Mục lục
Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 54: GIỜ THÌ EM AN TOÀN RỒI

Trần Tư Khải khẽ cúi đầu, động tác nhanh gọn nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.
Sau đó, một tiếng “rắc” vang lên, cánh tay của một tên khác bỗng nhiên lồi lên, sau đó mềm oặt rơi xuống ngay trước mắt hắn.
Cùng lúc đó, Trần Tư Khải giơ chân lên đạp mạnh vào bụng tên còn lại, con dao trong tay hắn rơi “leng keng” xuống đất
Hai đầu gối hắn ta như không còn chút sức lực nào mà quỳ rạp xuống. Trần Tư Khải không thèm liếc mắt nhìn hắn, di chuyển về phía trước nửa bước, tay khẽ nhúc nhích liền bẻ gãy cổ hắn ta.
Rầm… Cơ thể hắn ngã xuống đất, lưỡi thè ra, mắt trợn trừng, chết trong tức khắc.
“A…” tóc vàng sợ hãi thốt lên, cả người không ngừng run rẩy.
Sáu người anh em của hắn ta … đều nằm gục dưới đất.
Hiện giờ chỉ còn lại mỗi mình hắn ta.
Lúc này Tiêu Mộng đang bị người khác siết cổ nhưng vẫn không kiềm chế được mà dùng bàn tay mập mạp ra sức dụi dụi mắt.
Cô có nhìn nhầm không vậy?
Trần gấu xấu xa… khỏe như vậy sao!!!
Trời ạ… Có khi còn khỏe hơn cả rồng ấy chứ!
Ôi! Cô ngủ với ai không ngủ lại đi ngủ cùng cái cỗ máy giết người này!
Ôi thôi, nếu như 30 tỷ kia không tính toán rõ ràng, chắc chắn cô cũng sẽ bị anh giết trong tức khắc. Trời ạ, cô thật đáng thương mà.
Trần Tư Khải vừa chậm rãi bước về phía tóc vàng vừa nhẹ nhàng phủi tay, giống như việc giết sáu tên kia là một thứ gì đó vô cùng dơ bẩn, làm bẩn tay anh.
Trần Tư Khải thậm chí còn nhẹ nhàng mỉm cười với tóc vàng: “Sao nào? Vẫn không muốn thả cô ấy ra? Mày cứng đầu như vậy làm gì cơ chứ?”
“Mày, mày, mày đừng có đi qua đây! Nếu không tao sẽ bóp chết con đàn bà này!”
Tiêu Mộng híp mắt lại, trong lòng khẽ lẩm bẩm: Hừ, tôi không phải đàn bà, tôi là con gái!
Trần Tư Khải khẽ giơ hai tay ra, khuôn mặt vô cùng thư thái: “Được. Mày cứ việc. Nhưng mày nghĩ là mày có thể bóp chết cô ấy trước khi tao đi qua đó đá vỡ đầu mày không? Mày có thể thử xem”
Tiêu Mộng trợn tròn mắt nhìn Trần Tư Khải, cô kêu lên: “Trần gấu xấu xa! Sao anh có thể để cho anh ta bóp chết tôi chứ! Tôi ghét anh!”
Trần Tư Khải âm thầm đổ mồ hôi lạnh… Cái đồ ngốc nghếch này…
Trần Tư Khải tiếp tục đi về phía tóc vàng, khoảng cách giữa hai người họ càng ngày càng sát lại thì cơ thể tóc vàng càng lúc càng run rẩy không thôi.
“Mày, mày đừng có lại gần đây! Có nghe thấy không hả? Đừng tiến lại gần! Có nghe không hả aaaaaaa?”
tóc vàng điên cuồng gào thét, càng lúc càng siết mạnh lấy cổ Tiêu Mộng khiến cô trợn trắng mắt, ruột gan như muốn nôn hết ra ngoài.
Trần Tư Khải thấy vậy trong lòng liền cuống quýt.
“Nếu mày bước thêm bước nữa, tao sẽ đâm chết nó! Đâm chết nó! Tao cấm mày bước qua đây! Không được qua đây!”
tóc vàng từ eo rút ra một con dao hướng về phía Tiêu Mộng.
“A…” Tiêu Mộng mặt trắng bệch, sợ hãi hét lên.
Trần Tư Khải nheo mắt lại, giơ hai tay lên, dùng giọng điệu bình tĩnh nói:
“Tao sẽ không qua đó, cũng không động đậy gì, mày đừng kích động…
Mày xem, tao vẫn đứng đây không di chuyển tí nào… đừng xúc động, đừng manh động…”
Tiêu Mộng mấp máy môi, khổ sở nhìn Trần Tư Khải.
Trần Tư Khải dường như cũng đang nhìn cô.
tóc vàng dần dần bình tĩnh lại liền túm lấy Tiêu Mộng, kéo cô vào trong lòng, giữ chặt cô rồi từng bước một lùi phía sau
“Tao cấm mày nhúc nhích! Mày chỉ cần di chuyển một chút thôi là tao sẽ giết nó! Lùi về sau! Có nghe thấy không hả, lùi về sau!”
Trần Tư Khải nhìn chằm chằm tay của tóc vàng, từ từ lùi về phía sau hai bước.
tóc vàng sợ sệt quan sát xung quanh, nhanh chóng tìm đường chạy trốn. Nhưng lúc ấy Tiêu Mộng lại cuống cuồng đẩy mạnh hắn ra, dùng hết sức lực chạy về phía Trần Tư Khải.
“Mẹ kiếp! Con khốn này!”
tóc vàng khẽ chửi một câu, khi hắn đang chuẩn bị chạy trốn thì bỗng nhiên, có một thứ gì đó đập mạnh vào đầu hắn ta, sau đó liền ngã xuống đất, ngay cả một tiếng rên cũng chưa kịp phát ra.
Tiêu Mộng lảo đảo ngã vào trong lòng Trần Tư Khải.
Trần Tư Khải ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng, nhẹ giọng dỗ dành: “Không sao rồi, không sao rồi, vừa rồi em làm tốt lắm!”
Tiêu Mộng thở hổn hển không ra hơi, nhanh chóng ngoái lại phía sau xem cái tên tóc vàng kia có đuổi theo hay không, nhưng lại bất ngờ phát hiện ra rằng ngoài cô và Trần Tư Khải ra thì chẳng còn bất kì ai nữa, lúc ấy cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, cô ngẩng đầu quát Trần Tư Khải: “Cái đồ khốn kiếp này! Sao vừa nãy anh lại muốn để anh ta bóp chết tôi? Tại sao? Nhỡ đâu anh ta thật sự bóp chết tôi rồi thì phải làm sao? Phải làm sao hả????”
Trần Tư Khải ngây người, buột miệng cười: “Em thử nghĩ xem hắn có dám làm thế không? Tôi chắc chắn sẽ xử hắn ngay trước khi hắn định bóp chết em’
“Thế cũng không được! Không thể đem cổ của tôi ra làm vật thí nghiệm được! Tôi ghét anh!”
“Này, đêm hôm khuya khoắt thế này tôi vẫn đến cứu em, thậm chí còn mặc đồ ngủ đánh nhau với người ta, thế mà em lại còn ghét tôi? Em có chút lương tâm nào không đấy?”
Trần Tư Khải bật cười trêu chọc cô.
Tiêu Mộng nhìn Trần Tư Khải, nhìn mãi, nhìn mãi. Đột nhiên miệng cô mếu máo rồi bắt đầu gào khóc.
“Huhuhu… Dọa chết tôi rồi, dọa chết tôi rồi… Huhuhu… suýt chút nữa thì xảy ra chuyện rồi…. Huhuhu”
Tiêu Mộng giơ tay đánh loạn xạ lên người Trần Tư Khải, khóc đến mơ hồ.
Nãy giờ Tiêu Mộng bị dọa sợ chết khiếp, từ lúc bảy tên kia xuất hiện cho đến khi cô được cứu thoát, mọi dây thần kinh của cô như đứt thành từng đoạn.
Trông thấy cô khóc lóc như vậy, Trần Tư Khải vô cùng ngạc nhiên.
Có chút sợ hãi, có chút đau lòng. Nói tóm lại, Trần Tư Khải tay chân luống cuống, không biết dỗ dành cô nhóc này như thế nào mới được.
Anh nhẹ nhàng vỗ về cô, nhẹ giọng an ủi dỗ dành cô: “Được rồi được rồi, mọi việc giải quyết xong rồi, em hiện tại không sao hết… an toàn rồi, hiện giờ an toàn rồi…”
Bản thân Trần Tư Khải cũng bị bản thân làm cho hoảng sợ. Chết tiệt, anh lại có thể dịu dàng như vậy sao? Thấy ớn.
Tiêu Mộng khóc suốt mấy phút đồng hồ mới bình tĩnh trở lại nhưng vẫn sụt sùi, hai mắt vì khóc mà trở nên đỏ hoe.
“Bọn họ, bọn họ đều có dao… Vừa nãy tôi sợ gần chết rồi…”
“Không sao, không sao hết, tôi đánh nhau rất giỏi đó, bọn họ là cái thá gì chứ”
“Anh có bị thương không?”
“Chỉ dựa vào bọn họ sao? Hừ, thêm mấy chục tên nữa cũng chẳng làm gì được tôi!”
“Anh bốc phét vừa thôi! Cẩn thận một chút vẫn hơn!”
Tiêu Mộng khịt khịt mũi: “Tôi cứ nghĩ anh xấu xa nhất rồi, hoá ra ở bên ngoài vẫn còn nhiều kẻ khốn kiếp như vậy nữa!”
“Hở? Em nói gì?” Trần Tư Khải nheo nheo mắt, nhìn chằm chằm cô: “Tôi xấu xa? Xấu xa chỗ nào?”
Vừa nói đáy mắt vừa ẩn chứa ý cười.
“Hừm, xét theo hiện tại thì anh tốt hơn bọn họ một chút”
Trần Tư Khải dù có xấu xa cũng không bao giờ đem cô ra làm trò đùa với bảy người khác, cho dù háo sắc thì ít nhất cũng chỉ có anh ta giở trò đồi bại. Mà đám côn đồ đúng là loại cầm thú, chúng ngang nhiên muốn thay phiên… cưỡng bức cô…
Mẹ ơi!
Trần Tư Khải ôm lấy eo cô thủ thỉ: “Bé con, hứa với tôi, quên hết những chuyện không vui tối nay đi, không được nằm mơ thấy ác mộng. Biết không?”
“Tôi cũng muốn quên đi. Chỉ cần nghĩ đến cái tên tóc vàng kia liền thấy ghê tởm. Huhu, tôi cũng không muốn gặp ác mộng….”
Trần Tư Khải đột nhiên cúi người xuống, áp sát về phía mặt Tiêu Mộng. Cô cảm thấy có luồng hơi nóng đang lại gần cô, đôi môi nóng bỏng và mềm mại của cô được bao phủ bởi môi của anh.
“Ưm ưm…” Tiêu Mộng ngây người.
Trần Tư Khải vô cùng dịu dàng, vô cùng âu yếm hôn lên môi cô. Tiêu Mộng trong vòng tay anh vô thức run rẩy. Nụ hôn này, ấm áp vô hạn.
Một phút sau, không tính là quá lâu, Trần Tư Khải mới buông cô ra.
Hai mắt Tiêu Mộng đỏ hoe, hai gò má cũng ửng đỏ như màu quốc kỳ, cô xấu hổ trốn trong vòng tay anh.
Trần Tư Khải ngay lúc này đâu nhìn cô đầy yêu thương, triền miên không dứt.
“Được rồi, như vậy thì đêm nay sẽ không gặp ác mộng nữa, chỉ có thể mơ về nụ hôn của tôi mà thôi. Haha”
“Anh là đồ lưu manh!” Mặt Tiêu Mộng nóng bừng bừng, xấu hổ khẽ mắng.
Trời ạ, cô đúng là đào hố chôn mình mà!
Vừa nãy Trần Tư Khải hôn cô, sao cô lại có thể chìm đắm như thế chứ?
Cô thế mà lại là kẻ háo sắc?
“Đi thôi, chúng ta đi thôi”. Trần Tư Khải ôm lấy eo Tiêu Mộng rồi đi về phía xe.
Khi Tiêu Mộng chuẩn bị mở cửa xe chỗ ghế phụ, Trần Tư Khải đột nhiên bế cô lên, rồi nhẹ nhàng đặt cô lên ghế giống như đặt đồ vật, sau đó cúi người… thắt dây an toàn cho cô.
Tiêu Mộng thất thần, sao Trần gấu xấu xa lại khỏe như thế cơ chứ.
Cô khẽ ngẩng đầu, gương mặt hai người gần như dính sát vào nhau.
Không biết có phải do cô nhìn lầm hay không mà sao cô lại có cảm giác động tác thắt dây an toàn của Trần Tư Khải lại lề mề như vậy?
Hơi thở nóng rực của anh bao phủ lên gương mặt cô, khiến cô cảm thấy toàn thân nóng bừng bừng.
Hơn nữa môi anh đang rất rất gần khuôn mặt cô, khiến cô không tự chủ được mà liếc nhìn đôi môi quyến rũ ấy.
Môi của đàn ông cũng có thể đẹp đến mức này sao…
Thật quyến rũ…
Thật sự muốn xích lại gần… hôn một cái….
Trần Tư Khải vẫn giữ nguyên tư thế, thấp giọng hỏi: “Đang nhìn gì vậy?”
“Nhìn môi anh” Tiêu Mộng trả lời trong vô thức, sau đó lập tức che miệng lại.
Trời ạ, cô thật ngu ngốc mà! Cô thế mà lại buột miệng nói ra… ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu!
Aaaaaaaaa! Cô muốn nhảy xuống hố quá đi mất!
Trần Tư Khải bật cười, xoay người ngồi về phía ghế lái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK