Mục lục
Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 76: CÁI TƯ THẾ NÀY THẬT LÀ KHÓ CHỊU

Trần Tư Khải lửa giận hừng hực trực tiếp vươn tay ra giữ chặt vào bả vai cô nhóc này, một phát nhấc cô vượt qua ghế sofa ra đằng trước.

“A a a a a… Cứu mạng a a a a…” Cô gái nào đó thét lên.

Trời ơi, cắm đầu xuống đất, trời ơi, tàu lượn siêu tốc.

Trời ạ, cô đang ngồi ở trên đùi của anh.

Trời ạ, cô ngồi ở trên đùi của anh, hai chân dạng sang hai bên cùng anh bốn mắt nhìn nhau, bộ dạng này tư thế này… Có phải quá ấy ấy rồi hay không?

Tiêu Mộng ra sức chớp mắt, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.

Sức lực của người này quả thực là không nhỏ đâu…Trực tiếp nhấc lên như vậy… Liền đem cô từ đằng sau ghế sofa nâng lên trên người anh.

“Tổng giám đốc Trần…”

Cô rất muốn xuống dưới, cô không muốn có loại tư thế này với anh, từ khi lên cấp hai cô đã không còn ngồi dạng chân sang hai bên trên đùi ba cô nữa, bây giờ cô cảm thấy cái tư thế này thật sự là khó chịu mà!

Trần Tư Khải cũng cứng đờ cả người.

Cái tư thế này… Quá thực là làm cho đàn ông điên cuồng.

Bộ ngực đầy đặn của cô ngang tầm với miệng anh, tay anh đang giữ chặt eo nhỏ của cô, bờ mông của cô ngồi lên trên hai chân anh vừa đúng chỗ bộ phận kia đang nổi lên đòi mạng anh…

Tư thế nữ ở bên trên này… Làm cho đàn ông rất thoải mái.

Nếu như cô nhóc Tiêu Mộng này cùng anh dùng cái tư thế này thì anh thề anh tuyệt đối phải điên cuồng làm cô mấy ngày không xuống được giường.

Anh đã báo trước nếu như anh và Tiêu Mộng ở trên giường điên loan đảo phượng thì cô nhóc này tuyệt đối không được chủ động, chỉ cần cô một chủ động thì chắc chắn anh sẽ muốn nổi điên, anh hiểu rất rõ bản thân mình nên nếu cô làm như vậy kết quả sẽ là cô nhóc Tiêu Mộng này ăn thiệt thòi mà thôi.

Nhưng nếu như cô nhóc này mãi mãi không chủ động đối với anh thì anh lại có chút cảm giác mất mát, anh lại cảm thấy mình ở trong mắt cô nhóc này không đáng một đồng nên mới không thể khơi gợi nên hứng thú của cô…Chậc chậc, cái này thật đúng là chuyện khiến cho người ta phải nhức đầu…

Trần Tư Khải cứ như vậy choàng tay ôm Tiêu Mộng ở trên đùi anh suy nghĩ lung tung một đống lớn tận đến lúc cô nhóc trên đùi anh bắt đầu không an phận vặn vẹo xoay người muốn đi xuống dưới anh mới bỗng nhiên lấy lại tinh thần.

Cạch!

Không cần nghĩ ngợi việc đầu tiên là anh giữ chặt sau lưng không cho cô chạy mất để cô giữ nguyên loại tư thế dạng chân ngồi ở trên đùi anh này.

Mắt anh nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Mộng từ màu phớt hồng biến thành màu đỏ thẫm.

Cô nhóc này thẹn thùng đã nói rõ cái bộ vị giống đực nào đó của anh rốt cục cũng khiến cô suy nghĩ xa xôi rồi đúng không?

Ha ha…Suy nghĩ xa xôi rất tốt, có suy nghĩ xa xôi thì chỗ đó mới có thể ướt át được nha.

“Vì sao lại ăn bánh bao ven đường? Không phải tôi bảo cô tới phố ẩm thực sao? Chẳng lẽ cô đánh rơi mất thẻ rồi à? Rơi mất rồi thì cứ nói với tôi một tiếng tôi sẽ đưa cho cô một cái khác còn nếu vẫn không được nữa vậy thì cô cầm luôn mười cái tám cái thẻ chứ không thể ăn lung tung như thế được!”

Tiêu Mộng toát mồ hôi lạnh.

Cùng anh mặt đối mặt còn ngồi ở trên đùi anh chỉ để lắng nghe anh dạy bảo chuyện liên quan tới ăn bánh bao hay không sao? Cái này, đây, đây là không phải quá bất hợp lí rồi à?

“Tổng giám đốc Trần, tôi muốn nói…”

“Nghe kỹ sau đó trả lời nghiêm túc cho tôi!”

Anh vừa dùng lực siết chặt eo cô một cái khiến cho hai thứ đầy đặn trước ngực cô liền rung động mấy lần…

Rung động đến mức đầu óc Trần Tư Khải bắt đầu bốc khói…

Anh đang làm cái gì chứ? Rõ ràng là tự tra tấn mình mà!

Thứ ngon miệng động lòng người như thế đặt ở bên miệng nhưng anh lại không ăn được…Cái này không phải là tra tấn sao?

Suy nghĩ của Trần Tư Khải bị Tiêu Mộng quấy cho rối loại còn Tiêu Mộng thì đang vô cùng xấu hổ, cầu khẩn: “Vậy Tổng giám đốc Trần, anh thả tôi xuống dưới rồi lại nói tiếp có được hay không? Tôi cam đoan sẽ ngoan ngoãn trả lời vấn đề của anh…Tổng giám đốc Trần… Buông tôi xuống đi nha.”

Tiêu Mộng giống như là một con bò sát vặn vẹo lung tung trên người Trần Tư Khải, cặp mông đầy đặn đang bị anh nắm trong lòng bàn tay, lần này cô vừa vặn vẹo vừa vặn đã chọc cho Trần Tư Khải nhiệt khí ngút trời.

Tôi xin, cô nhóc này đừng uốn éo loạn lên như thế nữa được không? Nếu cô cứ uốn éo… uốn éo tiếp…Thì tôi sẽ thật sự không nhịn được nữa đâu: “Bao giờ tôi cho cô nói thì cô mới được nói, nếu cô còn lộn xộn nữa thì tôi cũng không thể cam đoan sẽ không làm gì cô đâu đấy…”

Hai mắt Trần Tư Khải bốc lên lửa nóng híp híp lại, đôi môi mỏng hơi hé ra nhẹ nhàng phun hơi nóng ra bên ngoài.

Tiêu Mộng bị dáng vẻ như con thú đói khát của anh dọa cho ngây người quả nhiên không còn dám động lung tung nữa, cô rụt cổ lại một cái dùng một loại giọng điệu mềm mềm giống như gạo nếp ấm ức đến cực điểm nói: “Tôi vốn muốn đi tới phố ẩm thực…Nhưng có bạn học tìm tôi có việc nên tôi chỉ có thể tạm thời đổi chủ ý…Sao thẻ lại bị rơi mất được? Không hề mất! Thật sự là không mất! Ngày mai tôi sẽ tới phố ẩm thực ăn, như vậy được chứ?”

Ông trời ơi, còn có ông chủ quái dị như vậy nữa sao? Ngay cả người khác ăn cái gì anh cũng muốn quản…Không làm theo lời anh nói đi ăn cái gì thì sẽ bị mắng. Ghê tởm chết tôi rồi…

Còn nữa, tay của anh đang đặt ở chỗ nào trên người cô vậy? Làm gì lộn xộn ở nơi đó thế?

Chết tiệt, ngồi tại trên đùi anh tuyệt đối không dễ chịu mà, hình như có cái gì đó cứng cứng chọc vào cái mông cô khiến nó đau nhức.

Không thoải mái! Không muốn ngồi ở trên đùi anh nữa…

“Được rồi Tổng giám đốc Trần? Có thể thả tôi đi xuống được không?”

“Tiêu Mộng, sau này cô còn ăn đồ ăn linh tinh nữa tôi thì tôi sẽ hủy bỏ ước hẹn nửa năm kia mà trực tiếp đặt cô vào trong phạm vi tình nhân của tôi như vậy tôi sẽ quản lý được chuyện ăn uống sinh hoạt thường ngày của cô một cách đương nhiên, cô muốn tôi làm như vậy không?”

“Ôi” Tiêu Mộng bị dọa cho trừng lớn hai mắt?

Tình nhân? Trực tiếp đặt vào? Có ý gì vậy? Có phải… Ý là bá vương ngạnh thượng cung kia không?

Tiêu Mộng bị dọa cho khuôn mặt nhỏ trắng bệch ra cũng không để ý đến phía dưới cái mông khó chịu cỡ nào, móng vuốt nhỏ kéo lấy quần áo của Trần Tư Khải túm chặt lại: “Tổng giám đốc Trần anh không thể nói chuyện không giữ lời như vậy được! Ước hẹn nửa năm kia không phải chúng ta đã nói xong rồi tại sao anh lại có thể tùy ý sửa đổi như thế? Dù thế nào thì anh cũng là một ông chủ lớn không thể chân trước đánh rắm chân sau đi ị thế được.”

Tiêu Mộng hình dung thành đánh rắm đi ị như vậy quá bất nhã rồi.

Mặt Trần Tư Khải lập tức âm trầm xuống, bờ môi tà ác khẽ nhếch lên, cười lạnh: “Đánh rắm đi ị thế nào thì quyền chủ động, quyền khống chế đều nằm trong tay tôi, bây giờ làm thế nào còn không phải do tôi quyết định à? Nhóc con này, cô từ đâu tới nhiều lời thô tục như vậy?”

“Đúng vậy đúng vậy, tôi chính là người thô tục nên đương nhiên sẽ nói lời thô tục rồi. Tổng giám đốc Trần à, loại người như tôi này sao có thể xứng làm tình nhân của anh được mà dù anh có coi tôi như đồ chơi thì tôi cũng không xứng đâu, thật đấy. Anh nên suy nghĩ đến lợi ích thực tế của mình để tôi trả lại tiền cho anh đi, cho tôi thời gian nửa năm đi, ừm, cứ cho tôi thời gian nửa năm đi.”

Tiêu Mộng lại bắt đầu dùng phương pháp chơi xấu quen thuộc của mình đó chính là dây dưa đến cùng.

Cô túm bộ quần áo đắt đỏ giá mấy trăm triệu kia của Trần Tư Khải trong tay kéo qua kéo lại, kéo sang bên nọ bên kia… Trong miệng còn liên tục lẩm bẩn giống như niệm kinh vậy.

Hiển nhiên cơ thể cũng cọ qua cọ lại ở trên đùi Trần Tư Khải cọ đến mức hầu kết Trần Tư Khải nóng lên chỉ cảm nơi nào đó đã bị cô cọ đến mức muốn bốc cháy!

Anh thật sự… Muốn cô đến mức không chịu nổi nữa…

“Đừng nhúc nhích!” Trần Tư Khải đột nhiên quát lên một tiếng, quát cho hai mắt Tiêu Mộng mở to, ngây dại.

Sao vậy? Sao gương mặt cho dù có long trời lở đất thì vẫn luôn ung dung bình thản kia lại đột nhiên liền đỏ hồng quái dị như thế?

Đừng nói, khuôn mặt trắng noãn của cái tên Trần gấu xấu xa này hơi đỏ lên như vậy nhìn cũng rất hay nha.

Có câu nói hình dung như thế nào nhỉ?

Đúng đúng đúng, chính là trong trắng lộ hồng, không giống bình thường.

Chà, được rồi, nếu như không phải trên người tên này có sát khí quá nặng thì bảo anh vểnh cái mông lên làm thụ uyển chuyển hầu hạ thì thật sự không tệ nha, trong đầu Tiêu Mộng tà ác nảy ra hình tượng này.

Nam nam ấy mà đối với mấy người tiểu thụ yêu cầu thế nhưng là rất cao đấy, anh cho rằng người bình thường có thể làm tiểu thụ được sao? Nhất định phải có gương mặt tuấn mỹ, dáng người mềm mại đáng yêu, hơn nữa…Còn phải có một cái hoa cúc đáng yêu nữa…

“Khụ khụ khụ…” Tiêu Mộng bị tư tưởng dâm mỹ của mình làm bị sặc phải ho khan mấy tiếng.

Lại đi nhìn Trần Tư Khải, màu đỏ ửng khả nghi trên mặt anh vừa rồi hình như đã phai nhạt đi một chút.

“Sau này phải ngoan ngoan ăn cơm, nghe chưa?”

Tiêu Mộng ngây người lập tức gật đầu, đáp lại: “Ừm, anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ ăn cơm thật ngon, không phải khoác lác nhưng chuyện tôi thích nhất chính là nghĩ xem ăn cái gì, không đi làm mà vẫn có ăn thì thật là sưng sướng mà.”

Tay Trần Tư Khải véo lên eo của cô, mặt ngoài tỉnh táo nhưng thật ra lửa nóng trong người đã không thể dập tắt được nữa: “Trở thành người phụ nữ của tôi thì cô sẽ đạt được nguyện vọng này mà, tôi có thể để cho cô mỗi ngày đều không cần làm gì mà vẫn có thể ăn được hết những món ăn ngon nhất trên toàn thế giới…Cô cảm thấy thế nào?”

Trong giọng nói lười biếng của anh rõ ràng đang ẩn giấu một cơn thủy triều nên dù Tiêu Mộng ngốc nghếch như thế thì cô vẫn có thể cảm nhận được có một nguy cơ bén nhọn đang hướng về phía mình.

Cô lập tức lắc đầu: “Tôi cảm thấy làm như vậy vô cùng không tốt, người phụ nữ làm tình nhân của người khác là người phụ nữ không biết suy nghĩ không biết phấn đấu, tôi không muốn làm người như vậy.”

Đột nhiên Trần Tư Khải dán sát mặt mình vào mặt Tiêu Mộng khiến cô sợ đến mức gắng sức xoay người về sau: “Vậy… Đổi lại? Tôi làm tình nhân của Tiêu Mộng cô? Thế nào?”

“Hả…” Tiêu Mộng hét lên một tiếng bị sốc nghiêm trọng, bờ môi run run, khuôn mặt nhỏ xụ xuống: “Trần Tư Khải, anh cũng quá tàn nhẫn mà? Tôi đã đủ nghèo lắm rồi mà anh vẫn bắt tôi trả khoản nợ ba mươi tỉ thì cũng thôi đi bây giờ một người có chân có tay như anh dựa vào đâu lại ăn vạ tôi nữa?

Sao tôi có thể nuôi nổi anh nữa chứ? Nhà tôi bây giờ đã nghèo đến mức ngay cả một con chó cũng nuôi không nổi huống chi là anh?”

Cô nhóc này vậy mà lại đi so sánh anh với thú cưng… Đáng chết mà.

Trần Tư Khải hận đến mức hai hàm răng nghiến lại phát đau nhưng lại chỉ cười nhạt một tiếng: “Ồ? Hình như bây giờ cô không có năng lực trả nợ đúng không? Đây chính là ba mươi tỉ chứ không phải là ba tỉ đâu, tôi thấy cô có vẻ như không thông minh lắm nhưng đừng có ngay cả phép tính toán đơn giản như vậy cũng không hiểu rõ đấy nhé.”

Tiêu Mộng chà xát bờ môi, kêu ầm lên: “Tôi biết rồi, đương nhiên tôi biết là ba mươi tỉ chứ không phải là ba tỉ! Anh yên tâm đi, nếu như tôi cố gắng kiếm tiền thì nhất định có thể trả lại đủ cho anh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK