CHƯƠNG 33: TRONG PHÒNG MỘT MỚ HỖN ĐỘN
“Được rồi!” Lưu Diệc Hàn cũng thở dài một hơi, Tổng giám đốc Trần đã tỉnh ngủ rồi.
Lúc Trần Tư Khải mặc quần áo, ánh mắt thỉnh thoảng lướt nhìn cô gái nhỏ bé đang nằm trên giường.
Cô nhóc này, lần này thật sự bị cô ấy dọa sợ rồi.
Còn cái người được nhắc đến thì cả nửa ngày đều nằm co ro thành một cục, ôm chăn không chịu mở mắt ra.
Hừ… sớm tối, sớm tối muốn…
Cho nên lúc Trần Tư Khải cài nút áo cũng đang tức giận.
Giống như quần áo cũng đắc tội với anh.
“Cô cũng đừng bận quần áo quá thấp cổ, tránh lộ dấu hôn.”
Trần Tư Khải dặn dò Tiêu Mộng câu liền vội vàng đi ra ngoài.
“Cạch!”
Cửa phòng đã đóng lại, lúc này Tiêu Mộng mới cử động một chút, lăn lăn ra khỏi cái chăn.
“Cái đồ ham mê sắc, cái đồ sắc lang, tên đàn ông khốn nạn.”
Chờ người ta đi rồi cô mới dám thảm thiết mắng người ta.
Cũng chỉ có chút tiền đồ này mà thôi, haiz.
Tiêu Mộng chạy vào phòng tắm soi mình trong gương.
Ôi chao, nhiều như vậy à… tên kia là động vật gặm nhấm hay gì vậy.
Quái quỷ, cả nhà anh đều là chó hả.
Cắn cái gì mà cắn, không chê bẩn à?
Tiêu Mộng dùng khăn lông ướt lau lau, sau đó mới xác định không thể lau mất dấu hôn được.
Chỉ có thể bận quần áo mà che lại, cài nút rồi lại giống như thời trang mùa đông.
“Không được rồi, cái này mình không có cách nào làm được, mới có một ngày mình đã bị ăn nhiều đậu hũ như vậy.”
Tiêu Mộng nhìn mình trong gương lắc đầu thở dài.
Nhưng mà… lại suy nghĩ thêm một chút…
“Dù sao đã sớm xảy ra quan hệ với anh ta rồi không phải ư, có bị ăn thêm chút đậu hũ nữa cũng không tính là cái gì đâu nhỉ…”
Một âm thanh khác lại nhảy ra.
“Không được, sao có thể để người khác ăn đậu hũ không trả tiền vậy chứ. Đúng! Dựa vào hành vi quá đáng lần này của anh ta mà giảm cho mình sáu mươi triệu tiền nợ.”
Sáu mươi triệu… đoán chừng cái tên gian thương Trần gấu xấu xa kia sẽ không đồng ý đâu, anh ta keo kiệt gần chết.
Lại chưa thành chắc chắn sẽ không đồng ý sáu mươi triệu… vậy nếu không thì đổi thành sáu triệu đi.
Bà cô tôi ơi! Khi nào thì mình mới có đủ tiền để trả hết ba mươi tỷ đây.
Suy nghĩ của Tiêu Mộng lúc thì như thế này, lúc thì như thế kia.
Lúc nghĩ đến nỗi bi phẫn mới kiềm lòng không đặng mày nhào vào trên giường lớn của Trần Tư Khải lăn lộn một phen.
Đợi đến sau khi cô đi khỏi chỗ này thì căn phòng của Trần Tư Khải đã bị cô chà đạp thành một mớ hỗn độn.
Nơi nơi đều là lược, khăn mặt, keo xịt tóc, giường thì bị nhăn nhăn nhúm nhúm, có một cái gối rơi trên mặt thảm, giống như là bị bọn trộm vào càn quét một trận.
Trần Tư Khải thì đi họp mà một người làm trợ lý tạm thời như cô lại rảnh rỗi như chuột.
Vừa đánh mắng con gấu Trần xấu xa, vừa chơi game đến vui vẻ.
Mệt rồi lại nằm dài trên bàn làm việc ngủ một giấc say sưa.
Sau lại cảm thấy nằm sấp ngủ rất khó chịu, dứt khoát mơ mơ màng màng đẩy cửa phòng làm việc của Trần Tư Khải ra tìm một cái ghế sa lông nằm xuống liền ngủ.
Có một thư ký đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc để lấy tài liệu liền phát hiện cô đang ở đây.
Có một người nào đó giống như bé heo đang ghé vào trên ghế sa lông, vểnh mông nằm ngáy o o.
Thư ký kia méo xệch miệng tự nói với mình rằng mình không thấy gì cả, sau đó biến mất giống như một cái bóng.
Mà Trần Tư Khải vừa bước từ trong phòng của mình ra, một bộ mặt dục cầu bất mãn kiềm chế tức giận.
Đôi mắt của anh híp lại như một con hổ hung dữ đi ra ngoài.
Lưu Diệc Hàn ngẩng đầu lên liền phát hiện ánh mắt độc ác muốn giết người kia của Trần Tư Khải, nhịn không được mà bị dọa cho run rẩy.
Ủa, mình có làm gì đắc tội với tổng giám đốc ư?
Mình cũng không nhớ rõ.
Hôm nay mình làm việc rất chu đáo mà ta.
Tại sao Tổng giám đốc Trần lại có vẻ mặt này cơ chứ?
“Tổng giám đốc Trần…”
Lưu Diệc Hàn biết rõ ràng Trần Tư Khải là một người có thù tất báo, tranh thủ thời gian vẫy vẫy đuôi, bộ dạng phục tùng rủ mắt xuống.
“Cậu rất được đó Diệc Hàn.” Trần Tư Khải cũng chỉ âm trầm nói mấy chữ này, ánh mắt lộ ra tia sáng lạnh lùng.
“A? Tổng giám đốc Trần… Ý của cậu là gì vậy?”
Trần Tư Khải nhe răng cười một tiếng, tự mình chỉnh cà vạt cho Lưu Diệc Hàn ngay ngắn lại.
“Thằng nhóc, tan việc tôi mời cậu đến nhu đạo quán chơi đùa một chút, nhé.”
“Hả?” Lưu Diệc Hàn lại run rẩy một cái.
Nhu đạo quán?
Hu hu, để anh ta làm công cụ luyện tập cho cậu Trần ư?
Không phải chứ?
Anh ta còn chưa muốn chết đâu mà.
Lấy thể trạng và công phu của Trần Tư Khải… những thứ này bạn bè thân thiết lại biết rõ rành rành.
Mười người luyện tập với anh đều bị anh đánh cho kêu cha gọi mẹ.
“Nếu không thì gọi thêm Kim Lân và Bạc cùng đi đi.”
Trước khi chết cũng phải gọi theo mấy người đệm lưng nữa chứ.
“Kim Lân à, đúng vậy, còn có thằng nhóc kia nữa.”
Ánh mắt hai lóe lên, vẻ mặt kia không thể tốt hơn được nữa.
Mỗi lần Trần Tư Khải bộc phát bão tố, cơ hồ như người nào cũng phải chịu một lần.
Ai giảo biện liền sẽ bị một pháo của anh làm cho nổ chết, không lên tiếng cũng bị anh nói móc nói mỉa.
Mọi người đều mồ hôi đầm đìa, cúi đầu lau mồ hôi.
Hôm nay Tổng giám đốc Trần sao vậy chứ?
Lửa giận bốc lên đến đỉnh đầu luôn.
Lưu Diệc Hàn cứ đứng ngồi không yên.
Má ơi, nhìn bộ dáng của Trần Tư Khải bừng bừng lửa giận tỏa ra bốn phía, chắc là tức giận rất ghê gớm đây.
Thôi xong rồi xong rồi, hôm nay chắc chắn sẽ bị cái tên này đánh cho đi gặp thượng đế luôn.
Xưa nay tâm tư của Lưu Diệc Hàn rất kín đáo, thế là anh ta tự đứng ở đây bắt đầu suy nghĩ lại.
Rốt cuộc lúc nãy mình đã làm sai chuyện gì vậy chứ?
Suy nghĩ suy nghĩ, suy nghĩ đến nổi đầu muốn nát tan anh ta mới đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
Trong phòng!
Không biết lúc nãy tổng giám đốc ở trong phòng làm cái gì.
Suy nghĩ tiếp… ai nha đúng rồi, lúc anh ta đi vô cũng không thấy mấy người vệ sĩ kia đâu, trợ lý Tiêu thì…
Sau khi Lưu Diệc Hàn mối nối những chuyện lại với nhau cũng đã nghĩ thông suốt.
Lại càng thêm bi ai…
Thôi xong rồi, lần này thật sự tiêu rồi, quấy rầy chuyện tốt của Tư Khải, cái này chết chắc luôn…
Sau khi cuộc họp mấy tiếng đồng hồ mới kết thúc, tất cả mọi người đều thở dài một hơi.
Tất cả tranh thủ thời gian mà lượn đi.
Trần Tư Khải một mặt bình tĩnh tiêu sái sải bước về phòng làm việc của anh.
Trong lúc đó, tất cả thư ký đứng dậy chào hỏi với anh mà anh cũng không thèm để ý tới.
Bình thường Tổng giám đốc Trần không phải như vậy đâu, anh ngạo khí lại tự phụ, chắc chắn sẽ duy trì chuyện lễ tiết…
“Bộp…”
Trần Tư Khải Bước vào phòng làm việc ném tài liệu lên trên mặt bàn, sau đó hung hăng kéo cà vạt xuống.
Quay người lại, lúc đầu Trần Tư Khải lửa Giận hừng hực lại đột nhiên ngây ngẩn cả người.
“Hửm?”
Trên ghế sa lông là một cô nhóc mũm mĩm hồng hào đang nằm sấp… đây không phải là Tiêu Mộng à?
Trông cô ngủ thật ngon a.
Giống y như một con mèo bình tĩnh cực kỳ, mặt ghé vào trên tay, mông thì chổng lên…
Đôi môi bị đè ép giống như hoa anh đào nhỏ, ngủ còn phát ra âm hô hấp.
Heo nhỏ… mèo con…
Thấy thế nào cũng giống như một con vật nhỏ đáng yêu…
“Ha ha…” Trần Tư Khải đột nhiên lại nở nụ cười.
Tâm trạng đã trở nên tốt một chút xíu.
Sau khi họp xong quay về phòng làm việc lại có thể thấy cô nhóc này đang ngủ ở đây, trong lòng dâng trào một loại cảm giác có vợ đang chờ ở nhà.
Rất ấm áp, cực kỳ ấm áp, cũng rất thỏa mãn.
Trần Tư Khải đi qua ngồi trên ghế sa lông ở bên cạnh, đưa bàn tay lớn qua vuốt ve.
Đầu tiên là nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cô, mềm mại trơn nhẵn.
Sau đó lại thuận theo lưng của cô mà vuốt dọc xuống.
Tiếp theo sờ đến cái mông đầy thịt của cô.
Xúc cảm siêu siêu tốt.
Hầu kết Trần Tư Khải giật giật, ánh mắt sâu hun hút.
“Ôi chao… Mấy giờ rồi vậy?”
Tiêu Mộng cử động thân thể, môi mấp máy thì thầm mơ màng hỏi.
Cô luôn luôn có thói quen này, trước khi tỉnh ngủ sẽ hỏi em gái bây giờ là mấy giờ rồi.
Chỉ cần vẫn chưa muộn thì cô lại híp mắt ngủ một hồi nữa.
“Năm giờ rưỡi, đã đến giờ tan làm rồi.”
Giọng nói của Bạc hiếm có được dịu dàng trả lời cô.
“Ò…” Cô mơ mơ hồ hồ lên tiếng.
Căn bản cũng không có ý muốn mở mắt ra, mình cũng chỉ mới ngủ có hai mươi phút thôi.
Cô bỗng nhiên lại Mở to mắt.
“Năm giờ rưỡi? Tan làm?”
Trong đôi mắt to ươn ướt đều là dáng vẻ mê man.
Trong lúc nhất thời cô không biết mình đang ở đâu.
Dáng vẻ đần độn và mơ hồ kia khiến cho Lưu Diệc Hàn không nhịn được mà cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái.
“Tỉnh ngủ chưa?”
“Á…”
Tiêu Mộng chớp chớp mắt một cái, lại xoay qua xoay lại nhìn gian phòng, lại nhìn Trần Tư Khải, sau lại nhìn mình một chút…
“A… thật sự xin lỗi nha, sao tôi đã chạy đến phòng của anh ngủ vậy chứ…”
Cô vội vội vàng vàng nhảy xuống ghế salon, vuốt vuốt mái tóc tóc lung tung của mình, không thèm để ý hình tượng liền chạy ra phía bên ngoài.
“Bịch.”
“Ui da… đau quá đi…”
Cô mơ màng đâm vào cánh cửa, đau đến nỗi méo mó khuôn mặt nhỏ.
Trần Tư Khải chống nạnh đứng dậy, không vui nói: “Nhìn thấy tôi sao làm như nhìn thấy quỷ vậy hả?”
Còn không phải ư, nhìn thấy anh chính là nhìn thấy quỷ chứ cái gì nữa.
Tiêu Mộng cũng không cãi lại, cô kéo cửa ra nhịn đau mà chạy ra bên ngoài.
Cô cũng không muốn lại phải bị đè xuống giường một trận.
Tan làm rồi, Tiêu Mộng nhanh nhẹ dọn dẹp chút đồ vật.
Thật ra trên bàn làm việc của cô cũng không có cái gì cần dọn dẹp.
Cô tắt máy vi tính, đeo túi xách lên liền chạy đi.
Thấy vẻ mặt đau khổ của Lưu Diệc Hàn, Tiêu Mộng vẫn là khách khí nói: “Phó Tổng Lưu, anh còn chưa đi hả? Anh thật sự nghiêm túc đối với công việc nha.”
Lưu Diệc Hàn liếc mắt qua nhìn thấy là Tiêu Mộng, buồn thỉu buồn thiu nói: “Đang chờ Tổng giám đốc Trần…”
Dựa vào cái gì mà cô nhóc này lại hăng hái đi khỏi, anh ta lại phải đứng đây chờ cho bị đánh chứ.
Không đầy một lát sau, Trần Tư Khải cũng đã thay một bộ quần áo thoải mái.
Quần dài màu vàng nhạt, áo thun màu xanh sẫm, đẹp trai đến nỗi bỏ đi vẻ cặn bả bình thường.
Dáng người cao ráo, đôi mày kiếm mê hoặc chúng sinh… ngay cả Lưu Diệc Hàn cũng cảm thấy ông trời đã quá mức ưu ái Trần Tư Khải.
“Đi thôi.”
“Ừm, cô nhóc Tiêu Mộng kia đâu?”
Trần Tư Khải nhìn xung quanh một chút.
“Hả? Cô ấy á? Cô ấy mới ở đây mà, chạy nhanh thật chứ.”
“Chết tiệc… mỗi lần đều chạy trốn nhanh y như một con thỏ.”
Trần Tư Khải nhỏ giọng mắng một tiếng, bước nhanh đi về phía thang máy.
Lưu Diệc Hàn đi theo ở bên cạnh, lên tiếng nói: “Tư Khải, Lần sau nếu như cậu có sắp xếp chuyện gì đó thì cậu cũng nên ám chỉ với tôi một chút, tôi cũng sẽ đi quấy rầy hai người…”
“Ngậm miệng lại đi, nói đến đây tôi vẫn còn đang tức giận nữa đó.”
Trần Tư Khải lườm Lưu Diệc Hàn một cái, giơ nắm tay lên đấm anh ta.
“Cậu vào trễ mười phút cũng được a…”
Mười phút, nhiêu đó thời gian cơ bản anh cũng đạt được chút gì đó.
Dù Sao vẫn là tốt hơn khi không nhận được cái gì.
“Hả? Mười phút á? Tư Khải, từ lúc nào mà cậu trở nên ngắn như vậy chứ?”