Mục lục
Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 65: TÔI MUỐN EM YÊU TÔI

Tiêu Mộng cọ cọ trong lồng ngực anh, buông lời hờn dỗi nói:

“Thật phiền quá đi, cúc này là cúc gì vậy, ghét chết đi được.”

Nói xong cơ thể cô mềm nhũn ngủ thiếp đi.

Trần Tư Khải một tay ôm chặt lấy cô, nếu không cô sẽ trượt xuống.

“Cô nhóc tiểu ma đầu này, sao có thể ngủ dễ vậy chứ? Cô ngủ rồi tôi biết phải làm sao.”

Cô nhóm lửa trên người anh rồi cứ như vậy buông tay mặc kệ.

Trần Tư Khải cúi đầu nhìn đồ vật nhỏ trong lòng ngủ một cách an nhiên mà thở dài, ôm lấy cơ thể cô đưa vào phòng nghỉ.

Đặt Tiêu Mộng trên giường, đặt cô ở tư thế nào cô liền có tư thế đó.

Trần Tư Khải cảm thấy vô cùng thú vị, liền đặt cánh tay cô lên đỉnh đầu.

Ấy, quả nhiên cô ngoan ngoãn giữ ở tư thế đó, bờ môi đỏ mọng, hơi thở phập phồng chìm vào giấc mộng.

Anh đưa tay ra chọc chọc vào chiếc má phính phính, mềm mại, đàn hồi giống như thạch, cảm xúc thật tuyệt.

“Cô nhóc này…em khiến tôi…phát điên mất.”

Trần Tư Khải hít thở sâu một hơi, liếc nhìn chiếc quần đã chật cứng.

Thật là, có phản ứng dễ dàng như vậy sao?

Hơn nữa phản ứng đó như dung nham mạnh mẽ kéo tới.

Trần Tư Khải cảm thấy yết hầu nóng rực.

Anh cúi đầu ngậm lấy bờ môi cô, hung hăng hôn xuống.

Không hôn cô thì thôi, hôn rồi thật khó chịu.

Nhiệt độ cơ thể bắt đầu tăng vụt, không thể nào khống chế được.

Tay anh rất tự nhiên chạm vào ngực cô.

Cảm thấy chưa thỏa mãn, vì vậy liền vén váy cô lên, đẩy áo ngực của cô ra. Tay anh trực tiếp chạm đến nơi đầy đặn đó của cô…

“Ưm a…” Trần Tư Khải nghe được âm thanh hổn hển khó có thể khống chế của mình.

Anh khó chịu chết mất…Sự khát vọng có được cô gái này đã đạt đến sự điên cuồng tột đỉnh.

Hiện tại liền muốn có cô!

Khi say rượu cũng chính là lúc cô sẽ không cảm nhận được sự đau đớn.

Mà anh cũng có thể kết thúc sự giày vò này…

Nhưng mà…

Trong tình huống cô gái này mất đi ý thưc mà cưỡng bức cô…

Dường như quá tàn nhẫn với cô.

“Tôi phải khiến em yêu tôi! Tiêu Mộng, tôi phải khiến em yêu tôi! Tôi phải khiến em cam tâm tình nguyện nằm dưới thân tôi, phải cầu xin tôi cho em!”

Trần Tư Khải dù vậy vẫn không chế được, nhưng nhất thời vẫn quyến luyến cơ thể của Tiêu Mộng.

Anh cúi đầu đặt một nụ hôn trên ngực cô. Anh lúc này hổn hển hít thở một hơi thật sâu, khó khăn đứng dậy.

Xốc chiếc chăn mỏng đắp lên người cho Tiêu Mộng, lại thâm tình nhìn cô vài lần rồi mới đi ra ngoài.

Anh ngồi ở bàn làm việc, nghĩ đến người phụ nữ nhỏ bé của anh đang nằm trong phòng, tâm tình đột nhiên có chuyển biến tốt.

Trần Tư Khải cúi đầu nhìn áo sơ mi của mình.

Ừm, cô nhóc kia nói rồi, không cho phép anh lộ ra, không được để người khác nhìn.

Được thôi, anh nghe lời cô, đóng mấy chiếc cúc lại.

Tất cả thư kí và quản lý cấp cao đều phát hiện ra tâm trạng Trần tổng hôm nay cũng coi như không xấu, ít nhất cũng không gầm lên với người nào đó.

Hôm nay tổng giám đốc thật ôn nhu, tuy vẫn kiệm lời nhưng không tức giận loạn vứt đồ như mọi khi nữa.

Lôi Bạc gọi điện thoại cho Trần Tư Khải, Trần Tư Khải dừng công việc, bắt máy: “Này, Lôi Bạc, A Lân hiện tại sao rồi? Dựa vào cơ thể của cậu ta, chắc sẽ nhanh hồi phục thôi nhỉ?”

Lôi Bạc cười rộ lên: “Ha ha, đúng vậy, cậu ta tối qua liền tỉnh lại. Không chỉ tỉnh lại mà còn không cản trở cậu ta yêu đương nữa kìa. Đúng rồi, tôi thấy cô gái A Lân thích cũng khá xinh đẹp, ngọt ngào, đáng yêu, còn rất đơn thuần nữa. Nhưng mà tôi thấy A Lân có chút khó hiểu, cậu ta không hẳn có thể theo đuổi được người ta, nha đầu nhà người ta vốn dĩ cũng không thích A Lân, thật là buồn chết mất.”

“Ồ? Còn có người con gái như vậy sao?”

Trần Tư Khải cũng cảm thấy bất ngờ: “Người phụ nữ này không phải chơi trò lạt mềm buộc chặt với A Hân chứ?”

Lôi Bạc cười ha ha: “Cũng không chắc, con gái thời nay tâm cơ khó lường. Nhưng mà A Lân thực sự động tâm rồi, bởi vì không muốn người ta bỏ đi nên ngã từ trên giường bệnh xuống. Đúng là si tình mà!”

Nói Kim Lân là loại si tình…

Trong lời nói này cũng có chút chế nhạo.

Dù sao tên Kim Lân kia kể từ khi tiếp xúc với phụ nữ cho đến nay, nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy cậu ta buồn thương vì tình.

Đều là cậu ta làm tổn thương người khác, còn cậu ta bình yên vô sự.

“Cậu ta si tình? Ha ha, cậu đừng đùa quá thế chứ.”

Trần Tư Khải cười lạnh.

Lôi Bạc cười cực kì âm hiểm: “Ha ha, tôi đang chờ cô gái đó đá A Lân của chúng ta. Như vậy tôi có thể thắng chiếc bình hoa gia truyền nhà cậu ta, đáng giá lắm. Cậu hôm nay có thời gian thì đến thăm tên tiểu tử này đi, cảm xúc vô cùng rối bời.”

“Ừm, được, tôi sẽ sắp xếp thời gian đến thăm cậu ta.”

Trần Tư Khải thản nhiên nói đồng thời bắt đầu tìm đọc tư liệu đang có trong tay.

Lôi Bạc nói: “Nhưng mà tôi cảm thấy A Lân kì thực cũng không muốn chúng ta đến thăm cậu ta. Người cậu ta muốn gặp nhất chính là cô gái kia. Cậu ta cứ âu sầu mãi, nói tại sao cô gái kia không đến thăm cậu ta.”

Trần Tư Khải hơi kinh ngạc: “A Lân thực sự để tâm đến cô gái đó?”

“Đúng vậy! Tôi cảm thấy lần này A Huân không giống như lần trước. Xem ra…A Huân đối với cô gái lần này rất thuần khiết.”

“Ừm, tôi biết rồi. Nếu như yêu thật lòng, tôi có thể nghĩ cách giúp A Lân. Không thể trơ mắt nhìn anh em như vậy được.”

Lôi Bạc tán thưởng nói: “Vẫn là thiếu chủ của Chính Hổ Đường tìm ra biện pháp, ngay cả thứ tình yêu này cũng đều có thể dùng vũ lực để giải quyết, hơ hơ, lợi hại.”

Cúp máy xong, Trần Tư Khải tiếp tục làm việc.

Nhưng lúc nhàn rồi sẽ thường vào bên trong nhìn Tiêu Mộng.

Cô vẫn ngủ thật ngon.

Cô đã trở mình vài lần, chăn cũng bị đá bay xuống đất.

Trần Tư Khải lắc đầu cười khổ, haizz, nắm trong tay tập đoàn Thiên Nhất, còn là thiếu chủ tử của Chính Hổ Đường, vậy mà phải đi hầu hạ cô gái này.

Trần Tư Khải nhẹ ngàng đắp chăn tơ tằm cho Tiêu Mộng, không kiềm chế được vuốt ve khuôn mặt cô một chút.

