CHƯƠNG 5: NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀY ĐẸP TRAI QUÁ.
Nhìn bộ dạng như vừa chịu kích thích lớn của Tiêu Mộng, giám đốc nhân sự thở dài một hơi rồi bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc mà khuyên bảo: “Đồng chí Tiêu Mộng, tôi rất hiểu tâm trạng hiện giờ của cô, lúc tôi biết cái quyết định này tôi còn sốc hơn cô nữa kìa. Đi đi, tầng 29 đang đợi cô đó.”
“Ơ, Ờ.”
Tiêu Mộng chớp chớp đôi mắt, gãi gãi đầu rồi đi ra ngoài.
Trần Tư Khải, Tổng giám đốc Trần….lãnh đạo cấp cao của tập đoàn….
Cô mơ mơ hồ hồ đi thang máy đến tầng 29.
Lúc Tiêu Mộng mặc một chiếc váy xếp ly phối với một chiếc áo thun màu hồng đứng ở ban thư ký, đã lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người!
Những ánh mắt dò xét lia thẳng vào người cô.
Tiêu Mộng thận trọng đứng ở đó, ngay cả tay cũng lúng túng không biết nên ở đâu nữa.
Một ban thư ký khổng lồ…cái ông tổng giám đốc đó chỉ là thư ký thôi mà cũng nhiều như vậy rồi…đúng là nơi tập trung tinh anh a!
“Cô gái, cô tìm ai vậy?” Một người phụ nữ hơn 30 tuổi tiến lên trước hỏi, bàn tay thì nhích nhích chiếc mắt kính gọng vàng.
“Tôi đến tìm Tổng giám đốc Trần…”
Bốn chữ Tổng giám đốc Trần khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc!
Có người đang nghĩ: Không phải chứ, Tổng giám đốc Trần ngay cả một học sinh cấp hai thế này mà cũng ra tay ư?
Tiêu Mộng thật sự chịu không được mấy cái ánh mắt sắc bén này nữa rồi, cô lúng túng nói: “Cái đó…tôi là trợ lý tạm thời của Tổng giám đốc Trần…”
“Hả!” Tất cả mọi người đồng loạt kêu lên.
Tiêu Mộng càng mất tự nhiên hơn, cô vội vàng hoàng loạn bổ sung: “Thật ra tôi đã 18 tuổi rồi, tôi thành niên rồi, thật sự thành niên rồi.”
Lúc này đây, một người đàn ông trẻ tuổi đi ra từ văn phòng tổng giám đốc, bộ dạng cỡ khoảng 25, 26 tuổi, anh rất có năng lực, quần áo cũng rất tỉ mỉ, thần sắc vô cùng tự tin, nhìn Tiêu Mộng đang luống ca luống cuống đứng ở đó, anh bình tĩnh lên tiếng: “Tiêu Mộng?”
“Hả? Tôi đây!” Tiêu Mộng nghe tiếng nhìn qua, lập tức đứng thẳng người lại, giống như là một tiểu binh ngoan ngoãn vậy.
Lưu Diệc Hàn gật đầu: “Tiêu Mộng, Tổng giám đốc Trần kêu cô lập tức qua đó một chuyến.”
“Hả? Ồ! Dạ được!” Tiêu Mộng vui vẻ chạy về hướng của Lưu Diệc Hàn, chạy đến trước mặt anh, cô mới ngốc nghếch hỏi: “Cái văn phòng Tổng giám đốc Trần là phòng nào vậy ạ?”
Tất cả các thư ký đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Chỉ có Lưu Diệc Hàn là vẫn còn giữ được sự bình tĩnh đối với sự đần độn của Tiêu Mộng, anh vươn tay chỉ ra sau: “Đi theo hành lang này vào trong, chỉ có một cánh cửa phòng.”
“À, cảm ơn anh.” Tiêu Mộng ngước mắt nhìn tấm thẻ làm việc của Lưu Diệc Hàn, Lưu Diệc Hàn à, anh ta tên này sao, thế là cô lập tức mỉm cười híp mắt: “Cảm ơn anh Lưu.”
Lưu Diệc Hàn nói với sắc mặt vô cảm: “Mong cô xưng tôi là phó tổng giám đốc Lưu.”
“Hả?” Vẻ mặt Tiêu Mộng đầy lúng túng, cô lè lưỡi ra rồi nói: “Vâng, phó tổng giám đốc Lưu,”
Thật là, mấy người ở đây bị cái gì vậy chứ, kêu anh là anh Lưu đã là ưu đãi anh lắm rồi, còn phải kêu tên chức của anh mới được nữa chứ, xía!
Tiêu Mộng bĩu môi rồi men theo hành lang đi vào, phớt lờ đi mọi sự kinh ngạc của đám thư ký. Kinh ngạc cái gì chứ, không lẽ cô rất kém cỏi sao? Chẳng qua là tuổi hơi nhỏ tí thôi, cô cũng đâu có ngốc lắm đâu chứ, ít nhất thì mấy việc như quét dọn, rót nước hay pha trà cô cũng làm được mà.
Không biết ông Tổng giám đốc Trần này bao nhiêu tuổi ta?
Hơn 40? hay là 50?
Bụng bia? Hay là đầu hói giống như trong phim nhỉ?
Cô làm trợ lý tạm thời là làm gì ta?
Chuyên môn bưng nước pha trà cho ông chú Trần sao? Gõ văn kiện, hay là thu gom rác, lau bàn?
Tiêu Mộng đến trước cửa văn phòng tổng giám đốc, cô hít một hơi thật sâu, xoa xoa ngực mình, sau đó lấy hết can đảm vặn tay nắm cửa ra, rồi hiếu kỳ bước vào văn phòng tổng giám đốc.
Wow…Tiêu Mộng mắt chữ a mồm chữ o, cô kinh ngạc nhìn xung quanh căn phòng lớn này, thật là lớn quá đi, cô thật không thể nào tin được một văn phòng làm việc mà cũng có thể rộng lớn như vậy, sang trọng như vậy, khí phách như vậy!
“Đậu xanh! Còn to hơn cả diện tích chung của nhà mình nữa…” Tiêu Mộng nhỏ tiếng lẩm bẩm, cô ngây ngốc nhìn chiếc kệ sách bằng cả một bức tường ở kia, có không biết bao nhiêu là sách lớn, sách cổ điển, còn có rất nhiều sách kinh tế, quản lý… “Chậc chậc chậc, lão già họ Trần đó chắc là một người thích đọc sách a.”
Lão già họ Trần…đây chính là xưng hô mà Tiêu Mộng đã len lén đặt cho Tổng giám đốc Trần Tư Khải đó.
Lỗ tai của người nào đó cũng thật là thính, anh đứng chống nạnh đằng sau Tiêu Mộng, sau khi nghe thấy vậy thì mi tâm liền khẽ nhíu lại.
Lão già họ Trần? con nhóc này đang nói ai vậy? Chắc không phải là…anh chứ?”
“Muốn đọc quyển nào?” Một thanh âm đầy từ tính vang lên từ đằng sau Tiêu Mộng, cô theo bản năng đáp: “Không có quyển nào tôi thích hết, tôi thích đọc tiểu thuyết ngôn tình, nhưng mà ở đây không có.”
Nói xong, Tiêu Mộng mới chợt ý thức ra cái gì đó, cô giật mình trừng to mắt, hai bàn tay nhỏ nhắn vội vàng bịt miệng lại rồi quay người.
“Hơ!” Tiêu Mộng hít một hơi thật sâu rồi ngẩng gương mặt nhỏ lên, cô ngước nhìn vị minh tinh điện ảnh trước mặt mà ngây ngốc.
Con người có thể xinh đẹp hoàn mỹ đến như vậy sao?