CHƯƠNG 22: TIỀN ĐỒ CỦA CON NHÓC NÀY LÀ VÔ LƯỢNG.
Điện thoại đột nhiên reo lên, Tiêu Mộng lấy ra xem thì thấy là Lam Nhạn gọi tới, cô lập tức trở nên vui vẻ.
“Alo, Nhạn à.”
“Mộng, cậu đang làm gì vậy?”
“Làm việc a, tớ đang làm việc.”
Đương nhiên là không thể nói, bây giờ cô đang rảnh đến đầu óc đều mốc meo a.
“Hả hả! Cậu thật sự đến tập đoàn Thiên Nhất làm rồi sao! Ngốc nghếch như cậu thì đến công ty nhà người ta làm được gì hả? Mắt của Trần Tư Khải mù rồi sao?”
Tiêu Mộng nghiến răng nghiến lợi nói: “Lam Nhạn! Cuối tuần tớ không đi chụp ảnh với cậu nữa đâu! Dám đả kích sỉ nhục tớ hả!”
“Ha ha ha, đùa thôi mà. Đúng rồi a Mộng, tối hôm qua cậu làm ở hộp đêm Dạ Mị như thế nào a?”
“Cái gì mà làm với lại không làm, thật khó nghe, nghe cứ giống như là làm gái bồi rượu vậy.”
Hứng thú tám chuyện điện thoại của Tiêu Mộng lên rồi, cô dứt khoác dựa lưng mình ra sau lưng ghế, một chân thì gác lên tay vịn của chiếc ghế, giống hệt như là tư thái nhàn nhã lúc cô lướt web ở nhà vậy.
“Ò, vậy đổi câu hỏi, công việc hôm qua của cậu ở Dạ Mị thế nào?”
“Cũng được a, hôm qua kiếm được…” Tiêu Mộng nhìn trái ngó phải, chủ yếu là sợ Trần gấu xấu xa nghe thấy, cô che điện thoại lại, cười trộm nói: “ha ha, ba triệu đó!”
“Wow! Nhiều như vậy à! vậy cũng không tệ a, cậu có muốn tiếp tục làm nữa không hả?”
“Ừm, tiếp tục chứ, dù sao cũng không có mệt, chỉ là về nhà có hơi muộn thôi, chỉ sợ một ngày nào đó ba tớ nghĩ đến tớ rồi hỏi, lúc đó không biết trả lời sao a.”
“Ừm, cậu cứ nói là tới nhà tớ ôn bài đi.”
“Cút đi cậu! Kỳ thi Đại học đã kết thúc rồi còn ôn tập cái rắm, có ai đần mới ôn tập thôi!”
“Cậu ngốc à, cậu cứ nói xạo ba cậu vậy đó, người lớn tuổi đầu óc thiển cận lắm, nhất định là sẽ tin thôi.”
“Ừm ừm, vậy cũng được.”
Lam Nhạn hít vài hơi thật sâu, yên lặng một lát rồi đột nhiên thay đổi thanh điệu nói: “Còn chuyện này muốn nói với cậu nữa…”
“Hửm, chuyện gì cơ?”
“Chính là…tớ chia tay với lớp trưởng rồi…”
“Hả? Chia tay rồi sao? Tại sao vậy? Hai người các cậu…hai người các cậu không phải vừa mới…” Thuê khách sạn sao? Cũng đã ngủ với nhau rồi mà còn có thể chia tay nhanh như vậy à?
“Haiz, hôm nay tớ đến nhà mà cậu ta thuê để tìm cậu ta, thì phát hiện cậu ta đang ở cùng với một người phụ nữ…”
“Hả hả hả! Không phải chứ? Cậu ta một chân đạp hai thuyền sao? Thật không ngờ lớp trưởng cũng là loại người như vậy a! thật là đáng hận!”
Thanh âm của Lam Nhạn rất là ảm đạm: “Tớ rất buồn, cũng rất là sốc…thật đó, tuy tớ chưa bắt đầu với cậu ta được bao lâu nhưng mà ấn tượng mà cả hai để lại đều rất tốt a…lúc đó tớ đã tát cậu ta một cái.”
“Đánh hay lắm! Cậu ta đáng bị đánh! Cái loại người này nhất định phải dạy dỗ một bài học cho nên thân! Đậu xanh, người gì vậy chứ! Đúng là súc sinh mà!”
Tiêu Mộng đang điên cuồng bất bình cho bạn mình thì phát hiện bầu không khí xung quanh hình như có gì đó quái quái.
Cô đảo mắt nhìn qua thì đột nhiên phát hiện cửa văn phòng tổng giám đốc bị mở ra rồi, bên trong có bảy tám vị quản lý cấp cao đang ngồi ở đó, ngay cả Trần Tư Khải, tất cả đều đang nhìn cô.
Lưu Diệc Hàn dựa vào cửa nhỏ tiếng nói: “Trợ lý Tiêu, phiền cô nhỏ tiếng chút.”
Cạch. (⊙_⊙)
Tiêu Mộng xác định, trong một giây đó cô đã bị chết máy rồi.
A a a a , làm sao đây, làm sao đây?
Cô vậy mà lại quên mất đây là công ty mà dũng cảm mắng tới mắng lui như vậy rồi, hơn nữa càng bi thương hơn, chính là toàn bộ đám quản lý cấp cao trong đó đều nghe thấy hết rồi!
“Nhạn à, tan ca xong tớ sẽ nói chuyện kỹ hơn với cậu, cứ vậy trước nha, khi nào về tớ gọi cho cậu.”
Tiêu Mộng nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, chiếc miệng nhỏ lúc này vểnh lên, đôi mắt long lanh hơi nước.
Cô…có phải vừa nãy…đã làm mất mặt Trần Tư Khải rồi không?
Trợ lý của Tổng giám đốc Trần vậy mà lại ăn nói thô lỗ như vậy, tục tĩu như vậy? Mất mặt là chuyện nhỏ, cô sợ nhất là sau khi Trần Tư Khải thẹn quá hoá giận sẽ trừng phạt cô như thế nào a!
“Trợ lý Tiêu, bưng một ly trà vào đây.”
Lúc này, giọng nói băng lãnh của Trần Tư Khải phát ra từ máy bộ đàm.
Lại muốn uống trà?
Tên đàn ông này, uống cà phê xong lại muốn uống trà, anh ta không sợ tiêu chảy sao!
Tiêu Mộng vội vàng đi pha trà, sau đó gõ cửa và đẩy cửa bước vào văn phòng tổng giám đốc.
Đám cấp cao đó vẫn nghiêm túc cúi đầu nín thở ngồi ở đó, ai nấy đều vô cùng dè dặt cẩn thận, bầu không khí trong đây có chút áp lực a.
“Tổng giám đốc Trần, trà đây ạ.”
Tiêu Mộng nhẹ nhàng đặt ly trà lên bàn của Trần Tư Khải, thế nhưng bàn tay của anh lại nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay cô dưới ánh mắt của tất cả mọi người.
Một hơi ấm truyền đến!
Khuôn mặt Tiêu Mộng tức tốc đỏ bừng.
Cô vừa định dùng sức rút tay lại thì lại nghe thấy bên tai phả đến một luồng nhiệt ngưa ngứa, đó là giọng nói nhỏ bên tai của Trần Tư Khải: “con nhóc, nếu còn gác chân lên để lộ quần lót của em, tôi sẽ đánh sưng mông của em!”
Hở! (⊙_⊙)
Tiêu Mộng đột nhiên lại cảm thấy mông mình thật áp lực a.
Thần sắc cô đầy lúng túng, cô cắn chặt môi rồi chuồn ra ngoài.
Hu hu, hồi nãy mình gác chân lên làm lộ quần lót sao?
Vậy thì Trần Tư Khải kêu cô vào đưa trà là vì muốn nói cho cô biết chuyện này hở?
Mỗi một quản lý cấp cao ai nấy cũng đều nhìn Tiêu Mộng thêm vài cái.
Tiền đồ của con nhóc này chắc sẽ vô lượng lắm đây.
Được Tổng giám đốc Trần thị ý ám muội trong công ty…đây chính là người đầu tiên a.
Nhưng mà vẻ mặt của đám quản lý cấp cao này lại nhịn không được mà co giật vài cái.
Nếu nhìn kỹ cô gái này, trời ơi, trẻ quá, bộ dạng như mới có cấp hai thôi, nhỏ như vậy…
Nếu như để cô ấy và một người như sói như lang giống như Tổng giám đốc Trần ở cùng nhau…khó tránh lại có chút gì đó dung tục.
Tiêu Mộng cúi đầu xuống, mắt nhắm hờ, không ngừng thôi miên chính mình: mình rất thục nữ, mình rất thục nữ…thục nữ, thục nữ, thục nữ….
Sau đó lại có rất nhiều người ra ra vào vào, ai cũng mang bộ dạng như có chuyện khẩn cấp của quốc gia vậy. Tiêu Mộng lặng lẽ dòm qua khe cửa hở, Trần gấu xấu xa quả nhiên rất bận rộn a, cô híp mắt lại để đánh giá kỹ hơn, lúc này cô mới phát hiện, Trần Tư Khải trong công việc, Trần Tư Khải khi đối diện với cấp dưới hoàn toàn không phải là người cô biết a.
Cô cảm thấy Trần gấu xấu xa khi đối diện với cô, rất là nghiêm khắc, rất là xấu xa, rất là đểu cáng, nhưng không ngờ, lúc anh đối diện với người khác, sắc mặt càng nghiêm túc, nghiêm khắc và đầy sát khí hơn. Ánh mắt của anh lia đến ai thì giống như là một chùm ánh sáng lạnh, có thể nhìn xuyên qua trái tim của người đó vậy, trong đôi con ngươi tà mị đó phát ra một tia sát khí khiến cho ai cũng không dám phản nghịch!
Giống hệt như là…
Một vị Đế vương ở cổ đại vậy!
Tiêu Mộng rục cổ lại, trời ơi, xem ra thằng cha này đối xử với cô vẫn còn tốt chán. Cô tự an ủi mình: Nếu nói như vậy, là Tiêu Mộng cô rất là đáng yêu, không có khiến ai ghét được hết.
Còn có vài giám đốc của bộ phận khác cứ lượn lờ trước cửa phòng cô, nở nụ cười vô hại với cô nữa. Hửm, không phải là vô hại, mà là nịnh bợ nhỉ?
Cái nụ cười của bọn họ, thuần tuý thì giống như là nụ cười khi Lam Nhạn muốn nhờ cô giúp đỡ gì đó vậy, nịnh bợ cực kỳ!
Tiêu Mộng cũng nở nụ cười đáp lại với từng người một, rồi lại cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ.
Cuối cùng, khi cô đi vệ sinh, ngồi trên bồn cầu, cô đã nghe được nguyên do rồi!
“Biết gì không? Cô trợ lý nhỏ học sinh cấp hai của Tổng giám đốc Trần đó, bối cảnh thâm sâu lắm nha!”
“Ồ? cô nghe được tin tức gì à?”
“Tôi nghe bộ trưởng Cao nói, hôm nay ông ta đã tận mắt nhìn thấy Tổng giám đốc Trần sờ tay của trợ lý nhỏ đó!”
“Wow! Tổng giám đốc Trần vậy mà lại sờ tay cô ta sao? Đúng là không thể tin được a! Tôi thấy cô ta rất là thanh thuần mà!”
Tiêu Mộng hếch mũi lên, hừ, sờ tay thì đáng kinh ngạc lắm à? Tổng giám đốc Trần của các người còn bị tôi hôn qua, ngủ qua nữa kìa! Nếu như tôi nói ra ngoài chắc các người có nước mà đi nhảy lầu thôi!
Tiêu Mộng tiếp tục dán tai lên cửa nghe ngóng.
“Tổng giám đốc Trần trước giờ chưa hề có một scandals nào, trong công việc thì lạnh như khối băng vậy, thật không ngờ, anh ấy vậy mà lại nhìn trúng một trợ lý nhỏ! Haiz…Tôi đau lòng quá a, ngày nào tôi cũng đổi kiểu tóc, nhưng chưa bao giờ được Tổng giám đốc Trần nhìn lấy tôi một cái.”
“Tôi thấy có không biết bao nhiêu giám đốc cười nịnh hót cô ta, thì ra….Ha ha, đều là muốn đi nịnh hót tiểu tình nhân của tổng giám đốc.”
“Đó là đương nhiên rồi, lời thủ thỉ bên gối cũng lợi hại lắm đó! Chỉ cần thủ thỉ một chút thôi là bà thăng chức cao rồi, nếu không thì bà phải cuốn gói cút đi đó. Haiz, con gái bây giờ a thật đúng là không biết tự ái gì cả, còn chưa thành niên mà đã bắt đầu dựa dẫm vào đàn ông giàu có rồi.”
“Phải đó, trẻ trung thì chúng ta không so được với mấy cô gái như vậy nữa, bây giờ thì đám phụ nữ già không già trẻ không trẻ như chúng ta có cần phải đi chết không đây?”
Hai người phụ nữ thì thầm thì thào, sau khi rửa tay xong thì đi rồi.
Tiêu Mộng trừng to đôi mắt mình, hàm răng nhỏ cắn chặt bờ môi dưới, cô ngồi tức giận trên bồn cầu!
Trần gấu xấu xa!
Đây đều là do anh gây ra hết!
Anh tự nhiên lại sờ tay tôi trước mặt đám quản lý cấp cao làm gì chứ!
Sờ ra rắc rối rồi đó thấy không?
Bây giờ trên dưới công ty đều đồn thổi tôi là tiểu tình nhân của anh kìa!
Đột nhiên cô lại nghĩ ra gì đó, hở? Hồi nãy hai bà dì đó nói gì cơ, Trần gấu xấu xa lúc làm việc lạnh như băng à?
Không phải a…
Anh ta làm gì giống băng chứ?
Anh ta nói nóng là liền nóng ngay!
Hở một tý là ôm cô hôn, một khi hôn là hôn rất lâu nữa, hơn nữa còn là bộ dạng hài lòng không ngớt…
Mấy người này chắc là không biết bộ mặt thật của Trần gấu xấu xa rồi!
Đó chính là một tên đại sắc lang chính hiệu đó!
Tiêu Mộng bước ra ngoài rửa tay, miệng thì lẩm bẩm: “Mình rất thanh thuần sao? Vẻ ngoài mình rất tệ sao? Mình thấy không tệ mà, cũng được mà a! Cũng có hai mắt, cũng có một cái mũi, mình cũng đâu có thiếu gì, hừ!”
Cô vuốt vuốt cái mái của mình rồi ưỡn ngực lên, thong dong khí thế đi về phòng làm việc.
Bây giờ cô cũng đã có công việc rồi, Trần Tư Khải đưa những tư liệu không quan trọng cho cô, để cô định đoạt. Ví dụ như việc lựa chọn nhà sản xuất đồng phục làm việc cho nhân viên trong quý tới, chọn vải, chọn kiểu dáng…
Khi nghe tin cô tiếp quản dự án thì ngay lập tức chỗ của cô liền trở nên bận rộn.
Chị Tố Trân chuyên môn ôm một đống tư liệu chạy tới, nói: “Được đó nha, Mộng, em được thăng chức nhanh như vậy sao?”
“Thăng chức ? Ai nói em thăng chức? Bây giờ em không phải là trợ lý của Tổng giám đốc Trần sao?” Vẻ mặt Tiêu Mộng đầy kinh ngạc, chắc không tới nỗi cô được thăng quan tiến chức mà bản thân cô còn không biết đó chứ.
“Không phải là kiểu thăng chức đó, mà là có quyền lợi rồi. Không ngờ Tổng giám đốc Trần lại giao cho em một dự án có nhiều lợi lộc như vậy, thì ra mấy chuyện này đều là do Tổng giám đốc Trần đích thân quyết định.”
“Lợi lộc? Ở đâu có lợi lộc?” Hai mắt Tiêu Mộng lập tức phát ra kim quang.
Lợi lộc à…càng nhiều thì càng tốt a, cô không từ chối đâu!
Chị Tố Trân cười lên: “Không phải chứ? Ngay cả công việc em đang làm là gì mà em cũng không biết sao?”