Khi chạm vào làn da mềm mại nhẵn bóng của cô, tay Trần Tư Khải như bị điện giật, không ngừng run rẩy.

Đó là một loại…cảm xúc kì diệu phi thường…

Có thể bất ngờ sản sinh ra dòng điện lưu…

Đã từng chạm qua cơ thể rất nhiều phụ nữ nhưng không ngờ anh còn có thể nảy sinh rung động với một cô gái ngây ngô thế này…

Trần Tư Khải day day thái dương, bước ra ngoài tiếp tục làm việc.

Hôm nay tâm trạng của phó tổng giám đốc Lưu thật bất ổn. Ai gặp phó tổng đều nhận ra khuôn mặt tuấn tú ủ rũ, lại còn không ngừng thở dài.

“Phó tổng giám đốc, anh sao vậy? Tâm trạng hôm nay không tốt sao?”

Có người trẻ vừa mới đến công ty, có sao nói vậy, hỏi một câu.

Kết quả Lưu Diệc Hàn hung dữ trừng mắt liếc nhìn người trẻ đó một cái.

Cái liếc mắt đó giống như vị tiểu thiếp nào đó bị thất sủng, vạn phần u oán.

“Tôi hôm nay gặp phải sao chổi!”

Chỉ một câu nói này, không còn câu nào nữa.

Mọi người đều biết phó tổng giám đốc Lưu ngày thường là người ít nói.

Anh và Trần tổng giống nhau, đều là kẻ cuồng công việc.

Nhưng…

Bộ dáng đau khổ của phó tổng giám đốc Lưu kia…

Hi hi, tất cả nhân viên đều đoán sự đau khổ của Lưu phó tổng nhất định có liên quan mật thiết đến duyên kì ngộ trong thang máy sáng nay.

“Đúng là sai một ly, đi một dặm! Cậu nói bình thường phó tổng giám đốc Lưu là người thông minh, vì sao hôm nay lại phạm sai lầm chứ? Anh ấy động ai không động, lại động vào Tiêu Mộng kia! Hơ hơ…”

“Đúng vậy, thật đáng thương, dạo này không phải có tin đồn mối quan hệ của Tiêu Mộng kia và Trần tổng của chúng ta…cái này, cái này vô cùng ám muội?”

“Thế mới nói, phó tổng giám đốc Lưu đối tốt với trợ lý của Trần Tổng, đương nhiên sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp rồi.”

Vài người túm năm tụm ba, không nhịn được mà thảo luận.

Lúc này có một người mang đến một tin tức còn chấn động hơn.

“Biết gì không? Vừa rồi tôi nhận được tin tức vô cùng đáng tin cậy! Trời ạ, phó tổng giám đốc Lưu tuần sau bị phái đi sa mạc Sahara!”

“Cái gì!!!”

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn nhau, rồi rơi vào sự trầm mặc.

Có lẽ tin tức này quá chấn động, vì thế rất lâu sau đám người này mới hô hấp trở lại.

“Thấy chưa? Đây gọi là thủ tiêu. Sáng sớm vừa mới ôm ấp Tiêu Mộng, sau đó…Răng rắc! Trần tổng liền lập tức ra tay…”

Người nói sử dụng động tác cắt cổ, đặt tay trên cổ hoa tay múa chân…

Tất cả đều rụt cổ lại giống như con dao vô hình kia đang đặt trên cổ tất cả mọi người.

Thật thảm hại…

Sau cùng cũng có người ra kết luận cuối:

“Cho nên nói Tiêu Mộng này…tuyệt đối không đơn giản. Mọi người tuyệt đối không được đắc tội cô ta!”

“Đúng!” Tất cả mọi người đều mạnh mẽ gật đầu.

Sau đó tin tức nhanh chóng lan truyền khắp cả tập đoàn.

Chị Tố Trân đến văn phòng tổng giám đốc trình báo công việc, lúc về không nhịn được liền nhắc tới: “Ấy? Tại sao tôi không nhìn thấy Tiêu Mộng đâu? Rõ ràng sáng nay còn cùng tôi đi làm, tại sao tôi vừa đến phòng làm việc của Trần tổng lại không nhìn thấy cô ấy ở ngoài cửa chứ?”

Suỵt!

Tất cả các thư kí đều tập trung quanh chị Tố Trân, thần bí nói:

“Haiz haiz, chị Tố Trân, chị thực sự không thấy Tiêu Mộng sao?”

Chị Tố Trân lắc đầu: “Thực sự không thấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK