Mục lục
Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 43: OAN GIA NGÕ HẸP
Những nụ hôn bừa bãi của Kim Lân đều rơi xuống mặt, mũi, vành tai của cô…
“Chỉ hôn một chút thôi… xin em đấy cục cưng à…chỉ một chút thôi…”
“Cứu, cứu mạng…đừng, đừng mà…”
Tiêu Mộng đổ mồ hôi khắp người , sắc mặt đỏ bừng, vừa lo lắng vừa xấu hổ.
Cuối cùng, Kim Lân vẫn giữ chặt cằm của cô, không cho cô động đậy,
Rồi lao xuống, thoáng cái đã ngậm chặt đôi môi của cô.
“Ưm…” Đầu óc của Tiêu Mộng đột nhiên trống rỗng, đôi mắt hoảng sợ càng mở to hơn.
Giây tiếp theo, một cái lưỡi hung dữ và quyết liệt tiến vào miệng cô.
Cô… bị một kẻ điên… cưỡng hôn rồi!
Aaaaa…cho dù bất kể người qua đường nào cưỡng hôn cô, còn tốt hơn là một kẻ điên mà?
Một tiếng thở dài…
Khi Kim Lân hôn lên môi Tiêu Mộng, không kìm được mà phát ra tiếng thở mãn nguyện.
Cả người đều bị cái cảm giác cánh môi chạm vào nhau, như điện giật khiến người mềm nhũn.
Hương vị của cô gái này… tuyệt đến mức không thể hình dung nổi!
Ngọt ngào, say đắm, mượt mà, mềm mại…
Cảm giác thỏa mãn vô cùng thăng hoa trong lòng Kim Lân!
Anh hi vọng khoảnh khắc này cứ tiếp diễn thì tốt biết bao…
Sau đó, anh trườn lên, từng bước xâm chiếm lấy cô.
Nắm tay nhỏ bé của Tiêu Mộng đấm vào vai Kim Lân, anh cũng không để ý.
Chỉ cần nhắm mắt lại, hàng mi dài khẽ run lên, hoàn toàn tiến sâu vào nụ hôn ngọt ngào này.
Thình thịch!
Đột nhiên, cánh cửa bị đẩy ra.
Một cái muôi vỗ mạnh vào đầu Kim Lân.
“Cốc…” Kim Lân đau đớn thả Tiêu Mộng ra, ôm lấy đầu, thân hình lắc lư.
Cú đánh này quá tàn nhẫn, đến nỗi anh cũng thấy choáng váng rồi.
Tiêu Mộng vẫn giống như con tắc kè vậy, đôi mắt mở to, ngơ ngác dán vào góc tường, mặt đỏ bừng.
“Mộng! Còn ngơ ra đó làm gì! Đi theo tôi! Đi mau!”
Bạch Mị nhìn Kim Lân vẫn còn choáng váng đang ôm đầu dựa vào sau cửa, không khỏi hốt hoảng, nắm tay Tiêu Mộng và chạy.
“Khoan đã… quay lại đây… cục cưng… cục cưng của anh…” Kim Lân rên rỉ, đưa tay ra muốn giữ Tiêu Mộng lại, nhưng đầu choáng mắt hoa lên, anh nào có thể đứng dậy được nữa, dựa vào tường, trượt xuống.
Đưa bàn tay từ phía sau đầu ra trước mắt nhìn, bàn tay đầy máu tươi!
Đầu anh, bị thứ gì đó sau cánh cửa chọc vào rồi!
Kim Lân co quắp sau cánh cửa, ngồi trên sàn thở hổn hển.
Trên miệng vẫn mang theo một nụ cười kỳ dị.
Rất ngọt ngào, rất mềm mại, rất ngây ngất… đôi môi của cô ấy, thật đẹp.
Kim Lân cười khẽ, lấy điện thoại ra, không nhìn, trực tiếp nhấn vào cuộc gọi đầu tiên.
Chuông vang lên một hồi, anh nghe thấy giọng nói của Lưu Diệc Hàn.
“Lân? Anh đang ở đâu vậy? Đắm chìm trong sự dịu dàng mà cũng biết đường gọi điện cho tôi à? Có phải là muốn khoe khoang chiến thắng của anh không?”
“À… tôi đang ở Dạ Mị, bị thương rồi, đầu chảy máu, mấy người đến đây đi.”
Kim Lân nói xong, điện thoại rơi xuống, rồi ngất đi.
Máu theo gáy anh, cứ thế ào ạt chảy xuống, máu trên cổ của anh máu đã tụ lại và khô lại.
Đôi mắt của Lưu Diệc Hàn bỗng nhiên mở to, chiếc điện thoại rung lên, anh ta hét vào chiếc điện thoại: “Alo! Alo! Lân! Lân! Anh nói gì đi chứ! Anh ở bên đó rốt cuộc là làm sao vậy! Lân!”
Soạt! Cả Trần Tư Khải và Lôi Bạc đều đem ánh mắt nhìn về phía Lưu Diệc Hàn.
Lôi Bạc không thể không có chút hoảng sợ, hỏi: “Lân làm sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Trần Tư Khải khẽ cau mày, nhìn chằm chằm vào Lưu Diệc Hàn.
Lưu Diệc Hàn mơ hồ nói: “Đi! Lân gọi điện thoại đến nói là bị thương rồi, nói là đầu bị chảy máu, bảo chúng ta mau qua đó!”
“Gì cơ!” Lôi Bạc không dám tin liền đứng phắt dậy.
Trần Tư Khải đã cầm áo và bước đi nhanh chóng, vừa đi, vừa lấy điện thoại ra gọi điện cho Ngũ ca qua đó:
“Ngũ ca phải không? Vâng, là tôi… Lân đang ở chỗ anh chứ…vâng, anh ấy vừa gọi điện đến nói anh ấy bị thương rồi, bị thương ở đầu, anh mau chóng đi tìm anh ấy, đúng… có chuyện gì thì gọi điện cho tôi… tôi sẽ lập tức qua đó.”
Lưu Diệc Hàn hoảng loạn đi theo bước chân không đồng đều của Trần Tư Khải một cách vội vàng, trong đầu bối rối.
Trong thành phố này, người dám động vào Kim Lân, hầu như không có.
Ai đã đánh Kim Lân?
Lẽ nào là ám sát?
Tại thời điểm này, cả Lưu Diệc Hàn và Lôi Bạc đều không thể không ngưỡng mộ Trần Tư Khải.
Thực ra từ trước đến nay, họ vẫn luôn ngưỡng mộ anh, chẳng qua là, ngày hôm nay bọn họ lại ngưỡng mộ anh thêm một chút nữa.
Vào thời điểm quan trọng, Tư Khải luôn là người bình tĩnh nhất, trong một thời gian ngắn anh có thể phân tích được toàn bộ tình hình của sự việc.
Sau đó sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy.
Mấy người nhảy lên xe, Trần Tư Khải trực tiếp bật còi báo động, chạy nhanh trên đường, giống như tia chớp đang bay trên đường vậy.
Hộc hộc hộc… Tiêu Mộng bị Bạch Mị kéo và chạy đi rất xa, hai người cùng nhau trốn vào nhà vệ sinh, đôi mắt to nhìn đôi mắt nhỏ thở hổn hển.
Sau khi thở một lúc, Bạch Mị mới nói: “Có phải người đàn ông giàu có đó làm chuyện tùy tiện với em không?”
Tiêu Mộng ra sức gật đầu: “A, anh ta là một kẻ điên, kẻ điên mà em đã từng kể với chị.”
“Hả? Đó không phải cậu Kim sao?”
Bạch Mị ban nãy khi đẩy cửa vào dùng hơi quá sức, cũng có chút sợ hãi, cũng không thấy rõ người đàn ông đang đè lên Tiêu Mộng là ai.
“Đúng vậy, chính là cái tên cậu ấm Kim gì đó! Ôi trời, người đàn ông này thực sự là điên mất rồi, anh ta tung tiền loạn cả lên, cái đấy thì không nói làm gì, anh ta cứ nói em phải chịu trách nhiệm, anh là người của em. Ban, ban nãy… ban nãy còn cưỡng hôn em… ”
Tiêu Mộng nói xong câu cuối cùng liền xoay người, vặn vòi nước, và đổ nước vào miệng.
Vẻ mặt của Bạch Mị vô cùng kinh ngạc, đôi mắt cô mở to, cô khẽ thở dài: “Haizz, mấy tên nhà giàu này, cho rằng có tiền là có thể làm xằng làm bậy, có tiền là có thể mua được tất cả sao? Mộng à, sau này em phải làm sao đây, nếu cậu Kim động lòng với em, nhất quyết phải có được cậu, thì làm thế nào đây? Ở nơi như thế này, Ngũ ca cũng sẽ bênh vực những con người có tiền. Tôi đã tận mắt nhìn thấy Ngũ ca làm đồng phạm, chuốc mê chị em chúng tôi rồi đem đến giường của những người có tiền đó. Hay là, em đừng làm ở đây nữa, quá nguy hiểm rồi.”
“Ah!” Tiêu Mộng kinh hãi. “Em không làm việc ở đây thì làm thế nào để kiếm tiền trả nợ chứ? Dù sao ở đây kiếm tiền cũng dễ hơn chút. Em thấy tên điên đó càng điên càng phá, cũng không đến mức phá đến cái trình độ đấy?”
Hai người đang nói chuyện trong nhà vệ sinh, chợt nghe thấy tiếng hò hét ở bên ngoài.
Như thể có chuyện gì lớn xảy ra vậy.
Hai người họ thò đầu ra thăm dò, thì trông thấy Ngũ ca đem theo một nhóm côn đồ chạy rầm rầm qua bên đó, giống như một trận động đất.
Bầu không khí rất kỳ lạ, rất kinh khủng.
“Có chuyện gì vậy? Hình như là đi về hướng chúng ta vừa chạy ra.” Tiêu Mộng chớp chớp mắt.
Khuôn mặt của Bạch Mị bị méo đi, cũng không thể nghĩ ra lý do nào, lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
“Mộng, đi thôi, đi về phòng nghỉ ngơi của chúng ta, uống chút nước.”
Bạch Mị kéo Mộng ra ngoài, Tiêu Mộng vừa đi vừa thở dài: “Haizzz, tối nay tôi vẫn chưa kiếm được một đồng tiền bo nào, bận rộn vô ích rồi, không thể làm người tốt nữa rồi.”
Đang nói, Bạch Mị đang đi ở phía trước đột nhiên giật mình, dừng bước chân lại.
Rầm!
Tiêu Mộng đâm đầu vào lưng Bạch Mị: “á, Mị, có chuyện gì vậy?”
Tiêu Mộng méo miệng xoa đầu đi về phía trước mặt quan sát, chỉ là liếc một chút thì Tiêu Mộng liền sợ đến mức mất hồn mất vía!
“Á!”
Cô đã nhìn thấy ai?
Trời ạ!
Đây đúng là oan gia ngõ hẹp!
Người đang đi về phía hai cô, không phải là… Trần Tư Khải?
“Ôi, chết rồi, chết rồi, chết rồi, tôi chết chắc rồi! Bạch Mị, che cho tôi, kẻ thù của tôi đến rồi!”
Tiêu Mộng co rúm người, đem cả khuôn mặt nấp đằng sau lưng Bạch Mị.
Rầm rầm rầm… Nhịp bước của Trần Tư Khải rất mạnh mẽ, lướt qua người Bạch Mị, đằng sau anh, còn có Lưu Diệc Hàn và Lôi Bạc đi theo.
Bạch Mị ngẩn người nhìn khuôn mặt của Trần Tư Khải, cả người đều mềm nhũn ra.
Người đàn ông này quả thật là rất đẹp trai và có hình có mã!
Thình thịch… Hai người phụ nữ lần lượt siết chặt lại, nhịp tim đồng thời đập nhanh hơn.
Tiêu Mộng sợ đến nỗi nhịp tim đập nhanh quá mức, còn Bạch Mị bị người nào đó gọi điện tới.
Tiêu Mộng lấy tay che mặt lại, một bên trốn, một bên quan sát bóng lưng của Trần Tư Khải.
Nhìn gần vào bóng lưng, trong nháy mắt cô cũng có thể nhận ra người nào là Trần Tư Khải.
Haizz , anh ta cũng đến Dạ Mị rồi.
Cái thế giới này đừng có chen chúc lẫn nhau nữa có được không?
Tiêu Mộng cúi đầu, che mặt chạy bạt mạng về phòng nghỉ ngơi.
Bởi vì quá hoảng loạn, và vì quá thiếu tự tin, trong lúc va phải vài đồng nghiệp, lại bị mang tiếng chửi.
Huh…
“Tôi cuối cùng cũng sống lại rồi! Trời ơi, thượng đế ơi, tôi lại sống lại rồi!”
Tiêu Mộng trốn trong phòng nghỉ, thở hổn hển.
Nếu Trần Tư Khải phát hiện cô đang làm việc ở đây thì anh ấy nhất định sẽ nổi giận?
Dù sao, cô cũng xem như là một phần trong cán bộ của công ty.
Nghĩ xem, cán bộ công ty, hơn nữa lại là trợ lý hạng nhất, tuy là tạm thời, nhưng để truyền ra ngoài, cũng có vẻ là tập đoàn Thiên Nhất rất không tốt.
“Cho này, uống chút nước đi, nhìn bộ mặt của em, cũng sắp có thể làm phẩm màu được rồi.”
Bạch Mị cũng toát đầy mồ hôi, đưa cho Tiêu Mộng một ly nước.
“Hì hì, cảm ơn chị Mị, có chị ở đây thật tốt.”
Tiêu Mộng cười ngọt ngào, bộ dạng trông rất dễ thương.
Bạch Mị không thể không cười khẽ lên, chọc chọc vào trán cô: “Con nhóc này, chỉ gây chuyện thôi.”
Hai người đang nghỉ ngơi, thì nghe thấy ở bên ngoài có mấy chị em đang thảo luận.
“Này, cậu có nhìn thấy anh đẹp trai đó không?”
“Anh nào?”
“Chính là mấy người vừa đến đó!”
“Nhìn thấy rồi! Nhìn thấy rồi! Đúng rồi, có biết gì không, Ngũ ca nổi giận rồi đấy! Đang nổi trận lôi đình ở bên đó!”
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao? Ban nãy tôi cũng thấy có một đám người chạy về phía đó, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK