Mục lục
Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 61: TÍNH CÁCH ÔNG CHỦ KỲ QUÁI

Đúng là không thể khinh thường mà.

“Cô thật lợi hại.”

Trần Tư Khải nhìn Tiêu Mộng đang ăn, không kìm được mà buột miệng nói ra.

Nói xong ngay đến bản thân anh cũng sững sờ.

Trời ạ, tại sao anh có thể nói ra như vậy.

Vì thế, khuôn mặt Trần Tư Khải hơi đỏ ửng lên.

Thực sự có chút lúng túng.

“Ừm? Tổng giám đốc Trần, anh vừa nói gì cơ?”

Tiêu Mộng đang bận ăn, căn bản không nghe rõ lời của Trần Tư Khải, khuôn mặt cô vẫn còn dính bơ.

Cô mở to đôi mắt, cứ thế nhìn Trần Tư Khải.

“Khụ khụ…” Trần Tư Khải nghĩ một hồi, sửa lời nói: “Tôi nói…tôi nói cô ăn thật nhiều.”

“Hihi, đúng vậy, tôi ăn rất nhiều.” Tiêu Mộng không để ý chút nào, nhếch miệng nở nụ cười.

Cô cười vô cùng sáng lạn và vô hại.

“Hihi, tôi vốn dĩ thường tranh ăn với em gái tôi, mỗi lần nó đều không thắng nổi tôi. Vì thế em tôi liền thích dùng lời lẽ châm chọc tôi. Haizzz, lại nói tiếp, tài ăn nói củm a nó đều là do tôi bồi dưỡng mà thành đấy.”

Trần Tư Khải vừa nghĩ đến Tiêu Mộng cùng một cô gái khác cùng nhau lăn lộn, tranh giành đồ ăn liền cảm thấy có chút buồn cười.

Anh mím đôi môi mỏng mang theo ý cười, hỏi: “Tại sao lại phải tranh?”

“Anh nói xem! Ba tôi không có tiền, nếu chỉ mua một đồ ăn ngon, không tranh giành làm sao được?”

Tiêu Mộng nói bình thản như nước vậy. Cô vừa nói vừa dùng nĩa xiên thức ăn đưa vào miệng, ăn ngon lành.

Mà Trần Tư Khải lại cảm thấy chấn động lớn.

Cô nhóc Tiêu Mộng này rốt cuộc sống trong môi trường như thế nào?

Tối qua bởi vì cái ngõ nhỏ bẩn thỉu kia mà bộc lộ ra sự cảm khái tương tự.

Mà hiện tại, anh lại không nhịn được mà lặng lẽ thở dài.

“Tiêu Mộng, về sau mỗi sáng tôi đều sẽ đến đón cô, cùng nhau ăn bữa sáng.”

Khụ khụ khụ khụ khụ!

Tiêu Mộng bị lời nói này dọa đến hết hồn.

Cô kịch liệt ho khan, đôi mắt mở tròn xoe.

Miệng cũng mở to, mạnh mẽ hít thở: “Vì sao chứ?”

Ngữ khí giống như bị dọa đến phát khóc.

Khuôn mặt Trần Tư Khải đen lại.

Bó tay, vừa nghe anh sẽ ngày ngày đến đón cô đi ăn sáng, cô nhóc này không những không cảm ơn, không vui, ngược lại lại có biểu cảm muốn chết như thế này.

Thật là đả kích người khác.

Trần Tư Khải nheo nheo mắt: “Vì sao cái gì? Tôi đón cô đi làm, cô không những có thể tiết kiệm tiền đi xe bus, mà còn đỡ tốn tiền ăn sáng, không phải cô hời lớn rồi hay sao? Còn hỏi vì sao cái gì chứ?”

“Nhưng mà…” Tiêu Mộng vẫn còn chưa hết hoảng sợ, đôi mắt vẫn mở to như cũ, cô dùng đầu lưỡi liếm liếm vụn thịt trên khóe miệng mình, nói: “Nhưng mà Trần tổng…anh mỗi ngày đều đến đón tôi đi làm, còn ăn sáng cùng nhau…Điều này có phải quá kì quái hay không?”

“Kỳ quái cái gì!”

“Chẳng lẽ không kỳ quái sao? Ở đâu có ông chủ như vậy chứ? Thôi thôi, tôi không cần đón đâu, hơn nữa tôi cũng không thể ngày ngày ăn sáng ở ngoài được, tôi còn phải làm bữa sáng cho em gái tôi nữa.”

Trần Tư Khải không nói gì nữa.

Anh biết rồi, người phụ nữ này kỳ thực chính là không muốn anh ngày ngày đến đón cô như vậy.

Hừm, còn nói làm bữa sáng cho em gái gì chứ…

Con heo lười ham ngủ như cô có thể làm cơm cho ai ăn?

Cô nhóc này chỉ đang kiếm một cái cớ để từ chối mà thôi.

Leng keng!

Trần Tư Khải trầm xuống, lập tức buông dao nĩa trong tay xuống.

Âm thanh trong trẻo kia dọa Tiêu Mộng sợ run lên.

Đều chẳng có một chút dấu hiệu nào, nói tức giận liền tức giận rồi.

Haizz, cô không để anh đón cô chẳng phải là vì muốn tốt cho anh sao?

Anh bớt việc.

Đương nhiên cũng tiết kiệm tiền.

Mặc dù cô biết, anh thực ra cũng chẳng thiếu tiền.

“Tôi ăn đủ rồi.” Trần Tư Khải lạnh lùng nói xong liền quay mặt đi hướng khác, không nói gì thêm nữa.

Tiêu Mộng vốn dĩ muốn tiếp tục ăn, nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng ông chủ như vậy, cô cũng không thể không phân biệt tốt xấu mà tiếp tục điên cuồng ăn chứ…

Vì thế Tiêu Mộng cũng chậm rãi buông dao nĩa xuống, ngập ngừng nói: “Ồ, vậy tôi cũng ăn đủ rồi.”

Trần Tư Khải quay mặt lại nhìn Tiêu Mộng, anh muốn gầm lên nhưng lại nhịn xuống.

Anh bất đắc dĩ nghiến chặt răng, một lần nữa cầm nĩa lên, nói: “Tiếp tục ăn! Ăn đến no mới thôi!”

“A! Ồ…biết rồi.” Tiêu Mộng chỉ mong như thế, nhanh chóng cầm dao nĩa của mình lên, vui vẻ ăn tiếp.

Trần Tư Khải liền cảm thấy khinh bỉ chính bản thân mình!

Anh vậy mà không nỡ bỏ đói cô nhóc này.

Hai người sau khi đã ăn no nê liền cùng nhau bước ra ngoài.

“Chậm một chút…Này, Trần tổng…đi chậm lại chút…” Tiêu Mộng nhẹ giọng hét lên.

“Ừm?” Trần Tư Khải quay người, chờ Tiêu Mộng một lát: “Cô làm sao vậy?”

Tiêu Mộng túm lấy tay áo Trần Tư Khải, ngó nghiêng bốn phía, nhỏ giọng nói: “Tôi ăn no quá, không thể đi quá nhanh, không đi nổi nữa rồi.”

Phụt! Trần Tư Khải không thể nhịn nổi cười.

Khuôn mặt lạnh như núi băng vừa nãy ngay lập tức bị tan chảy triệt để.

“Cô đấy, cô không có tiền đồ như vậy sao? Bữa cơm này chẳng lẽ phải ăn cả một ngày?”

Trần Tư Khải cũng không nói thêm gì nữa, ấn chìa khóa xe vào trong tay Tiêu Mộng.

Tiêu Mộng còn đang buồn bực không hiểu tại sao anh lại đưa chìa khóa cho cô, Trần Tư Khải đã bế ngang người cô lên.

“A…Anh làm cái gì vậy? Ôm tôi làm gì chứ?”

Tiêu Mộng xấu hổ đỏ bừng mặt, không dám nhìn nhân viên phục vụ bên cạnh, vội vàng giấu mặt vào lồng ngực Trần Tư Khải.

“Cô vừa mới ăn no, không nên đi bộ để tránh đau dạ dày.”

Trần Tư Khải thản nhiên nói, dáng đi tiêu sái mà phóng khoáng, ôm lấy Tiêu Mộng mà bước ra ngoài.

Rất nhiều nhân viên nữ đều thổn thức không thôi.

Tìm đàn ông nên tìm những người như vậy!

Có quyền có thế, lại còn quan tâm săn sóc như vậy.

Tiêu Mộng ngồi trên ô tô, rất lâu vẫn không điều chỉnh lại được khuôn mặt đang đỏ ửng kia lại.

Cô soi gương N lần, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác.

“Ôi ôi, anh vừa rồi ôm tôi đi ra như vậy không chừng khiến người khác chê cười chết mất. Phục vụ nhất định sẽ nói tôi tham ăn, cho rằng bụng tôi sẽ nổ tung mất. Thật mất mặt quá, thật mất mặt quá đi.”

Khóe miệng Trần Tư Khải giật giật.

Thì ra cô lại để ý chuyện này.

Mà không phải hành động lãng mạn mà anh giành cho cô…

Haizzz, cô dù sao cũng là một đứa trẻ con.

“Dừng lại!!!” Tiêu Mộng đột nhiên kêu to, khiến Trần Tư Khải bị dọa nhảy dựng lên.

Anh lập tức dừng xe, quay mặt nhìn Tiêu Mộng, hỏi: “Sao vậy?”

Tiêu Mộng lúc này mang theo khuôn mặt tươi cười, nói: “Hihi, dừng ở đây đi, tổng giám đốc Trần. Tôi không thể ngồi xe cùng anh vào hầm, tránh để người khác phát hiện, không người ta sẽ nói ra nói vào. Hơn nữa tôi ăn no quá nên định đi bộ từ đây vào công ty.”

Trần Tư Khải thở dài một tiếng: “Cô cũng biết nếu giữa tôi và cô xảy ra tai tiếng, đối với cô mà nói có ý nghĩa gì?”

Có nghĩa gì…toàn bộ người của tâm đoàn đều nhìn ánh mắt cô mà làm việc, đều kính cẩn lễ phép với cô!

Tiêu Mộng bị câu nói này dọa tới mức toàn thân run lên, con ngươi đảo qua đảo lại, thử thăm dò, hỏi:

“Có phải có nghĩa là…Tôi sắp bị đuổi việc rồi?”

Ngón tay của Trần Tư Khải xoa trán cô, thật cạn lời.

Không còn cách nào nói được…

Chẳng lẽ thực sự có sự khác biệt?

Không muốn làm cho cô nhóc này khó xử, Trần Tư Khải chỉ đành lặng lẽ đồng ý với Tiêu Mộng.

Tiêu Mộng xuống xe, vô cùng thỏa mãn xoa xoa chiếc bụng phình như cái trống, nhe răng cười với Trần Tư Khải: “Trần tổng, điểm tâm của nhà hàng hôm nay quả thực rất ngon. Haizz, tại sao nơi có đồ ăn ngon vậy mà lại không có khách chứ?”

Khóe miệng Trần Tư Khải lại giật giật, thật đúng là không còn gì để nói nữa rồi.

“Cô đi chầm chậm thôi, đừng có đi nhanh quá kẻo đau dạ dày.”

Trần Tư Khải nói xong câu này liền lái xe rời đi.

Đau dạ dày? Tiêu Mộng nghiêng nghiêng đầu…

Ấy? Câu này sao lại quen thế?

Nghĩ ra rồi, ba cô không phải thường hay nói với cô như vậy sao.

Lại nói tiếp, Trần gấu xấu xa thực sự rất giống ba cô.

Nói nhiều, chuyện gì cũng muốn quản.

Tiêu Mộng đâu có biết Trần Tư Khải kỳ thực là người rất ít nói, hơn nữa đối với người khác không có bất kì sự đồng cảm nào.

“Tiêu Mộng! Em cũng đi bộ đi làm à?” Chị Tố Trân vừa lúc rẽ liền nhìn thấy Tiêu Mộng, liền nhiệt tình chào hỏi cô.

Không chào hỏi sao được chứ?

Đôi mắt hỏa nhãn kim tinh của cô có thể nhìn thấy được, bất luận Tiêu Mộng có đối xử với tổng giám đốc Trần như thế nào, ánh mắt Trần tổng nhìn Tiêu Mộng đó…

Tuyệt đối không đơn giản.

Loại con gái như này nhất định phải cung kính như Bồ Tát!

“A, chị Tố Trân à? Thật đúng lúc quá, chị cũng đi làm giờ này à.”

Tiêu Mộng chột dạ.

Cô rất sợ Tố Trân hỏi cô rằng ấy, chiếc xe vừa nãy thả em xuống nhìn giống như xe ông chủ Trần?

Cô không muốn bị nghỉ việc…

Bị tên Trần gấu xấu xa đó ức hiếp thì cũng thôi đi, nhưng không thể để người khác hiểu lầm, đen đủi đến mức bị đuổi việc chứ.

Như vậy gọi là lợi bất cập hại.

“Đúng vậy, Tiêu Mộng à, chị em ta thật là có duyên phận, hahaha.”

Chị Tố Trân giữ lấy cánh tay Tiêu Mộng, thân thiết giống như hai chị em ruột, cùng nhau bước vào công ty.

Đúng lúc giờ cao điểm đi làm, rất nhiều nhân viên đều ở sảnh tầng một chờ thang máy.

Sáu cái thang máy đồng loạt mở ra, nhưng nhân viên tòa này quá nhiều, cho dù có sáu thang máy nhưng vẫn còn rất nhiều người phải chờ đợi.

Trần Tư Khải có thang máy chuyên dụng, cho dù để không cũng chẳng ai dám to gan đi thang đó.

“Nhìn thấy không? Thang máy ngoài cùng màu đỏ kia là thang máy chuyên dụng của Trần tổng đó.”

Chị Tố Trân nhỏ giọng giới thiệu với Tiêu Mộng.

“Chuyên dụng? Thang máy cũng phải chuyên dụng sao?”

Tiêu Mộng không nhịn được mà bĩu môi.

Tên Trần gấu xấu xa này chính là theo chủ nghĩa đặc trưng.

Chỉ là đi thang máy thôi mà, cần phải đặc thù như vậy sao?

“Từ trước đến nay cũng chỉ có Phó tổng giám đốc Lưu dám đi cái thang máy đó. Tiêu Mộng à, em cũng được coi như người tâm phúc bên cạnh tổng giám đốc Trần, em cũng có thể đi thang máy đó.”

Chị Tố Trân cười như sợ thiên hạ chưa đủ loạn, giống hệt như hồ ly.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK