Mục lục
Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 53: NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀY QUÁ MẠNH MẼ

Tiêu Mộng chân tay run rẩy, không biết lấy can đảm từ đâu liên giơ tay chỉ về phía sau bọn họ nói:
“Nhìn kìa! Cảnh sát tới!”
Lúc này bảy tên kia mới giật mình quay người lại, đến lúc phát hiện ra rằng mình bị lừa thì Tiêu Mộng đã bỏ chạy đi từ lúc nào không hay.
Lạch bạch lạch bạch… Tiêu Mộng tự trách bản thân sao lại lùn như thế, chân ngắn ngắn như này sao chạy nhanh được!
“Chết tiệt! Dám lừa mấy ông đây! Mày chết chắc rồi!”
Tên tóc vàng kia chạy rất nhanh, hắn túm được tóc Tiêu Mộng, sau đó dùng một tay tóm lấy cánh tay cô rồi ấn mạnh vào gốc cây.
“Chạy đi! Có giỏi thì chạy nữa đi xem nào! Còn dám chạy nữa không? Chạy đi cho ông xem! Chạy đi!”
tóc vàng hét lên rồi đẩy mạnh Tiêu Mộng, lực mạnh đến nỗi khiến cô dường như muốn nôn hết ra ngoài.
Sáu tên còn lại cũng vây quanh lại, sờ chỗ này một chút chỗ kia một chút. Tiêu Mộng toàn thân run rẩy, lắp bắp từng câu:
“Các anh, các anh đừng có mà làm bậy… Bạn trai tôi sắp đến rồi, anh ấy giỏi đánh lộn lắm đấy, các anh đừng lại gần đây!”
Tiêu Mộng sợ đến mức muốn ngất xỉu.
Trong đầu cô bất chợt hiện lên cảnh tượng quen thuộc mà cô vẫn thấy trong phim: cô gái bị một nhóm côn đồ cưỡng bức…
Quần áo trên người cô bị xé rách, từng cánh tay một sờ soạng cơ thể cô…
Đám lưu manh cười cợt một cách đê tiện, bọn chúng thi nhau giở trò quấy rối….
Ọe! Cô không muốn! Thật ghê tởm!
Chân Tiêu Mộng trở nên mềm nhũn, cả cơ thể không còn sức lực ngã vào thân cây phía sau.
tóc vàng kéo cô dậy, tay thì sờ soạng cơ thể cô.
Hắn ta có lẽ là kẻ cầm đầu ở đây, lúc mà hắn chạm vào người Tiêu Mộng, những tên còn lại đều không dám ra tay, nhưng lại dùng ánh mắt thô bỉ nhìn chằm chằm vào cô, hơi thở hổn hển như dã thú.
“Ôi chà, đoán xem này? Ngực con nhóc này to phết! Nhìn thích mắt thật đấy!”
Tên tóc vàng đó dùng sức bóp lấy ngực cô, Tiêu Mộng không thể chịu đựng được nữa, cánh tay giơ lên tát hắn.
(⊙_⊙)
Hắn ta ngây người, sau đó nghiến răng nghiến lợi hét ầm lên: “Khốn kiếp! Dám đánh ông à!”
Hắn ta nhảy dựng lên, vươn tay bóp lấy cổ, siết mạnh khiến Tiêu Mộng nghẹt thở. Cô giơ chân lên đá loạn xạ. Mấy tên còn lại chạy đến kéo hắn ra: “Đại ca đại ca, nhẹ thay thôi không anh bóp chết cô ta mất. Chúng ta chơi gì thì chơi chứ không thể cưỡng dâm xác chết được”
Bốn chữ cưỡng dâm xác chết này khiến cho Tiêu Mộng chết lặng!
Không phải chứ? Đám người này đói khát đến mức đó sao?
Tên tóc vàng vẫn nổi điên như cũ, hằn học nhìn Tiêu Mộng rồi ra lệnh:
“Trói tay cô ta lên đỉnh đầu! Hai đứa bây kéo chân cô ta ra, kéo càng rộng càng tốt!
Hôm nay ông đây sẽ giày vò cô ta đến chết thì thôi!”
“Đừng mà! Thả tôi ra! Đừng mà! Cứu với! Cứu tôi! Thả tôi ra! Đừng động vào tôi! Mau thả tôi ra!”
Tiêu Mộng điên cuồng gào thét, tay chân ra sức giãy giụa khiến cho đám côn đồ không thể nào tiến lại gần cô.
Đúng lúc đó, có một tia sáng lóe lên. “Ầm ầm ầm…” Âm thanh động cơ mạnh mẽ vang lên.
Kít!
Một chiếc xe thể thao đắt tiền dừng lại phía sau đám côn đồ. Tốc độ phanh xe đột ngột khiến cho đám côn đồ tưởng rằng chúng sẽ bị chiếc xe này đâm.
Ngoại trừ tóc vàng, những tên còn lại đều ngoảnh đầu quan sát chiếc xe từ xó xỉnh nào chui ra này.
Hãng xe này…
Chỉ cần nhìn thôi cũng biết là xe đắt tiền!
Trần Tư Khải bước xuống xe, thậm chí còn không thèm rút chìa khóa xe ra, lạnh lùng đứng ở đó.
tóc vàng cuối cùng cũng quay người lại, nhưng tay vẫn siết cổ Tiêu Mộng. Hắn ta đang vô cùng đắc ý vì bản thân vừa nãy chỉ dùng một tay đã có thể siết cổ người đàn bà điên này.
“Ồ, ai đây?”
Một tên lên tiếng: “Đừng nói đây là bạn trai của cô nhé?”
Vừa nãy cô ta có nói bạn trai cô ta sắp đến rồi.
Sự xuất hiện của Trần Tư Khải giống như vị thần cứu thế, Tiêu Mộng nức nở: “Trần.. Trần Tư Khải… Cứu, cứu tôi với…”
Cánh tay cô quơ quơ về phía trước, cảm giác thật sự bất lực.
Trần Tư Khải đột nhiên nheo mắt lại.
Dáng vẻ hiện tại của Tiêu Mộng khiến trái tim của anh bỗng nhiên đau đớn.
Bảy tên côn đồ ngơ ngác.
Người đàn ông này ngầu quá!
Dáng người cao lớn, chắc cũng phải 1m9, cơ thể lại còn rắn chắc.
Dù trên người chỉ mặc đồ ngủ và đi dép lê, nhưng khi đứng ở đó gương mặt đẹp trai sáng sủa cùng với đôi mắt sắc sảo cũng đủ khiến người khác không dám xem thường.
Trên người anh ta toát lên vẻ nguy hiểm!
Trần Tư Khải lạnh lùng mở miệng: “Còn không thả cô ấy ra?”
Chỉ bằng một câu nói này thôi cũng khiến bảy tên này rùng mình.
Ngữ khí vô cùng vô cùng lạnh lẽo!
tóc vàng cậy người đông nên không mảy may sợ hãi, ngạo mạn nói: “Mày nói thả là bọn tao phải thả sao? Mày nghĩ mày là ai? Làm theo mày chẳng phải tao mất hết mặt mũi hay sao?
Nhóc con, đừng có nghĩ là bản thân mình cường tráng lắm, mấy ông đây đếch sợ mày, bọn tao còn mang theo đồ đấy!”
Anh em, cho hắn biết tay!”
Đám côn đồ ngay lập tức rút dao giắt ở eo ra.
Những con dao này nhìn thoáng qua liền nhận ra được đây là loại dao mà đám lưu manh đường phố chuyên dùng để chém giết.
Trời ơi! Tiêu Mộng không thể không hít một hơi sâu.
Cô thật sự lo lắng cho Trần Tư Khải.
Trần Tư Khải nhếch miệng cười khinh bỉ: “Tao khuyên chúng mày nên tự tìm cho mình đường sóng đi
Không muốn đắc tội Chính Hổ Đường thì cút ngay cho tao!”
Chính Hổ Đường? (⊙_⊙)
Đám côn đồ như chết lặng.
Tên nhóc này quen biết người của Chính Hổ Đường?
tóc vàng bật cười: “Hahaha, ở đây có ai mà không biết Chính Hổ Đường cơ chứ? Ông đây còn là anh em thân thiết với người đứng đầu Chính Hổ Đường cơ!
Bớt lấy Chính Hổ Đường ra hù họa bọn này đi, bọn này không dễ bị lừa đâu! Hừ”
Tiêu Mộng toát mồ hôi lạnh.
Thôi xong, tên tóc vàng này lại còn là anh em tốt với lão đại Chính Hổ Đường… Vậy thì Trần gấu xấu xa chắc chắn không đấu lại được bọn chúng rồi.
Hỏng rồi, hỏng rồi, hỏng rồi…
Trần Tư Khải bật cười: “Haha, chết cười mất, sao tao lại không biết mày nhỉ? Tao nói lại lần cuối, thả cô ấy ra!”
tóc vàng nghiến răng hét lên: “Anh em xông lên!
Cho tên thân lừa ưa nặng kia ra bã cho tao! Xông lên!”
“Aaaaaaa…” Đám côn đồ cầm dao xông về phía Trần Tư Khải.
“Đừng mà…” Tiêu Mộng sợ hãi hét lên, toàn thân đều run rẩy.
“Trần gấu xấu xa, mau chạy đi! Anh bị ngốc à! Chạy đi! Mau chạy đi!”
Tiêu Mộng không ngừng run rẩy, điên cuồng thét lên.
Đúng vậy, trong lúc luống cuống sợ sệt đã buột miệng kêu biệt danh “Trần gấu xấu xa” lên rồi.
Cái đồ ngốc nghếch này, uổng công cô trước giờ đều mắng anh thậm tệ như vậy, những lúc quan trọng như thế này chẳng hiểu sao lại đần độn như vậy.
Nhiều dao hướng về phía như anh vậy, anh ngốc hay sao mà không bỏ chạy cơ chứ?
Vậy mà…
Cái tên chết tiệt vẫn đứng đó đứng tạo dáng cun ngầu, bộ dạng thờ ơ, ánh mắt lạnh lùng…
Chạy đi chứ, sao lại không mau mau chạy đi! Chạy đi!
Tiêu Mộng bị dáng vẻ hờ hững của Trần Tư Khải chọc tức đến mức ói máu.
“Mẹ kiếp! Câm miệng vào, mày hét ầm ĩ thế làm gì, nằm yên đó cho tao!
Đợi tao xử lí bạn trai bé nhỏ của mày xong, tao xem mày còn dám hét gì nữa không!”
tóc vàng nhanh chóng siết lấy cổ Tiêu Mộng rồi cười một cách đê tiện.
Khóe miệng Tiêu Mộng khó khăn mấp máy môi.
Trần gấu xấu xa… nếu như anh bị bọn chúng chặt thành nhiều khúc, tôi sẽ rất áy náy.
Mặc dù như thế tôi cũng thấy có chút may mắn vì không cần phải trả cho anh 30 tỷ kia nữa
Nhưng mà, anh vì tôi mà chết, tôi sẽ gặp ác mộng đó… Huhu, phải làm sao bây giờ, tôi chắc chắn sẽ gặp ác mộng đó!
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi thôi nhưng trong đầu Tiêu Mộng đã mường tượng ra hàng loạt điều viển vông.
Sáu tên côn đồ tay cầm dao la hét xông về phía Trần Tư Khải.
Trần Tư Khải vẫn không nhúc nhích, bình tĩnh liếc nhìn đám người kia.
Cho đến khi chúng xuất hiện trước mắt anh, khi từng con dao đâm về phía anh thì Trần Tư Khải mới nhanh chóng ra tay hành động!
Chỉ trong chớp mắt, anh giống như một cái bóng nhanh chóng lướt qua né xa họ cả mấy mét, tốc độ này… giống như chớp vây.
Tiêu Mộng trợn tròn mắt, nước mắt chuẩn bị rơi xuống bỗng dưng ngừng lại.
Ông trời ơi…
Chỉ trong chớp mắt thôi mà Trần gấu xấu xa đã cướp được dao từ trong tay một tên nào đó rồi nhanh chóng đá bay hai tên khác.
Một chiêu đánh bay một tên nữa.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi.. ba trong số sáu tên đã nằm gục dưới đất.
Mà ba tên còn lại cũng đơ người luôn rồi.
Bọn chúng nhận ra rằng, ba tên nằm kia đều ngừng thở luôn rồi.
Thậm chí còn không có bất kì âm thanh nào phát ra!
Điều này chứng tỏ, người đàn ông quá mạnh mẽ, hạ gục đối thủ chỉ với một chiêu!
Tiêu Mộng đờ đẫn quan sát, ngay cả tên tóc vàng đang siết cổ cô cũng đơ luôn rồi.
Sao có thể như thế được!
Mấy người này đều là cao thủ, đã trải qua không biết bao vụ chém giết ẩu đả.
Vậy mà… cái tên lại bị cái tên điệu đà kia đánh ngục…. trong giây lát?
Trần Tư Khải nhếch miệng cười, nụ cười giống như dã thú khi được mùi máu kích thích đến hưng phấn.
Đôi mắt sắc của anh bỗng lóe lên, xoay người dùng lực đá vào huyệt vị của một tên khác.
Hắn như một con diều đứt dây văng xa cả 5m, sau đó nặng nề rơi xuống đất, nằm im bất động.
Trần Tư Khải biết rõ khả năng đánh đấm của bản thân, vừa rồi là do anh quá tức giận
Đám người đáng chết này dám quấy rối Tiêu Mộng. Dù bề ngoài anh không có biểu hiện gì nhưng nội tâm lại bừng bừng sát khí.
Chỉ với cú đá vừa rồi, anh dứt khoát cắt đứt động mạch vành của hắn ta, nếu như anh không nhầm thì hắn ta đã lên đường đi Tây Thiên rồi.
Hai tên còn lại không ngừng run rẩy, đối thủ ở trước mặt quá mạnh, có sợ hãi cũng chẳng ích gì
Bọn chúng nghiến răng nghiến lợi, tay cầm dao xông lên liều mạng với Trần Tư Khải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK