CHƯƠNG 73: CẬU CHỦ ĐÂY LÀ SỐ PHẬN GÌ?
“Tôi thật sự không ăn, tôi đã no căng rồi! Không ăn!”
“Ừm, thật sự không ăn sao.”
Tiêu Mộng rướn cổ lên nhìn vào bình giữ nhiệt.
Bà nội ơi, còn thừa nhiều như vậy.
Nhìn thế này ít nhất cũng phải còn hai bát.
“Vậy tôi sẽ ăn hết phần còn lại, dù sang vứt đi cũng rất tiếc.”
“Không được!”
Kim Lân lại đột nhiên quát to một tiếng, khiến Tiêu Mộng giật mình.
“A? Vì sao không được? Anh vẫn còn ăn sao?”
“Tôi, tôi không ăn…”
“Vậy nếu anh đã không ăn, tôi sẽ ăn, thời tiết cũng rất nóng, không ăn sẽ rất lãng phí.”
“Không được! Em đừng ăn!”
Kim Lân thở dài, bứt tóc, nói:
“Thuộc hạ của tôi vẫn chưa ăn, để lại cho anh ta ăn, em đừng ăn.”
Tiêu Mộng bất đắc dĩ, chỉ có thể đặt thìa xuống.
Cô liếc nhìn Kim Lân một cái.
Hừ, hóa ra những kẻ có tiền đều rất keo kiệt.
Một chút mì hoành thánh này cũng để ở trong mắt, cô muốn nếm một chút cũng không cho.
Gian thương đúng là gian thương.
“Aiya! Tôi phải đi, không còn thời gian rồi. Trước một giờ rưỡi chiều này tôi phải đến công ty. Còn có một số việc vẫn chưa làm xong. Hơn nữa, xe buýt chạy trên đường cũng tốn rất nhiêu thời gian. Vậy anh nghỉ ngơi thật tốt đi, cậu Kim, tôi phải đi.”
Kim Lân cúi mặt xuống, cũng không biết nên khuyên thế nào, anh ta uể oải gật đầu: “Vậy buổi tối em còn đến thăm tôi không?”
“Ách? Buổi tối sao? Buổi tối không được rồi, tôi phải đi làm ở Dạ Mị.”
“Đến đi, đến đi, tôi gọi điện thoại cho anh năm, để anh ấy cho em một ngày nghĩ, cũng không trừ tiền lương của em, như vậy được rồi chứ?”
Tiêu Mộng nhăn nhăn nhỏ lông mày.
Nếu không đến Dạ Mị, cũng không phải vì vấn đề tiền lương, mà là tiền boa ở đó rất cao, nếu không đi sẽ không có cách nào kiếm tiền boa.
“Ừm, vậy để tôi xem đã, đến lúc đó sẽ gọi điện thoại cho anh, được không?”
“Ừm, được! Em… Em mau trở về đi, trên đường chú ý an toàn.”
Tiêu Mộng nhe răng cười, gật gật đầu, đeo túi xách sau đó rời đi.
Oa, không thể ngờ được, cậu Kim quấn người lại có thể để cô rời đi một cách nhẹ nhàng như vậy.
Thật may mắn nha!
Nhưng cô nào biết, cô vừa bước ra cửa thì Kim Lân đã nhảy xuống giường bệnh, anh ta chạy vội vào nhà vệ sinh, ghé bồn cầu, ra sức nôn ọe.
Bát mì hoành thánh vừa rồi nuốt xuống, hầu như đều nôn ra toàn bộ.
Nôn đến mức Kim Lân nước mắt rưng rưng, choáng váng hoa mắt.
Thủ hạ của anh ta tiến đến, giật mình, kêu lên: “Cậu chủ, sao vậy? Ngài làm sao vậy?”
Phải mất một lúc lâu sau Kim Lân mới lấy lại được hơi thở, yếu ớt khoát tay, nhận khăn lau miệng, đau đớn lẩm bẩm: “Bát mì hoành thành kia… mặn hơn cả dưa muối…”
“A! Vậy ngài đã ăn bao nhiêu rồi?”
Da mặt Kim Lân co rút: “Trên dưới mười cái rồi!”
“A! Nếu đã khó ăn như vậy, ngài còn ăn nhiều thế làm gì? Nếu đã bị hỏng, ngộ nhỡ bị viêm dạ dày thì phải làm sao bây giờ?”
“Ha ha, cậu không hiểu đâu… Bát mì hoành thánh kia cho dù là thuốc độc tôi cũng sẽ ăn. Người phụ nữ của tôi dày công làm cho tôi, trong bình giữ nhiệt vẫn còn, cậu nhanh vứt đi đi.”
“Cậu chủ, sao phải tự làm khổ mình như vậy. Cô Tiêu đó cũng thật là, làm việc cũng thật quá mức, nấu cơm cho ngày cũng hỏng bét như vậy.”
“Cậu câm miệng, cậu thì biết cái gì! Cho dù ông đây độc phát thân vong thì ông đây cũng vui vẻ! Mau cút đi, đừng có lắc lư trước mặt tôi, phiền chết! Ngoài ra, đi gọi đầu bếp nấu cho tôi một chút cơm mang tới.”
“Vâng, thiếu gia.”
Thủ hạ rời khỏi phòng bệnh, gặp một cô ý ta liền không nhịn được phàn nàn:
“Ai, Cô nói xem, cậu chủ nhà chúng tôi đây là số mệnh gì đây,
Tại sao lại thích một cô gái như vậy.
Vừa rồi người kia, cô có gặp được không?
Đó là người phụ nữ mà gần đây cậu chủ của chúng tôi vô cùng yêu thích,
Trưa nay cô ấy đưa cơm tới,
Cô đoán xem thế nào?
Đó là nhân bánh mỳ hoành thánh, còn mặn hơn so với cả dưa muối.
Suýt chút nữa khiến cho cậu chủ nhà chúng tôi mặn chết!
Cậu chủ của chúng tôi, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chịu bất cứ sự ấm ức nào,
Tính tình cũng không tốt, tùy hứng vô cùng,
Cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra,
Hết lần này tới lần khác gặp được cô Tiêu này, cậu nhà chúng tôi vô cùng ngoan ngoãn.
Cô ta làm cơm, thiếu gia của chúng tôi liền ăn.
Cậu chủ vừa rồi nói cái gì, cho dù là thuộc độc, cô ấy cho, ngài ấy cũng muốn ăn.
Cô nói xem cái này quá mơ hồ đi, còn có người phụ nữ thích ăn đòn như vậy!
Cô ấy như vậy không phải chính là muốn hại cậu chủ của chúng tôi sao?
Đầu của cậu chủ chúng tôi chính là bị cô ấy chỉnh rồi, bây giờ lại làm hại cậu chủ của chúng tôi nôn lên nôn xuống.”
Đang nói vô cùng vui vẻ thì có một người chen vào sau lưng anh ta, tò mò hỏi: “Ai mà to gan như vậy, ngay cả cậu Kim của chúng ta mà cũng dám hại? Để tôi xẻ thịt cô ta!”
Người đang điên cuồng tán gẫu giật nảy mình, lập tức nhảy dựng lên, cung kính cúi đầu nói: “Nha, đây không phải cậu Lôi sao? Ngài đã tới rồi ạ!”
Lôi Bạc vừa mới dự tiệc tối, uống rượu trắng lại thêm cả rượu vang, cả người một bụng rượu, đã say đến sáu phần, anh ta cười âm hiểm hỏi: “Nói cho tôi biết, ai chọc đến cậu chủ các cậu rồi?”
“Haizz, vẫn là cô Tiêu kia, đưa cơm đến cho cậu chủ của chúng tôi, mặn chết đi được, khiến cho cậu chủ nhà chúng tôi nôn mửa một lúc lâu.”
“Ồ?” (⊙_⊙)
Lôi Bạc mở to mắt, trên mặt đều là biểu lộ giống như đang nghe đọc chiếu thư: “Lại còn có chuyện hiếm lạ đến mức này sao? Ha ha ha ha… Thằng nhóc A Lân này phải ngã trong tay người phụ nữ này nha. Ha ha ha ha… Được được được, tôi vào xem vẻ chật vật của cậu ta. Ha ha ha ha… Quá thú vị.”
Khóe miệng thủ hạ co giật.
Người ta khó chịu, anh ta lại còn cười được.
Lôi Bạc có chút say dựa vào cửa, cười híp mắt lung lay hộp cơm trong tay.
“Cậu Lân, tôi đưa cơm đến cho cậu, thế nào, có vẻ như cậu đang rất khó chịu. Tại sao mà đôi lông mày thanh tú lại nhăn ghê gớm như vậy? Ôi ôi ôi, tên trộm nào lại có thể nhẫn tâm khiến cho phải cậu chủ đẹp trai của chúng ta như vậy? Này, tên kia, cậu bày ra vẻ mặt đó là thế nào, đừng nói với tôi là cậu không muốn nhìn thấy tôi nha!”
Lôi Bạc ha ha cười vài tiếng, sau đó sải bước đi đến bên cạnh Kim Lân, ngon tay chọc vào trán Kim Lân, trêu ghẹo: “Đây là thế nào? Thật sự không muốn nhìn thấy tôi sao? Vậy tôi sẽ mang theo phần cơm tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho cậu rời đi nha!”
Kim Lân kéo tay Lôi Bạc ra, nhịn không được cười mắng: “Cậu tưởng mình là ai? Thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi sao? Bản thiếu gia nhất định phải mong chờ gặp cậu sao? Cắt, không phải chỉ là mang đến cho tôi một phần cơm thôi sao, còn tự thổi phòng lên cho mình ngầu nữa chứ. Nói thật cho cậu biết, bản thiếu gia không chỉ đã ăn cơm trưa, mà còn là một bữa cơm trưa tiêu chuẩn siêu cao của thương hiệu vô cùng ấm áp, cô nàng của tôi đưa cơm đến cho tôi!”
Mặc dù vì buồn nôn, sắc mặt của Kim Lân có chút không được tốt, hơi tái nhợt, nhưng khuôn mặt kia vẫn xinh đẹp như ngọc.
Lôi Bạc ngồi trên ghế salon, đôi chân dài phóng đãng tùy ý duỗi về phía trước. Anh ta rút một điếu thuốc ra, ném cho Kim Lân một điếu sau đó mới châm điếu thuốc của mình lên và hít một hơi, đợi đến khi thoải mái phun ra mấy vòng khói thuốc, Lôi Bạc mới nói:
“Tôi nghe nói, bạn gái nhỏ kia của cậu đã tới. Lại còn mang cơm tới cho cậu? Được nha, như vậy không phải tiến triển rất tốt sao? Thậm chí còn mang hộp cơm chứa đầy tính yêu thương đưa tới.”
Lôi Bạc không hề đề cập tới muối trong bát mì hoành thánh.
Tên nhóc Kim Lân này rất sĩ diện, nếu như dám vạch trần trù nghệ kém cỏi của bạn gái cậu ta, có lẽ tên nhóc này sẽ trở mặt.
“Ha ha…” Kim Lân cười rất hạnh phúc, sau khi hít vài hơi thuốc, trong mồm tê tê, một lát sau sự khó chịu trong dạ dày cũng dần tốt hơn một chút.
“Đương nhiên, cậu không nhìn xem tôi là ai. Tôi là cậu Kim chuyên hút mật hoa, cô nhóc kia có thể chạy khỏi lòng bàn tay của tôi sao? Ai, tôi nói này Bạc, cậu hãy chuẩn bị sẵn sàng con ngựa của cậu cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ đưa bạn gái đến nhà cậu cưỡi ngựa!”
“Ha ha, được. Trước tiên sẽ tắm rửa sạch sẽ cho con ngựa đó của cậu. Cô bạn gái nhỏ của cậu nấu món gì ngon cho cậu vậy?”
Hỏi một chút đến cơm trưa, sắc mặt Kim Lân lập tức mất đi khống chế và trở nên tái nhợt một chút.
Đáy lòng bắt đầu nhớ tới vị mặt chết người của bát mì hoành thánh kia…
Kim Lân không chịu được toàn thân run rẩy, qua loa nói:
“Mì hoành thánh. Canh gà mì hoành thánh, gói rất đẹp, có vẻ như làm rất tỉ mỉ.”
Lôi Bạc cố ý cười xấu xa hỏi: “Ách… Hóa ra là canh gà mì hoành thánh nha, không tệ, còn không, để tôi nếm thử xem!”
Ách! Sắc mặt Kim Lân lập tức hoảng hốt đến mức trắng bệch.
“Ăn cái gì mà ăn, không phải vừa rồi ở quán cơm cậu chưa ăn no đấy chứ? Cậu ăn nhiều như vậy làm gì, muốn nuôi bản thân mình thành đô vật sao? Đừng có ăn, ăn nhiều không tốt cho cơ thể!”
Trời ạ, tên Bạc này chưa bao giờ tham ăn thế này, hôm nay là sao vậy, vừa đến đã nói muốn ăn mì hoành thánh.
Cũng không thể để cho cậu ta ăn, cậu ta ăn một lần sẽ phát hiện ra vấn đề.
Vậy thì chắc chắn cậu ta sẽ cười nhạo mình, nói bạn gái mình tay chân vụng về.
“Lôi Bạc! !”
Kim Lân đột nhiên lớn tiếng hô một câu.
Dọa đến mức hai mắt Lôi Bạc trợn tròn nhìn anh ta: “Sao thế? Tôi với cậu ở gần nhau thế này, cậu có nhất thiết phải lớn giọng như vậy để gọi tôi không? Có chuyện gì, cậu nói xem!”
Kim Lân có chút kinh hoảng nói: “A, chính là thế này…
Chính là thế này… Mì hoành thánh kia, tôi vốn muốn để lại cho trợ lý nếm thử, không ngờ…”
Trong lòng Kim Lân đang điên cuồng mắng thuộc hạ kia:
Tên ngu ngốc này, để cậu ta nhanh chóng vứt mì hoành thánh kia đi, vì cái lông gì mà nó vẫn còn đang ở trên bàn?
Tên đó rốt cuộc là đi làm việc gì rồi?
Tức chết anh ta! ! !
“Ha ha ha ha…”
Lôi Bạc thật sự nhịn không được cười lớn, cười đến mức nghiêng nghả.
Ngón tay chỉ vào Kim Lân, cười mắng:
“Tiểu tử, cậu lại còn giả vờ với tôi! Cậu thương cảm với người làm như vậy từ bao giờ rồi! Tôi hiểu! Đó không phải đồ ăn mà bạn gái nhỏ của cậu làm riêng cho cậu sao? Cậu không nỡ để tôi động vào, đúng không? Anh cậu có thể hiểu được, chỉ có điều, a Lân, chúng ta chưa bao giờ một lòng như vậy.