Mục lục
Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 37: CHƠI CÁI GÌ CŨNG ĐIÊU LUYỆN

Trần Tư Khải bật nhảy tại chỗ, cử động từng khớp cơ, mở miệng nói: “Được rồi, hôm nay chơi đến đây thôi.”

“Phù phù…” Ba người đồng thời thở dài một hơi, cái này mà được gọi là chơi à, đây là lấy mạng đó.

Sau đó bốn người tắm rửa thay quần áo liền đến một nhà hàng có phong cách Ý.

Kim Lân uống rượu cũng phải phàn nàn: “Thằng nhóc Tư Khải này, cậu quá là độc ác, không phải là tôi chỉ không cẩn thận phá cậu có một chút xíu hay sao, có đến mức cậu phải dồn tôi vào chỗ chết không hả?”

Lưu Diệc Hàn lại muốn nói: “Mấu chốt là Tư Khải của chúng ta vẫn chưa được ăn vào miệng, đương nhiên phiền não rồi.” Nhưng mà anh ta cũng không dám lắm miệng.

Trần Tư Khải im lặng ăn đồ ăn, nhấc tay nhấc chân cũng mang theo khí chất cao quý bẩm sinh, mí mắt cũng không hề nhấc một cái, đột nhiên anh lại phát ra một câu: “Các cậu có biết Đinh Đang là ai không?”

“Hả? Ai? Đinh Đang?” Kim Lân sửng sốt một chút, nhăn mặt: “Là phim hoạt hình mèo lục lạc tôi xem khi còn bé à?”

Trần Tư Khải nhìn Lưu Diệc Hàn một chút, mở miệng nói: “Kim Lân, cậu thật là lạc hậu.”

Lôi Bạc và Lưu Diệc Hàn cũng tò mò không thôi.

Diệc Hàn Nói: “Cơm nước xong xuôi thì đi đâu chơi đây, sân bắn, hay là sòng bạc?”

Trần Tư Khải cũng không lên tiếng, thật ra anh cũng không quan tâm đến mấy loại hình giải trí này, chơi thì cũng được, nhưng cho đến bây giờ anh cũng không bao giờ nghiện, luôn luôn trong trạng thái có cũng được không có cũng không sao.

Mà Lôi Bạc và Kim Lân là tay chơi điển hình, bình thường thời gian đều lãng phí trên các loại vui đùa như thế này.

Nhưng lần này Kim Lân càng kỳ quái hơn: “Thôi các cậu cứ chơi đi, tôi có việc rồi, không chơi cùng với các cậu được.”

Lưu Diệc Hàn tò mò: “Cậu thì có thể có chuyện gì chứ?”

Lôi Bạc bĩu môi: “Đừng để ý đến cậu ấy, cậu ấy bị điên rồi đó. Nói cái gì mà yêu một người phụ nữ nào đó trong câu lạc bộ, muốn đi theo đuổi người ta nữa chứ.”

Kim Lân nhe răng cười hắc hắc: “Vẫn là Bạc hiểu rõ tôi nhất nè, không cho nói cô ấy là phụ nữ, người ta không phải là phụ nữ đâu, người ta là nhân viên phục vụ đó, chỉ bưng trà đưa nước đưa rượu mà thôi. Người ta trông rất non nớt, vẫn là một đứa nhỏ ngây thơ vô cùng!”

Trần Tư Khải giương mắt nhìn Kim Lân một chút, từ trước đến nay suy nghĩ của anh đều rất nhanh, trầm ngâm nói: “Là câu lạc bộ Dạ Mị của Ngũ ca à, người phụ nữ mà cậu nói làm trong Dạ Mị?”

Lưu Diệc Hàn một mặt kinh ngạc.

Kim Lân và Lôi Bạc cùng giơ ngón tay cái lên: “Lợi hại nha. Được rồi, tối hôm nay tôi còn muốn đến Dạ Mị tìm bé cưng của tôi nữa.”

Ba người đàn ông bĩu môi với anh ta: “Bé cưng cái gì chứ, thật là buồn nôn.”

Sau khi cơm nước xong xuôi, một mình Kim Lân liền đi làm việc của mình, mà Lưu Diệc Hàn, Trần Tư Khải và Lôi Bạc đều đến sân bắn.

Lưu Diệc Hàn đi theo hai người bọn họ đến sân bắn vốn chỉ là đến để làm nền mà thôi, ở phương diện thể dục thì anh ta vẫn luôn là người yếu kém, võ cũng không được, bơi lội cũng không xong, ngay cả bắn súng cũng là người yếu nhất.

Không giống như Trần Tư Khải, đó chính là một người mạnh được sinh ra để chiến đấu, võ của anh được coi là tuyệt thế, cao thủ ba năm cũng không được Trần Tư Khải đặt ở trong mắt. Ở nước ngoài đã từng có hai mươi mấy người đàn ông vạm vỡ Âu Mỹ khiêu khích Trần Tư Khải, còn chưa đầy mấy phút đã bị Trần Tư Khải đánh cho răng rơi đầy đất.

Đấu tự do, đánh bốc, cái nào cũng là sở trường của Trần Tư Khải, mà bắn súng càng là trò chơi từ nhỏ của anh.

Nhớ kỹ có một lần Trần Tư Khải đã từng nói lúc anh mới ba tuổi ba anh đã cho anh một cây súng lục nhỏ nhỏ cực kỳ tinh xảo, anh đem bỏ vào túi, khi đó liền để anh lấy làm đồ chơi, dạy cho anh lên đạn như thế nào, tháo dỡ như thế nào, ngắm chuẩn như thế nào.

Mà Lôi Bạc mặc dù không cường đại như Trần Tư Khải, nhưng anh ta cũng không tính là kém cỏi, lúc nãy trong nhu đạo quán cũng chính là chỉ có Lôi Bạc mới có thể tiếp được mấy chiêu của Trần Tư Khải.

“Ai dô, hai người các cậu tranh tài đi, tôi không thể xen lẫn vào hai người các cậu được, phân thắng thua dựa vào điểm đạt được, tôi nhìn hai người các cậu so tài, có được hay không?” Lưu Diệc Hàn đã mặc xong trang bị, một mặt ủ rủ.

Lôi Bạc nhe răng cười: “Tôi nói không được đâu nha, cậu cũng đã đến đây rồi, không chơi đùa thì còn thú vị gì nữa.”

Trần Tư Khải vẫn trưng bộ mặt lạnh lùng như núi băng, chỉ cần một câu đã nói trúng tim đen, vạch trần tâm địa gian xảo của Lôi Bạc: “Tôi nói này Diệc Hàn, nếu cậu không tham gia, vậy chẳng phải Bạc đã trở thành người thua cuộc hay sao? Cậu chơi đi, tốt xấu gì cũng làm lót đệm cho Bạc.”

“Được thôi, các cậu ai ai cũng độc ác giống như rắn vậy.” Lưu Diệc Hàn cười Mắng, cũng phấn chấn tinh thần, cầm súng ngắn lên.

Trần Tư Khải suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Chúng ta thi đấu bia cố định trước, sau đó lại bắn bia ngắm di động, cuối cùng là đĩa bay, như thế nào?”

Lôi Bạc và Lưu Diệc Hàn liếc mắt nhìn nhau, đều nhếch miệng.

Tên nhóc này là người trong nghề, vừa ra tay, người ta cũng chỉ có thua cuộc thôi.

Hai người bọn họ đành phải gật gật đầu: “Theo cậu đi.”

Sân bắn to như vậy chỉ có ba người bọn họ làm khách.

Sân bãi này đã được dọn dẹp sạch sẽ, đã được Lôi Bạc bao hết.

Ba người đã mang tai nghe, mang kính mắt, một bộ dáng chờ xuất phát.

Có điều trang bị như thế này cũng lộ ra vẻ đẹp trai của ba người bọn họ, rất có mùi vị đàn ông.

Nhân viên phục vụ ở chỗ này đều là những cô gái trẻ tuổi, những người có thể đến đây chơi không phú thì quý.

Cho nên có rất nhiều cô gái xinh đẹp làm nhân viên phục vụ ở đây, một là có thể phát triển tay nghề, hai là có thể kiếm tiền.

Có rất nhiều cô gái cũng bằng lòng tới đây, dù sao tỉ lệ bâu được người giàu có ở nơi này cũng rất cao.

Ba người bọn họ vừa mới đi ra khu vực bắn súng liền có có ba cô gái xinh đẹp mặc quần áo lộ liễu đi đến ghế sofa chỗ mà bọn họ vừa ngồi, mỗi một cô gái đều chỉ mặc đồng phục thiếu vải, đồng loạt quỳ gối trên mặt thảm.

“Ba người này đều là những cậu chủ nhà quyền quý, mỗi một người đều không thể trêu chọc được, ba người các cô phải chiêu đãi thật tốt cho tôi… Không được phép chọc bọn họ không vui vẻ, kêu các cô làm gì thì các cô liền làm cái đó, đừng có giả bộ là cô gái ngây thơ gì với ông đây.” Ông chủ lặng lẽ dạy dỗ mấy cô gái.

Sau đó nhanh chóng liếc qua Trần Tư Khải, lại quay đầu nói với ba cô gái này: “Trong đó có thiếu chủ của Chính Hổ đường, rất cơ trí, đắc tội với cái vị lạnh lùng đó thì cả nhà chết như thế nào cũng không biết được.”

“A! thiếu chủ của Chính Hổ đường ư, còn trẻ như vậy à.”

“Đúng vậy nha, rất đẹp trai luôn. Chính Hổ đường rất có thể lực, nghe nói là bang phái đứng đầu khu vực châu Á, nếu dính được vị thiếu chủ kia cũng coi như phát tài.”

“Ôi nào chỉ là phát tài thôi chứ, vừa có quyền thế vừa có địa vị, cô cứ nhìn mấy ông chủ này đi, có ai mà không muốn cho Chính Hổ đường mấy phần mặt mũi đâu chứ, người trong tổ chức ngầm có mạng lưới quan hệ lợi hại biết bao nhiêu.”

Ba cô gái lập tức hưng phấn nghị luận.

Không thể nghi ngờ gì, mỗi một vòng thi đấu đấu, người dẫn trước đương nhiên đều là Trần Tư Khải.

Lôi Bạc vẫn tốt hơn một chút, còn Lưu Diệc Hàn dường như lúc bắn bia cố định mà mỗi một phát súng đều phải hết sức cẩn thận nghiêm túc, ngắm chuẩn thật lâu.

Mà Trần Tư Khải người ta căn bản cũng không thèm ngắm, chỉ nhấc tay nhẹ nhàng bằng bằng bằng bằng, bắn dứt khoát mấy phát liền xong.

“Cậu đi xem bia ngắm đi, trời ơi trúng hồng tâm luôn, hơn nữa cũng chỉ là một lỗ.”

Những viên đạn mà Trần Tư Khải bắn ra đều bắn qua một cái lỗ, Lôi Bạc nhìn bia ngắm của Lưu Diệc Hàn liền không nhịn được mà cười haha: “Diệc Hàn à, trình độ mấy phát súng này của cậu cũng thật là cao nha, cao thiệt đó chứ. Tất cả đều bắn lung tung đi đâu đó, không có một viên nào bắn trúng được bia ngắm. Cậu có biết không, bắn không trúng vào bia ngắm như thế này cũng là một loại năng lực đó, thật sự là cao thủ.”

Lúc này đôi môi mỏng của Trần Tư Khải mới hơi giương lên, lộ ra chút vui vẻ.

Lưu Diệc Hàn nhíu mày phàn nàn: “Tôi đã nói là tôi không bắn mà các cậu nhất định cứ để tôi bắn, khiến tôi xấu mặt rồi đó. Lần sau chơi mạt chược với các cậu, tôi sẽ sẽ ăn hết tiền của hai cậu luôn.”

Lưu Diệc Hàn đánh mạt chược rất xuất sắc, đã từng có một lần Kim Lân và Lôi Bạc đều cho là Lưu Diệc Hàn chơi bẩn, bởi vì Lưu Diệc Hàn liên tục thắng hai người bọn họ mười chín ván.

Trần Tư Khải để súng xuống mở miệng nói: “Đi Thôi, uống chút nước, nghỉ ngơi một lát.”

Lưu Diệc Hàn reo hò một tiếng, có thể tính là không cần phải chịu tội nữa rồi.

Ba người trở lại chỗ ngồi, ba cô gái kia lập tức đứng dậy cúi mình chào hỏi.

Lôi Bạc ngắm mấy cô gái vài lần chậc chậc tán thưởng: “Được đó Tư Khải, cậu vừa đến đây thì đãi ngộ này lập tức không như bình thường rồi. Lần trước tôi và Kim Lân đến đây chơi với Ngũ ca, mấy cô gái hầu hạ châm trà rót nước không có một ai xuất sắc cả, cho đến khi Ngũ ca đi ra ngoài cũng không giải tỏa được dục vọng. Cậu nhìn hôm nay đi, tôi cũng chưa yêu cầu cái gì… ông chủ liền cho mấy cô gái xuất sắc nhất ở đây đến.”

Lưu Diệc Hàn cũng nói: “Đúng vậy đó, Tư Khải đi đâu thì người ta cũng nể tình.”

Ba cô gái nhìn ba người đàn ông trẻ tuổi này, tất cả đều choáng váng đầu óc.

“Trời ơi! Thật sự quá đẹp trai! một người có gương mặt lạnh lùng như núi băng là đẹp trai nhất! Ngũ quan hoàn mỹ giống như một diễn viên điện ảnh, cho dù anh ấy không cười, cho dù ánh mắt của anh ấy tránh xa người ngàn dặm, nhưng vẫn có một loại khí chất khiến người khác mê mẩn.”

Ba cô gái hận không thể cướp được cơ hội đến hầu hạ Trần Tư Khải, rốt cuộc có một cô gái đã hành động nhanh nhất.

Sau khi giành được, mặt mũi cô ta tràn đầy kích động và đác ý, hai cô gái kia đều bĩu môi, một mặt ảo não.

Ba cô gái hầu hạ một anh chàng đẹp trai riêng của mình, Lưu Diệc Hàn có chứng tránh né người khác phái, anh ta sống đến bây giờ mà ngay cả một người bạn gái cũng không có. ngược lại lại thường xuyên đi theo mấy người anh em đến mấy nơi tình sắc kia, chỉ là anh ta thuộc dạng nhìn nhưng không động.

Lưu Diệc Hàn vẫn luôn không có cảm giác gì với phái nữ, nhất là không thể tiếp xúc quá thân mật, anh ta sẽ buồn nôn.

Cho nên cô gái hầu hạ ở bên cạnh anh ta cho dù dáng dấp có đẹp hay không đẹp thì anh ta cũng không hề để ý.

Lưu Diệc Hàn cũng chỉ là trò chuyện với cô gái mà thôi, nói chuyện trời chuyện đất, cái gì mà quốc tịch, quê quán, làm ở đây mấy năm, giống như một anh trai rất dịu dàng.

Lôi Bạc đã sờ vành tai của con gái nhà người ta, khen làn da của cô ta mịn màng, hiển nhiên đã có ý đùa giỡn rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK