CHƯƠNG 194
Mà Khang Tử bước ra ngoài xong cau mày, lẩm bẩm: “Tô Lam? Là ai vậy?”
Anh ta mở máy tính lên, nhìn kỹ ảnh cô gái bên trong… suy nghĩ một chút, mặt anh ta đột nhiên đen lại.
Là cô ấy!
Tiêu Mộng thực sự buồn chán, đi dép bông lông xù vào, mặc áo ngủ bước xuống lầu.
Lần này Khang Tử chẳng thèm liếc nhìn, coi cô như người vô hình.
Chắc là do cô lục lọi máy tính của anh ta nên đã khiến anh ta tức giận.
Tiêu Mộng vô thức rụt cổ, đi qua anh ta rồi bước ra ngoài.
“Cô đi đâu?”
Khang Tử lạnh lùng chất vấn.
Tuy rằng rất ghét cô gái này, không muốn để ý đến cô, nhưng anh ta cũng không còn cách nào khác, vì cô là người phụ nữ của cậu chủ, cậu chủ đã dặn dò kỹ lưỡng là phải bảo vệ cô cho đàng hoàng.
Tiêu Mộng một tay giữ cửa, hít mũi rồi đáp: “Tôi ra ngoài đi dạo.”
“Đi dạo ở đâu?”
Này, anh coi mình là thẩm phán đấy à!
“Tôi đi… đi xem Trần Tư Khải luyện võ.”
“Ra cửa rẽ trái, đi thẳng tiếp là đến. Ở trong rừng.”
Khang Tử ngồi ghế sofa, xem chương trình trên TV, hờ hững đáp lại.
Tiêu Mộng lè lưỡi đáp lại: “Ồ, tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
Sau đó cô chạy ra khỏi cửa.
Sau khi Tiêu Mộng đi được nửa phút, Khang Tử mới thở dài đứng dậy: “Haiz, đi thôi, chúng ta đi theo đi.
Con nhóc này thật sự không thể khiến người khác bớt lo. Nếu cô ta bị lạc thì cậu chủ sẽ lột da chúng ta!”
Anh ta gọi vài người anh em nữa, mấy tên đó cũng phàn nàn, oán giận.
“Anh Khang, mấy phân đường chủ của Chính Hổ Đường chúng ta đều đi theo hầu hạ con nhóc kia sao?”
Khoé miệng Khang Tử giật giật: “Được rồi, các cậu tốt hơn tôi nhiều, chưa đến mức phải làm người giúp việc dâng nước lên cho cô ta đâu.”
Tiêu Mộng xỏ đôi dép lông xù trong nhà bước đi trên thảm cỏ xanh, băng qua khu rừng.
Không khí thật sự rất tuyệt, trong lành mát mẻ, lại yên tĩnh.
Người giàu có thể làm vậy, bao trọn khu đất rồi biến nơi đây thành cung điện của riêng mình.
Ví dụ như Trần Tư Khải, ở trong nước anh đã rất trâu bò rồi, ra nước ngoài vẫn có thể ngầu như vậy.
Sức mạnh của đồng tiền ấy mà… Mà Khang Tử dẫn theo mấy tên đàn em cứ thế đi theo Tiêu Mộng từ xa, anh ta nhai cỏ trong miệng, tay nghịch khẩu súng.
Tiêu Mộng thở hổn hển, chạy nhảy lăng xâng trong rừng.
Cuối cùng cô nhìn thấy phía trước có một bóng người màu trắng bay tới bay lui.
Tựa như con bướm bay lượn trong không trung, lại như mọc thêm đôi cánh trắng.
Tiêu Mộng tiến lại gần hơn một chút, sững sờ nhìn chằm chằm.
Cô thật sự bị sốc!