Mục lục
Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 211

Ôi trời, tổng giám đốc Trần gặp mặt hàng ngày, cằm đều trơn nhẵn, như tấm gương soi.

Trần Tư Khải sắp cười đến tê liệt: “Tôi thì càng phải cạo nhiều hơn nữa. Em không biết sao, râu của đàn ông tỷ lệ thuận với nội tiết tố nam, râu rậm rạp thì ham muốn cũng rất mạnh. Ham muốn của tôi thế nào em hẳn là hiểu rõ mà, đêm đó…”

Đùng… Tiêu Mộng trực tiếp bị anh nói đến mặt đỏ bừng.

“Này! Anh đừng có nói lung tung, đúng thật là, lời nào anh cũng không ngượng mà nói ra được hết! Đáng ghét chết được! Không thèm quan tâm đến anh nữa!”

Trần Tư Khải cũng không nghĩ là ở cùng Tiêu Mộng cảm xúc lại dễ thăng hoa như vậy.

Đêm qua còn bị dáng vẻ đau ốm của cô làm anh sợ chết khiếp, hôm nay cô đỡ hơn một chút, cởi mở hơn chút, anh lập tức trở nên thoải mái và vui vẻ theo.

Từ khi nào, cô bắt đầu chi phối cảm xúc của anh rồi…

“Người không có râu là thái giám đó, em có biết không?”

Trần Tư Khải vẫn đang trêu đùa cô.

Chọc ghẹo nhóc là một trò chơi rất hay.

Tiêu Mộng quay mặt lại, bĩu môi nói: “Tối qua tôi bị đau bụng, là anh đưa đến bệnh viện đúng không. Cảm ơn anh.”

Trần Tư Khải rửa sạch bọt trên cằm, khuôn mặt lại sáng sủa đẹp đẽ, nở nụ cười quỷ quyệt, nói: “Hừm, giữa tôi và em còn khách sáo làm gì. Không cần cảm ơn, khi nào em khỏi bệnh, thì hãy biểu hiện tốt trên giường.”

Khuôn mặt của Tiêu Mộng phẳng lặng, hai má ửng hồng, trốn vào trong chăn.

Ơ? Không phải đêm qua Trần gấu xấu xa muốn ngủ với Anna sao? Sao anh ta lại trở về biệt thự?

Có lẽ nào… anh ta trở về sau khi đã làm xong với Anna?

Tiêu Mộng không kìm được câu hỏi này, chui đầu ra hỏi: “Tối qua anh về lúc mấy giờ?”

“Ồ, hơn mười một giờ một chút. Có chuyện gì sao?”

“Vậy… vậy cô ta thì sao?”

“Ai hả? Em đang hỏi đến ai?”

“Không phải là Anna đó sao? Cô ta đi đâu rồi?”

Ánh mắt Trần Tư Khải bỗng nhiên sáng lên. Nhóc, có phải em đang bắt đầu quan tâm đến tôi rồi không?

“Anna? Làm sao tôi biết cô ta đi đâu rồi? Sau bữa tối, chúng tôi tách ra ai về nhà nấy. Ai biết cô ta!”

Tiêu Mộng liền thở phào nhẹ nhõm.

Hahaha, như vậy xem ra đêm qua Trần gấu xấu xa đã không ngủ với người phụ nữ đó…

Trần Tư Khải đi tới, nhéo má trơn bóng của Tiêu Mộng, anh nheo mắt sáp khuôn mặt đẹp trai của mình đến gần, một luồng nhiệt tức thì phả vào mặt Tiêu Mộng, ánh mắt anh nhìn cô dò xét thật lâu, nói: “Nhóc, có phải em lo lắng tôi sẽ lên giường với Anna không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Mộng thoáng hiện lên chút hốt hoảng, lập tức bĩu môi phủ nhận: “Còn lâu mới phải! Tại sao tôi phải quan tâm đến anh? Còn lâu!”

“Hahaha… Thế sao? Vậy tối nay tôi đi ngủ với cô ta nhé, dù sao cô ta cũng mong đợi tôi đến.”

“Ôi trời, con người anh đúng là lăng nhăng! Vô lại! Ngoài chuyện này ra thì anh chả biết chuyện gì khác nữa sao? Đáng ghét! Tuổi còn trẻ, anh nên tập trung tinh thần và sức lực cho công việc và làm việc! Hiểu chưa!” Tiêu Mộng lập tức trở nên hung dữ với Trần Tư Khải.

Thật giống như cô là tổng giám đốc Tiêu còn Trần Tư Khải là trợ lý Trần vậy.

Trần Tư Khải không nói gì, lắc đầu, nhìn cô gái với vẻ cưng chiều, khẽ cười.

Bác sĩ kiểm tra phòng nhìn thấy vẻ mặt lần này của Trần Tư Khải thì vô cùng sửng sốt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK