Mục lục
Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 77: ĐÀN ANH CHÓ MÁ

“Nhóc con, tôi phát hiện ra cô rất giỏi chuyện khoác lác, một ông chủ có rất nhiều công ty như tôi muốn lấy ra ba mươi tỉ còn khó khăn đây này.”

“Anh cứ yên tâm là được rồi! Mặc dù bình thường tôi nói chuyện không biết lớn nhỏ như vậy nhưng chuyện tôi nói với anh này thì tuyệt đối đáng tin cậy! Phải biết là tính mạng tôi đang bị đe dọa nên sao tôi có thể trơ mắt nhìn anh đem mình biến thành đồ chơi của anh được? Đánh chết tôi thì tôi cũng phải hy sinh mính mạng để trả lại tiền cho anh mà!”

Mặt Trần Tư Khải lại đen lại giống như bầu trời u ám, một gương mặt vốn đã lạnh như băng dường như giờ phút này đã hạ xuống âm ba mươi độ vậy.

Cô nhóc này làm tình nhân của anh thì có cái gì không tốt?

Chẳng lẽ anh là ma quỷ sao? Sẽ ăn luôn cô hay sao?

Anh thật sự không hiểu nổi cô nhóc này, bao nhiêu cô gái mong chờ được trở thành người phụ nữ của Trần Tư Khải anh mà không được, xa không nói nhưng nói ngay tới Phương Ý Hàm vừa mới đến nhà anh kia, đó là ai chứ? Phương Ý Hàm kia tuyệt đối không phải là một người phụ nữ bình thường mà tài lực nhà cô ta có thể mua được cả mấy nước nhỏ, người phụ nữ như cô ta muốn gả cho vương tử quân chủ lập hiến nào mà không được chứ vậy mà Phương Ý Hàm vẫn phải khúm núm đến liếm giày cho anh thì vì sao Tiêu Mộng lại bài xích anh như vậy?

“Trở thành tiểu tình nhân của tôi khiến cô bị mất thể diện sao?” Trần Tư Khải hạ giọng, nguy hiểm nói.

“Hả?” Tiêu Mộng trợn to mắt, nhìn Trần Tư Khải một chút.

Bé ngoan à, anh vừa nói xong đã xị mặt xuống nhanh như vậy ư, đây là kiểu tức giận gì thế này? Chết cóng người đấy.

“Ách… Tôi trở thành tình nhân của anh sẽ giống như đồ chơi nhỏ của anh vậy hẳn là Tổng giám đốc Trần anh đi theo tôi mới mất mặt chứ. Hắc hắc, Tổng giám đốc Trần anh là một nhân vật tuyệt sắc phi phàm như vậy sao có thể tìm một người hèn mọn như tôi làm tình nhân vậy? Tôi sẽ khiến cho anh mất thể diện đấy! Đương nhiên, tôi cũng không thích bị người khác coi như đồ chơi, bản lĩnh khác không có nhưng dù thế nào thì tôi cũng là chị gái của một cô nhóc được hơn chục năm rồi tôi không muốn bị người khác quản chế sinh hoạt của mình huống hồ… Tôi còn nhớ tới người kia của tôi…”

“Đàn anh?” Trần Tư Khải trí nhớ thật sự là tốt, lập tức liền ghen tức nói ra.

Ực. (⊙_⊙)

Ngay cả cái này anh cũng hiểu được à.

“Hắc hắc, đúng vậy, là đàn anh, không phải tôi còn nhớ tới đàn anh kia của tôi đó sao? Tôi sẽ đi học đại học, sẽ cùng đàn anh học cùng một trường đại học, tôi đuổi tới chỗ đàn anh thì sẽ có nhiều cơ hội hơn nha.”

Trần Tư Khải tức giận đến mức cắn chặt môi mỏng, đôi mày kiếm gần như sắp đâm lên trời.

Hừ! Cô nhóc chết tiệt kia từ chối anh thì ra chính là vì cái tên đàn anh gì đó kia! Chẳng lẽ cái tên đàn anh chó mà kia của cô lại tốt hơn anh sao?

Trần Tư Khải không tiết lộ tâm tình của mình, bàn tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Tiêu Mộng như cũ, châm chọc nói: “Cô đã thành như vậy rồi mà vẫn còn có mặt mũi đuổi theo người ta à?”

“Tôi, tôi làm sao?”

“Cô thử nói xem, Tiêu Mộng? Lần đầu tiên của cô cho ai chẳng lẽ cô quên mất rồi à?”

Chủ đề liên quan đến lần đầu quan hệ của cô là chủ đề mà Tiêu Mộng cực kỳ lúng túng, khuôn mặt nhỏ của cô nhăn lại, cắn môi một cái, mất tự tin nhỏ giọng nói: “Anh…”

“Cái này không phải sao? Lần đầu tiên của cô là cho tôi vậy mà cô vẫn còn có mặt mũi đuổi theo ngươi đàn anh kia sao?

Đàn ông đều thích phụ nữ còn trinh tiết, cô nói xem với bộ dạng này của cô thì cậu ta sẽ còn vui lòng muốn cô sao?”

Tiêu Mộng nghe xong trước tiên là giật mình sau đó mới nâng quai hàm lên tức giận nói: “Dựa vào đâu chứ! Dựa vào đâu mà lại không công bằng như thế! Vì sao đàn ông không giữ gìn trinh tiết mà hết lần này tới lần khác lại bắt phụ nữ phải giữ gìn cái màng trinh tiết kia? Đàn ông giống như anh không biết đã phát sinh quan hệ với bao nhiêu phụ nữ rồi nữa, các anh dựa vào đâu mà có thể nói ra như vậy? Hừ! Trong mắt của tôi mấy người đàn ông như các anh mới gọi là dơ bẩn đấy! Tôi tốt xấu gì cũng chỉ ngủ với một người đàn ông mà loại người như các anh đã từng ngủ với vô số phụ nữ rồi đi? Bẩn thỉu, quá bẩn thỉu mà!”

Mặt Trần Tư Khải lập tức tái đi, cô vậy mà lại nói anh bẩn thỉu! Còn chưa có ai dám chỉ trích anh, nói anh bẩn đâu đấy!

Anh đã được ba anh truyền đạt cho tư tưởng đàn ông chính là người thống trị của thế giới này, đàn ông có bản lĩnh có khí phách là phải ba vợ sáu thiếp, càng nhiều phụ nữ càng nói rõ là đàn ông có năng lực, hơn nữa tất cả phụ nữ mà anh đã dùng qua đều là xử nữ, vô cùng sạch sẽ, tất cả bọn họ đều phải trải qua chọn lọc gắt gao ngay cả hoàn cảnh gia đình cũng đều được điều tra vô cùng rõ ràng. Anh không phải người tùy ý như Kim Lân hay là Lôi Bạc, anh dùng phụ nữ cực kỳ kén chọn vậy mà… Vậy mà người như anh ở trong mắt Tiêu Mộng lại biến thành một người đàn ông cực kỳ đê tiện hạ lưu.

Trần Tư Khải cắn răng nghiến lợi nói: “À, vậy cô cho rằng cái tên đàn anh kia của cô vẫn còn là xử nam chưa từng có hành vi tình dục ư?”

Ngoại trừ người tâm lý có vấn đề như Lưu Diệc Hàn mới có thể thủ được một thân đàn ông nguyên vẹn thôi?

Tiêu Mộng nói chuyện như lẽ đương nhiên: “Hừ! Đó là chuyện đương nhiên! Đàn anh của chúng tôi là người thế nào tôi còn không biết sao? Mặc dù bây giờ anh đã có bạn gái nhưng tôi vẫn tin tưởng rằng anh nhất định chưa từng làm gì vượt quá giới hạn! Tôi đương nhiên tin tưởng vào nhân phẩm của đàn anh rồi!”

“Tin tưởng cái shit!” Trần Tư Khải mắng nhỏ một tiếng sau đó liền hung tợn hôn lên môi Tiêu Mộng.

Nụ hôn rất hung hãn giống như bọn giặc cướp còn mang theo một phần hung dữ, bàn tay anh giữ chặt phía sau đầu của cô không cho phép cô trốn tránh anh một chút xíu nào, lưỡi của anh giống như chiến sĩ xông pha chiến đấu trực tiếp chiếm căn cứ địa của cô.

“Ưm ưm…” Tiêu Mộng dùng sức lắc đầu nhưng đã bị bàn tay của anh chụp lấy nên căn bản không có cách nào động đậy được mà một cái tay khác của anh cũng không nhàn rỗi đã mò tới ngực của cô dùng sức xoa nắn.

Tiêu Mộng có chút thẹn thùng sau đó đột nhiên lại sợ hãi bởi vì cô nghe thấy được tiếng thở dốc dồn dập của Trần Tư Khải giống như là… Giống như là dã thú muốn đại khai sát giới…

Hu hu, sao vừa rồi cô lại nói thẳng như vậy chứ, không nên nói thật với người xấu mà, trên thế giới này thường thường người nói thật là người đoản mệnh nhất.

“Trần… Ưm ưm… Đừng… Ưm ưm…”

Thật ra Tiêu Mộng muốn nói không phải là “Đừng hôn tôi” mà là “Đừng bóp ngực tôi mạnh như thế! Chỗ thịt kia thật là đau, có thể bị anh bóp cho rơi xuống hay không! Đó là ngực chứ không phải tảng đá đâu nên xin anh nhẹ một chút được không?”

Đáng tiếc ngay cả điều thỉnh cầu này cô cũng không có cách nào nói ra được, nụ hôn của anh giống như là vòi rồng long trời lở đất nên sao cô có thể có cơ hội nói chuyện được? Có thể miễn cưỡng hô hấp một chút đã là rất tốt rồi.

Đầu óc Trần Tư Khải đã hoàn toàn nổ tung, trong thân thể của anh lửa nỏng đã lan tràn ra toàn thân thiêu đốt khiến cho hô hấp của anh cũng nóng rực.

Muốn cô! Lập tức muốn cô! Hơn nữa còn là hung hăng muốn!

Ý nghĩ này, dục vọng này vậy mà lại mãnh liệt như vậy!

Mãnh liệt đến mức giờ khắc này anh có thể vứt bỏ đi tất cả lý trí, bỏ đi anh phong độ anh đã duy trì thật lâu liền muốn cô! Mặc kệ cô khóc hay không khóc, có hận anh hay không thì bây giờ anh nhất định phải điên cuồng muốn cô.

Trần Tư Khải dùng sức hôn cô, tham lam nhấm nháp ngọt ngào của cô, khối mềm mại trong tay kia khiến toàn thân anh như bị điện giật.

Anh không kịp chờ đợi đã kéo ra khóa quần của mình, trong lúc Tiêu Mộng còn đang tỉnh tỉnh mê mê đã móc ra thứ nóng bỏng kia.

Trần Tư Khải nói với mình bây giờ chỉ cần kéo váy của cô lên sau đó đặt cô ngồi lên trên người mình như vậy…Chuyện đã thành định cục, anh liền có thể dễ chịu, liền có thể giải phóng.

Đầu óc vừa nghĩ đến cái này thì tay đã bắt đầu hành động, ngón tay lần đến chun quần lót của cô bắt đầu kéo xuống.

“Ưm ưm ưm!” Tiêu Mộng cảm giác được cái gì hoảng sợ dùng sức giãy dụa, tay cô bất lực không biết chuyện gì xảy ra lại chạm tới một thứ gì đó nóng như lửa.

Xúc cảm khác lạ kia… Khiến Tiêu Mộng phát ra một tiếng “ưm” trầm ngâm từ trong lỗ mũi, cô hơi tò mò hé mắt xuống nhìn xem…Vừa nhìn… Lại khó lường được mà!

A… (⊙_⊙)

Lưu manh! Anh là đại lưu manh!

Lại là… Anh…

Thứ trong tay cô cầm lại là…

Phi! Phi! Phi!

Tiêu Mộng giống như là hất ra cứt chó dùng sức ném nó đi mà Trần Tư Khải lại toàn thân nóng lên, vừa rồi bị cô vô tình sờ nắm lập tức toàn thân có một cảm giác dễ chịu khó hiểu ai ngờ cô lại ném đi nó nhanh như vậy khiến anh bây giờ đột nhiên vô cùng mất mát.

Gầm nhẹ một tiếng, Trần Tư Khải thuận thế liền đem Tiêu Mộng đẩy ngã ra ghế sofa, lửa nóng ở nơi đó kêu gào nên sao có thể cho phép cô lại trốn được?

Chân Tiêu Mộng còn đang dùng sức đá đạp lung tung liền bị Trần Tư Khải một tay bắt lấy mắt cá chân của cô sau đó tách ra hai bên…

“A… Đồ khốn! Thả tôi ra! Đồ khốn…”Tiêu Mộng kêu lên.

Không uổng phí xem AV mà, dù sao cô đi theo Lam Nhạn nên cũng đã được xem qua mấy thứ này, trạng thái này… tiếp theo là cái gì, cô đương nhiên hiểu được.

Mặc dù đã ngủ với anh ta một đêm rồi nhưng đáng kiếp là cô đã quên hết mất chi tiết và tình tiết nên bây giờ cô cảm thấy mình giống như một cô gái thuần khiết đối với chuyện tiếp theo cảm thấy vô cùng sợ hãi!” Trần, Tổng giám đốc Trần… Đợi một chút… Để cho tôi có chuẩn bị tâm lý…Anh dám tới gần tôi một chút xíu nữa thì tôi liền chết cho anh xem!”

Ài, Kim Lân anh tới đây mà xem, lời kịch của anh ta cô trực tiếp lấy ra dùng rồi.

Trần Tư Khải thở mạnh, híp híp mắt nhưng vẫn có thể thanh lịch đâu vào đấy nói: “Chết đi, nhưng trước khi chết cũng đừng ngại nếm thử tư vị tiêu hồn của nhân gian.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK