương mặt Trần Tư Khải bừng bừng sát khí, hai bàn tay anh giữ đôi vai Tiêu Mộng, cúi đầu, trừng mắt nhìn cô, rồi rống lên: “Cô thà không thể ăn không thể uống mệt sống mệt chết, cũng không chịu làm người phụ nữ của tôi à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK