CHƯƠNG 34: TÔI ĐI ĐƯA CÔ NHÓC KIA VỀ
“Không phải là cậu ở phiên diện này rất phấn khởi rất mạnh mẽ hay sao?”
Đã từng nghe nói cậu Trần có thể một đêm không dừng.
Làm cho phụ nữ ngất đi, lại tỉnh lại vì đau, sau đó lại đau đến ngất đi.
Một tin đồn đầy máu me.
Khóe miệng hay giật giật một cái, gặn ra được mấy chữ: “Trước khi ra tay đã bị cậu làm gián đoạn rồi, còn thời gian ngắn dài cái gì nữa?”
Hay mắt Lưu Diệc Hàn trừng thật to không dám tin.
Chẳng lẽ… Trần Tư Khải thật sự chưa từng ra tay với cô nhóc kia à?
Tại sao chứ?
Không phải đã từng thuê phòng với nhau rồi à?
Đêm hôm đó đã làm cái gì?
Trần Tư Khải đi đến nhà xe nói với Lưu Diệc Hàn: “Các cậu cứ đến nhu đạo quán chờ tôi trước, tôi đi đưa cô nhóc kia về nhà.”
“Hả?” Lưu Diệc Hàn như bị sét đánh ngang tai.
Cậu Trần muốn được phụ nữ về nhà?
Ôi trời đất ơi, ông trời mọc ở hướng Tây hay gì?
Ngược lại Trần Tư Khải cũng không cảm thấy mình có vấn đề ở chỗ nào, mở cửa xe tự nhiên nói: “Ừm, cô nhóc kia rất hồ đồ, tôi sợ có ngồi xe buýt cũng sẽ ngồi sai chuyến.”
Lưu Diệc Hàn nhìn Trần Tư Khải lái xe hơi ra ngoài, khóe miệng hung hăng co rút mấy lần.
“Thôi bớt đi, cậu cứ trực tiếp nói là cậu muốn có thêm thời gian ở chung người ta đi.”
Người ta tan làm cũng đâu có đi mất được, thiếu cậu Trần đây thì người ta sẽ bị bắt cóc hay sao?
Sau đó lại gọi điện thoại cho Kim Lân, điện thoại vừa thông anh ta liền nói: “Nè Lân, cậu đừng có đến trễ nha, hôm nay tâm trạng của Tư Khải không tốt, cậu đi trễ thì cậu có chết như thế nào tôi cũng không biết đâu đó.”
Tiêu Mộng đang đi bộ trên đường, vừa đi vừa gọi điện thoại với Lam Nhạn.
“Ừ, vậy chúng ta đến quán bún gạo mà chúng ta thường đi đi. Ai mời á? Đương nhiên là cô chủ họ Lam làm nước đắng mời khách rồi.”
“… Cái gì? Tớ mời á? Cậu đừng có nói đùa, tớ là một người đang mắc nợ, trên người tớ đang gánh một khoản nợ ba mươi tỷ đó. Rốt cuộc là cậu có muốn mời tớ hay không, không mời thì tớ không đi ăn nữa.”
“… vậy thì còn tạm được, đã nói là con nhóc nhà cậu sẽ không vô tình.”
Nói liên miên lải nhải, Tiêu Mộng nhẹ nhàng cất bước nấu cháo điện thoại, cô không hề chú ý đến có một chiếc xe hơi đang chậm rãi chạy tới từ phía sau cô, người nào đó còn đang nhìn cô chằm chằm.
Nét mặt của cô rất thú vị, cái đầu nhỏ hơi nghiêng nghiêng, biểu cảm trên mặt rất phong phú, bờ môi đỏ chót khi thì vểnh lên khi thì méo xệch, đôi mắt to tròn xoe giống như đang chứa đựng cả một hồ nước.
Đi đường cũng không tim không phổi, không chịu nhìn đường, cứ đi tới đi tới liền đụng phải một người đàn ông.
Cô vội vàng cầm lấy điện thoại xin lỗi với người ta: “A, thật sự xin lỗi, tôi không cố ý, do tôi không nhìn thấy…”
Người kia trừng cô một cái, vẻ mặt lạnh lùng.
Trần Tư Khải muốn nhảy xuống xe hung hăng đánh người đàn ông Kia một trận.
Mẹ kiếp, ngực của cô cũng đã đâm vào trên người của hắn ta, rõ ràng là hắn ta giành được tiện nghi của cô.
“Bíp Bíp.”
Trần Tư Khải nhấn kèn hai cái, tiếng kèn thanh thúy liền vang lên hấp dẫn sự chú ý của nhiều người.
Lập tức tất cả mọi người đều phản ứng, hai mắt nhìn Trần Tư Khải cũng có đầy hoa đào phấp phới.
Tiêu Mộng nghe được tiếng kèn xe liền tự động đi dịch vào bên trong nhường đường, ngay cả ý muốn xoay qua bên cạnh nhìn cũng không có.
Luôn luôn bị cô nhóc này xem nhẹ… tức chết đi được!
“Bíp bíp bíp bíp.”
Trần Tư Khải lại dùng sức nhấn càng thêm mấy cái nữa.
Tiêu Mộng lại càng lợi hại hơn, cô lại dịch vào bên trong một lần nữa, vẫn cầm điện thoại như cũ mỉm cười cực kỳ sáng lạn, nói chuyện đến vui vẻ.
Cô nhóc này đang nói chuyện điện thoại với ai vậy chứ?
Là nam hay là nữ!
“Tiêu Mộng! Tiêu Mộng!”
Trần Tư Khải đã nhìn không được mà hét lên.
Tiêu Mộng lúc này mới giật mình quay đầu lại.
Lúc thấy được Trần Tư Khải, ánh mắt của cô lại căng lớn thêm một vòng, rõ ràng là dáng vẽ sợ hãi.
Sau đó cô vội vàng nói với bên kia điện thoại: “Đợi lát nữa chúng ta gặp mặt rồi tiếp tục nói chuyện nha.”
Sau khi cúp điện thoại Tiêu Mộng mới để hai bàn tay nhỏ ra sau lưng, đề phòng nhìn về phía Trần Tư Khải, mở miệng hỏi: “Anh gọi tôi có chuyện gì vậy Tổng giám đốc Trần? Bây giờ chính là thời gian tan làm mà.”
“Tan làm thì tôi không thể gọi cô một tiếng hay sao?” Giọng nói của Trần Tư Khải khá âm u.
“Có thể, có thể, đương nhiên là có thể rồi. Tổng giám đốc Trần, anh đã gọi xong, tôi cũng đã trả lời, anh còn chưa chịu đi hả?” Tiêu Mộng giả vờ cười cười.
Trần Tư Khải tức giận nhíu mày, xem ra cô nhóc này muốn anh đi càng nhanh càng tốt.
Chẳng lẽ trong mắt của cô, ngay cả một chút lực hấp dẫn nam tính mà anh cũng không có ư?
Hôn cũng đã hôn nhiều rồi, sờ cũng đã sờ, sao lúc nào cô nhìn thấy anh cũng không có chút phản ứng tự nhiên nào vậy?
“Lên xe đi, tôi chở cô về nhà.” Trần Tư Khải vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh anh, hung dữ ra lệnh.
Hai mắt Tiêu Mộng trợn tròn hơn.
Sau đó rất nhanh liền bắt đầu khoác tay: “A, không cần, không cần, tôi và anh cũng không tiện đường, anh cứ đi đi Tổng giám đốc Trần, anh cứ đi trước đi, tôi ngồi xe buýt là được rồi, ngồi xe buýt tiện đường hơn.”
“Cô cũng không biết là tôi đi hướng nào mà, sao cô biết tôi với cô không tiện đường?”
Tiêu Mộng càng trả lời càng thấy được giọng tránh né: “Tổng giám đốc Trần, anh có đi hướng nào cũng không tiện đường với tôi, tôi không muốn để cho anh đưa về đâu, anh cứ đi đi.”
Trong nháy mắt, gương mặt của Trần Tư Khải liền âm trầm.
“Nhưng tôi cứ năm lần bảy lượt muốn đưa cô về đó.”
Anh lạnh lùng nói từng câu từng chữ, trên mặt thì mang theo vẻ tà khí.
“Ô…” Tiêu Mộng mãnh liệt hít một hơi thật sâu, hai mắt cô đảo vòng vòng, một chữ cũng không nói, xoay người liền chạy đi.
“Tiêu Mộng! Cô đợi đó cho tôi, mẹ kiếp.”
Trần Tư Khải cũng trực tiếp nhảy xuống xe, cũng mặc kệ hình tượng của mình như thế nào, sải bước liền đuổi theo.
Tiêu Mộng quay người lại nhìn người đàn ông đang điên cuồng đuổi theo phía sau, cô lập tức bị dọa đến hồn bay phách tán, cô không hề nghĩ ngợi một chút nào mà nhảy lên một chiếc xe buýt, cô vừa nhảy vào thì sẽ buýt liền chạy.
Trần Tư Khải đứng sau đuôi xe buýt phát ra tiếng gọi điên cuồng: “Cái cô gái đáng chết kia, cô đợi đó cho tôi.”
“Hahaha…” Tiêu Mộng nhìn người đàn ông bị bỏ rơi lại phía sau, cô cười đến vô cùng vui vẻ, còn đùa dai mà làm một cái mặt quỷ với anh.
Khó khăn lắm mới nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Trần Tư Khải, hahaha, thật là sảng khoái quá đi.
Sau đó Tiêu Mộng cũng không còn cười được nữa.
“A! Tuyến 103? Sao mình lại ngồi tuyến này chứ? Cái này ngược với chỗ mình cần đi mà, trời ơi bác tài bác tài, cho tôi xuống ở trạm tiếp theo nha, thiệt tình…”
“Được. Tiêu Mộng! Cô là người đầu tiên trong lịch sử, cô được lắm.”
Trần Tư Khải mệt mỏi thở gấp bóp lấy eo mình, hung tợn nhìn chiếc xe buýt đang chạy đi.
Tức chết anh rồi!
Chưa từng có người phụ nữ nào tránh né anh như vậy.
Đây là lần đầu tiên mà anh chủ động đưa phụ nữ về nhà, vậy mà lại nhận được kết quả như thế này.
“Anh đẹp trai làm quen chút đi.”
“Em rất dịu dàng, thật luôn đó, em rất biết hầu hạ đàn ông.”
“Đúng đó anh đẹp trai à, quen biết chút đi mà, trong nhà của em chỉ có một mình em thôi, nha, anh đến nhà của em chơi đi.”
Mấy người phụ nữ hoa si vây quanh Trần Tư Khải, mặt ai cũng đần, nước bọt chảy xuống thật dài, ai cũng mê đắm ngắm nhìn Trần Tư Khải.
Thậm chí còn có mấy người phụ nữ đặt móng vuốt lên người của Trần Tư Khải mà nhẹ nhàng vuốt ve.
“Cút! Cút ra xa hết cho tôi.” Trần Tư Khải bỗng nhiên gầm thép, bộc phát tức giận.
Lúc mấy người phụ nữ này sợ đến ngay ngẩn cả người, anh không hề khách khí chút nào mà vung tay lên đẩy mấy người phụ nữ này ra xa mấy mét.
Có mấy người thậm chí bị ngã trên mặt đất.
Trần Tư Khải Như một ngọn núi đứng sừng sững, sau đó lại cất bước đi giống như một con rồng đang nổi trận cuồng phong.
Mấy người phụ nữ này đều sợ đến choáng váng mặt mày.
“Sao người này lại… hung ác như thế chứ?”
“Lại có thể đối xử với phụ nữ như vậy, còn đánh phụ nữ nữa chứ.”
“Có điều… Mặc dù hung dữ nhưng mà vẫn đẹp trai không có cách nào cưỡng lại được.”
“Ôi chao, tôi có chết dưới thân anh ấy tôi cũng bằng lòng.”
Một người phụ nữ ngồi dưới đất uốn éo, quệt quệt miệng.
“Cô là cái thá gì chứ, anh ấy sẽ không coi trọng cô đâu. Anh ấy có muốn thì cũng sẽ chọn gương mặt này của tôi!”
“Chọn tôi.”
Mấy người phụ nữ bắt đầu cãi nhau um sùm.
Trần Tư Khải nhảy lên xe thể thao, vỗ vỗ tay lái, cắn răng, con ngươi tà mị híp lại: “Tiêu Mộng, cô đang xem thường tôi có đúng không?”
Chiếc xe Bugatti Veyron của anh có tốc độ rất nhanh chóng.
Tiếp theo anh dẫm mạnh vào chân ga, động cơ phát ra âm thanh kịch liệt.
“Vèo…” Xe thể thao lóa mắt chạy thẳng ra ngoài.
“Oa, xe thơm người đẹp, thật là hoàn mỹ.”
Mấy người phụ nữ lại nhìn đuôi xe của anh mà phát ra âm thanh thán phục.
“Tiêu Mộng, tốt xấu gì cô cũng nên giống mấy người phụ nữ này, học được bộ dạng hoa si cũng tốt. Cô bị mù hay sao vậy, chẳng lẽ cô không nhìn thấy người đàn ông bên cạnh mình đẹp trai đến cỡ nào? Chết tiệt, người đàn ông ưu tú có một không hai như tôi đây xuất hiện trước mặt cô mà lại như không khí.”
Trên đường đi lại mắng chửi hung ác mấy câu, Trần Tư Khải lại lái xe nhanh như một cái tên lửa, giống như phát điên.
Giành đường vượt xe.
Rất nhanh, phía trước đã xuất hiện chớp nháng bóng dáng của chiếc xe buýt số 103.
“Ha ha, vật nhỏ, tôi xem cô chạy làm sao.”
Trần Tư Khải cười gằn chạy vượt lên gần xe buýt.
“Bíp bíp bíp.”
Anh dùng sức bóp kèn xe, tài xế lái xe buýt ở bên trong buồn bực nhìn anh một chút, không biết anh đang có ý gì.
Mà Tiêu Mộng ngồi ở bên trong xe đang mang tai nghe nghe bài nhạc trong điện thoại di động, một tay vịn vào tay vịn, đầu còn gật gù theo điệu nhạc.
Dù sao tới trạm kế cô cũng đã xuống xe rồi, sau đó sẽ đến bên kia đường bắt một chiếc xe khác đi đến nơi đã hẹn với Lam Nhạn.
“Bíp bíp bíp bíp…”
Trần Tư Khải lại dùng sức ấn kèn mấy cái nữa, người nào đó ở bên trong vẫn ngoảnh mặt làm ngơ như cũ.
“Được, cái này là do cô ép tôi.”
Trần Tư Khải cắn răng dùng sức lái xe như bão tố chạy về phía trước, sau đó hung hăng quẹo đầu xe về bên phải.
“Kéttt.”
Xe của anh đột nhiên dừng lại phía trước xe buýt.
“Két.” Tài xế lái xe buýt giật mình, nhanh chóng đạp thắng xe khẩn cấp.
Mấy linh kiện của xe thiếu chút nữa đã bị rơi ra.
“A!” Mấy hành khách trên xe hoảng hốt la lên.
Mà Tiêu Mộng lại càng thê thảm hơn, cô trực tiếp nhào đầu và lồng ngực của người đàn ông nào đó ở phía trước.