Mục lục
Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 71: BẠN GÁI

Biết sau khi gọi tôi là anh Lân thì mang ý nghĩa gì không.”

Tiêu Mộng dùng sức gật nhẹ đầu.

Biết biết, không phải là mang ý cô với Bạch Mị ôm ý nghĩ sao?

“Ừm, hiểu là được rồi.”

Kim Lân cong môi cười một tiếng, ngón tay tinh tế rất tự nhiên mà sờ lên môi của Tiêu Mộng, ánh mắt mê mang và nóng rực, đầu ngón tay mang theo hơi lạnh nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi hồng hào của cô.

Tiêu Mộng khó chịu cực kỳ, mẹ kiếp, móng tay của anh có bẩn hay không vậy, làm gì lại đặt ở bên miệng của tôi?

Đang muốn đưa tay đánh tay của Kim Lân xuống, lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng và cứng rắn của Kim Lân.

“Nó mang ý nghĩa… em là bạn gái của tôi đó, hiểu chưa?”

Tiêu Mộng ngớ người, vừa định gật đầu, đột nhiên kịp phản ứng, trợn to mắt, tròng đen trong đôi mắt gần như muốn lòi ra bên ngoài, kêu lên.

“Anh nói cái gì chứ? Cái gì cái gì chứ? Bạn gái á?”

Thằng cha này điên rồi có đúng không?

Ai đó cho cô một đáp án chính xác đi có được không?

Gọi anh ta một tiếng anh Lân, liền đại biểu là bạn gái của anh ta?

Mẹ kiếp, đây là thói đời gì vậy?

Có còn nói đạo lý hay không vậy?

Cánh tay dài của Kim Lân vươn tới ôm lấy eo của Tiêu Mộng trực tiếp kéo đến trước người của anh ta, anh ta cười khẽ, tiếng cười trong trẻo, cặp mắt đào hoa phát ra ánh sáng mê người, dường như là có từng cánh từng cánh hoa đào rơi ra từ trong mắt của anh ta, bao vây cả người Tiêu Mộng lại.

Cánh môi mỏng gợi cảm của anh ta nhẹ nhàng toét ra, phun hơi thở nóng bỏng lên trên hai gò má của cô.

“Chỉ cần người phụ nữ nào gọi tôi là anh Lân liền mang ý nghĩa đó là bạn gái của tôi, em đã từng xem phim Hàn Quốc chưa? Tiếng anh có thể tùy tiện kêu loạn hay sao? Mà quy định do tôi đã đặt ra, tôi để ai gọi tôi là anh đã nói lên tôi đã định muốn người đó. Cô bé… sau này em chính là bạn gái của tôi đó.”

Tiêu Mộng càng nghe, khóe miệng của cô càng co rút dữ dội hơn.

“Cậu chủ Kim à, vậy thì tôi sẽ không gọi anh là anh trai gì nữa đâu nha, tôi vẫn dựa theo cách xưng hô của trước kia mà gọi anh, cứ gọi là anh Kim đi.”

“Không được. Nếu như đã kêu là anh Lân rồi, vậy thì không thể sửa đổi được.”

Cả người của Tiêu Mộng run lên.

Tại sao cô nghe thấy lời nói này giống như là cảm giác đã bước lên thuyền giặc rồi thì đừng mong xuống được vậy nhỉ?

“Dù sao thì đó cũng không phải là bạn gái của anh.”

“Tôi nói em phải, thì em phải.

Lúc nãy em cũng gọi tôi là anh Lân rồi, đứa trẻ thành thật không thể nói chuyện không giữ lời được. Nếu như em đã nói không giữ lời, vậy thì tôi sẽ chết cho em xem.”

Tiêu Mộng dứt khoát nói: “Vậy thì anh cứ đi chết đi.”

Kim Lân sửng sốt một chút, lập tức hít một hơi rồi cười lên.

“Thôi được rồi, cô nhóc nhẫn tâm này, chồng của em chết rồi thì ai làm ấm giường cho em đây? Nè, không phải là tôi khoác loác đâu đó nha, thân nhiệt của tôi rất nóng, mùa đông tôi sẽ làm chăn ấm cho em, có được không nào?”

Tiêu Mộng nghe thấy như vậy thì đầu muốn nứt ra.

Sao thằng cha là lại có thể thuận cán trèo lên trên thành thạo như vậy chứ?

Cô kêu anh ta đi chết đi, anh ta lại có thể làm như không nghe thấy, lại còn có thể thần kỳ mà dời chủ đề đến chuyện chăn ấm nữa?

Tiêu Mộng lắc lư thân thể, cảm thấy tiếp xúc gần với anh ta như thế này không hề dễ chịu chút nào, cho nên muốn tránh ra.

Cô vừa mới uốn éo eo, Kim Lân liền đè người của cô lại, nghiêm giọng nói: “Nè, đừng có nhúc nhích, có một sợi tóc muốn trượt vào trong miệng của em kìa.”

Hả?

Tiêu Mộng quả nhiên đã bị giật mình, không nhịn được mà muốn đưa tay lên miệng sờ sờ.

Kim Lân nhanh chóng ấn tay của cô xuống rồi nói: “Em có nhìn thấy đâu, để tôi lấy xuống giúp cho em, đừng nhúc nhích nha, tuyệt đối đừng nhúc nhích…”

Giọng điệu nói chuyện đó, dường như là ở bên miệng không phải bị dính vào sợi tóc, mà là đang có một quả bom.

Tiêu Mộng bị giọng điệu trịnh trọng của anh ta hù dọa, đôi mắt trừng lớn như hồ nước trong veo, bị dọa đến nỗi thở mạnh cũng không dám.

Mà Kim Lân cũng mở to đôi mắt hoa đào của mình ra, cười như không cười, gương mặt từ từ kề sát vào gương mặt của Tiêu Mộng.

Tiêu Mộng cảm thấy cứ là lạ…

Anh ta chỉ lấy cọng tóc, sao lại kề sát mặt của anh ta đến gần như vậy làm gì?

Mắt bị cận thị à!

“Nè?” Tiêu Mộng đột nhiên phát ra tiếng, lúc khoảng cách mặt của Kim Lân chỉ cách mặt của cô còn có 5 cm, Kim Lân dừng lại rồi lại tiếp tục động tác đến gần: “Hửm? Sao đó?”

“Anh có thể đừng đến gần tôi như vậy được không? Tôi rất khó chịu.”

“Haha, đương nhiên là không được rồi…”

Kim Lân cười quái dị một tiếng, hai mắt đều đang tỏa sáng.

“Xa rồi… thì sao có thể thỏa mãn được, em cứ quen dần thì sẽ không cảm thấy khó chịu nữa.”

Tiêu Mộng xụ mặt.

Chuyện gì vậy chứ, chỉ lấy một sợi tóc, còn cần cái gì quen thuộc với không quen thuộc?

Còn chưa nghỉ xong, trên môi đột nhiên lại nóng lên.

“Ưm ưm.” (⊙_⊙)

Cả người của Tiêu Mộng run lên một cái, giống như là bị giật điện, hai mắt trợn lớn lên, hốt hoảng.

Cái tên khốn nạn này! Anh ta gạt người!

Nào có cọng tóc cái gì đâu chứ, anh ta muốn hôn trộm cô mà…

Mà còn là nụ hôn lưỡi không biết xấu hổ nữa chứ…

Tiêu Mộng một bụng căm phẫn.

Mẹ kiếp, đầu lưỡi của anh là cái bàn chải hả, sao cứ lướt cái gì mà lướt trong miệng của tôi, quấy cái gì mà quấy?

Anh nói xem lưỡi của anh thì cứ thành thành thật thật mà ở lại trong miệng của anh không phải là tốt hơn à, mắc gì lại chạy vào trong miệng của tôi làm chi?

Da mặt có dày cũng không thể dày như vậy được!

Trong lúc mà Kim Lân nhắm mắt lại để hưởng thụ sự ngọt ngào như thế này, móng vuốt nhỏ của Tiêu Mộng hung hăng nhéo Kim Lân một cái.

A!

Kim Lân thét lên một tiếng thảm thiết lui về phía sau.

Ôi ôi ôi, cái lỗ tai của anh ta…

Thiếu chút nữa là đã bị cô nhóc này kéo xuống rồi.

Đau chết, ôi đau chết mất…

Điều mà anh ta cảm thấy buồn phiền nhất chính là anh ta đường đường là cậu chủ nhà họ Kim, vậy mà lại bị một cô gái chân yếu tay mềm đánh lén thành công.

Mà nó còn lại là một bộ phận quan trọng trong năm giác quan nữa chứ…

Mặt mũi phải để ở nơi nào đây!

Tiêu Mộng liền nhanh chóng nhảy ra ngoài cách xa hai mét.

Kim Lân xoa xoa lỗ tai như muốn rơi ra của mình, vẫn còn đang hít hà hít khí lạnh.

Một gương mặt khôi ngô nhăn lại như là giấy dai để bọc hàng.

Tiêu Mộng nhìn nhìn, thôi chết rồi, lúc nãy quá gấp gáp cho nên ra tay cũng không khống chế sức lực, chắc có lẽ là nhéo quá ác độc rồi.

“Thật sự xin lỗi nha anh Kim, chủ yếu là do tôi hơi sốt ruột… lỗ tai của anh vẫn chưa bị rơi đó chứ?”

Kim Lân giương mắt lên nhanh chóng nhìn chằm chằm vào Tiêu Mộng, tiếp tục hít hơi: “Nói cái gì chứ? Cô nhóc em vậy mà lại mong chờ lỗ tai của tôi bị rơi ra hả? Ôi chao, lòng dạ của em thật là độc ác mà, dù sao thì tôi cũng là người đàn ông của em, là người đàn ông của em đó! Em có yêu tôi thì cũng không thể dùng cách kịch liệt như thế này để biểu đạt đâu.”

Tiêu Mộng vuốt vuốt nếp nhăn do cau lại ở trên trán.

Xin nhờ đó, người nào thích anh chứ.

“Thật sự xin lỗi nha, có sao không vậy? Sau này anh không thể nào cứ hơi động một tí liền như vậy… kỳ quái dọa người. Còn nữa nha, tôi cũng không phải là bạn gái của anh đâu đó, anh cũng đừng có nói chuyện lung tung như vậy nữa.”

Một nỗi mất mát nhanh chóng xẹt qua bên khóe mắt của Kim Lân, chỉ có điều là đã bị anh ta che giấu rất tốt.

Thật ra thì trong lòng của anh ta sáng giống như gương.

Đương nhiên là anh ta biết cô nhóc ngây thơ này căn bản không hề có chút tình yêu nào đối với mình, hoặc là nói nói cô hận đến nỗi không thể tránh mình giống như là tránh ma quỷ, tránh được càng xa thì càng tốt.

Anh ta biết rất rõ ràng cô là như vậy, nhưng anh ta lại không biểu hiện sự khổ sở và uể oải của anh ta ra ngoài.

Dù sao thì cho dù cô có như thế nào đi nữa, anh ta cũng không có cách nào rời khỏi cô được.

Hương thơm tự nhiên mang theo vẻ ngây thơ và đáng yêu ở trên người của cô khiến anh ta mê mẩn.

Anh ta cảm thấy là mình có thể không ăn, có thể không uống, có thể không ngủ, có thể không sống, duy chỉ không thể rời xa hương thơm thuần khiết của cô.

“Tôi cũng sắp thành người chỉ còn một tai và bị điếc, sắp trở thành người tàn tật, em lại dám nói là em không quan tâm đến tôi hả? Tôi mặc kệ đó, đầu óc của tôi cũng đã bị ngốc, lỗ tai còn bị vặn mất, cả người của tôi đều bị em hủy hoại hết cả rồi. Tôi cũng không thể tìm được một cô vợ trẻ nữa, tôi liền ỷ lại vào em, em phải làm vợ của tôi.”

Tiêu Mộng nhếch miệng, dùng sức khoát tay: “Cảm ơn anh nha, anh Kim, tôi rất cảm ơn vì anh đã để mắt đến tôi. Thế nhưng mà thật sự không được đâu, loại cậu chủ nhà giàu giống như anh thế này, người dân bình thường như chúng tôi cũng không thể xài xụng gì nổi đâu.”

Kim Lân quyệt miệng làm nũng: “Em còn không chịu qua đây nhìn lỗ tai của tôi xem sao hả? Em cũng biết mà, từ nhỏ đến lớn mẹ ruột của tôi đều không nỡ đánh tôi một cái, em đi hỏi thử xem, mấy dì mấy thím kia có người nào dám dùng ngón tay để chọc tôi một cái hay không? Em thật sự quá độc ác rồi, muốn kéo lỗ tai của tôi nữa.”

Tiêu Mộng nghệt mặt ra, cảm thấy vô cùng buồn rầu.

Trời đất ơi, sao cô có thể đụng phải một hạng người quấn người như vậy chứ?

Chắp tay trước ngực, dùng sức xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi…”

“Có thể đừng nói xin lỗi với tôi được hay không hả, ba chữ này rõ ràng là muốn tôi càng đau lòng hơn.”

Kim Lân đột nhiên sâu sắc nói một câu như vậy, trên mặt hiện đầy đám mây đen buồn bã.

Tiêu Mộng bị bộ dạng này của anh ta làm cho giật mình, đáy lòng của cô cũng chua xót.

Cái anh chàng đào hoa này bình thường luôn luôn rất tự tin, nói chuyện thì lưu manh vô lại, liếc mắt đưa tình, vui thì cười giận thì mắng chửi, cô cũng không thể hiểu rõ được câu nói nào của anh ta là thật, câu nào là giả.

Thật thật giả giả giả giả thật thật, khiến cho trên mặt đầy đám mây đen.

Nhưng mà lúc nãy… sự đau lòng lướt qua trên gương mặt của anh ta, lại đâm sâu sắc làm cho trái tim của Tiêu Mộng đau đớn.

“Sao vậy? Anh đau lòng hả? Thật sự xin lỗi nha, không phải là tôi cố ý muốn vặn lỗ tai của anh đâu, nếu như anh… không đột nhiên… đối xử với tôi như vậy, tôi thật sự sẽ không vặn lỗ tai của anh. Lại đây, để tôi nhìn xem thử lỗ tai của anh có bị gì hay không.”

Tiêu Mộng mềm lòng bước đi qua đó, ngồi ở bên cạnh giường bệnh, quả thật đến để nhìn lỗ tai của Kim Lân.

Thật sự… đỏ lên rồi…

Môi của Kim Lân lại đột nhiên kề tới, nhanh chóng hôn một cái ở trên môi của Tiêu Mộng, sau đó lại rời đi.

Gương mặt cười tươi như hoa, đẹp không thể nào tả nổi: “Hahaha, hôn em được rồi nha. Cô nhóc, em quá ngọt ngào. Nói thử xem, có phải là em lén lút ăn kẹo hay không? Há miệng ra để cho tôi nhìn thử xem, có phải là răng của em đã bị sâu ăn rất nhiều rồi không?”

Tiêu Mộng bị hôn còn đang muốn trở mặt với Kim Lân, lại bị câu nói phía sau của anh ta dời lực chú ý.

“Tôi không có bị sâu răng đâu nha! Tôi đâu có ăn kẹo, thật sự không ăn.”

“Thế nhưng mà tôi muốn ăn.”

Kim Lân mê muội nhìn chằm chằm vào đôi môi của Tiêu Mộng, lại không hài lòng mà dùng đầu lưỡi liếm cánh môi của anh ta một cái.

“Anh đói bụng hả? Có muốn ăn cơm không? Nào nào nào, chúng ta đi xem xem ở bên trong có món gì ăn ngon.”

Tiêu Mộng liền nhanh chóng lấy cà mên giữ ấm tới.

Cầm rất là nặng, cũng không biết là Bạch Mị đã làm cái gì.

“Hả? Em cũng không biết là ở bên trong có món gì hả? Không phải là do em làm à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK