Mục lục
Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 8: LÀM ĐỒ CHƠI NHỎ CỦA TÔI

“Bạn học Tiêu Mộng, tôi nghĩ bạn đã tiếp nhận mười hai năm giáo dục, cũng đã hiểu được những lời vừa rồi của tôi rồi chứ?” Trần Tư Khải chậm rãi đứng dậy, bước chân nhàn nhã, từng bước đi về phía Tiêu Mộng, anh rất lịch lãm và rất có phong thái, lúc đi tới, vẻ mặt đó, thần thái đó, khí chất đó giống như đế vương đang tản bộ! Thế nhưng, khí thế đó rõ ràng khiến cho cô cảm thấy, dường như anh đang muốn nuốt sống cô!

Trần đại tổng tài này tuổi tác không lớn, dáng dấp lại còn như một bức họa, nhưng vì sao khi tới gần, ánh mắt lại dọa người như vậy? Giống như muốn ăn thịt người!

“Lý do, hiểu… Anh đi làm ‘vịt’, giá vịt một đêm là ba mươi tỷ…? Trần Tư Khải hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: “Bỏ từ vịt vịt kia đi!”

“A, nha… giá một đêm của anh là ba mươi tỷ…”

“Ừm, lúc nào thì đưa tiền?”

“Tôi… Tôi không có …”

Trần Tư Khải cuối cùng cũng mỉm cười, môi đỏ giương lên: “Đương nhiên cô sẽ không trả nổi. Cô nói xem, cô làm thế nào để trả cho tôi ba mươi tỷ bây giờ?”

Bờ môi của hai người quá gần, hơi thở ấm nóng thơm ngát của anh tất cả đều phun trên mặt Tiêu Mộng, nướng cho cô rối loạn, con mắt dường như không thể mở ra được.

“Tổng giám đốc Trần, anh có thể giảm giá một chút được không?”

Tiêu Mộng quệt miệng, nghen ngào đau thương nói.

Trần Tư Khải đột nhiên quay mặt sang, không cho Tiêu Mộng nhìn thấy nét mặt của anh, sau đó cười trộm hai lần.

Ha ha, cô nhóc này… Quá thú vị, hạ giá sao?

Khi quay mặt lại, đâu còn khắc chế bản thân, Trần Tư Khải thoáng điều chỉnh góc mặt, tìm đúng phương hướng, điên cuồng nhào tới đôi môi hồng phấn của cô.

Cuồng nhiệt hôn cô, một tay áp sát qua, ôm lấy vòng eo của cô, không cho cô lộn xộn, một tay sờ vào tóc của cô, nhẹ nhàng xoa.

Tiêu Mộng nhỏ bé, giống như một con thỏ trắng nhỏ bị con sói giương nanh múa vuốt, hoàn toàn dính vào trong ngực.

Tiêu Mộng hoàn toàn mộng mị.

Trần Tư Khải lại cảm giác hoa rơi đầy đầu!

Dựa vào cái gì, tại sao anh lại hôn cô?

Hôn thì hôn, lướt qua là được rồi, vì cái cọng lông gì mà lại đem nụ hôn này trở nên sắc tình và rườm rà lại còn sâu như vậy?

Trần Tư Khải nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào sinh vật nhỏ bé trong ngực, đầu óc nhanh chóng hoạt động.

Tiếp theo … Anh nên làm gì với cô bây giờ?

Làm sao bây giờ đây?

Hành động theo kế hoạch?

Kế hoạch…

Rốt cuộc Tiêu Mộng cũng tỉnh lại, hơi ngửa đầu, há miệng nghẹn ngào quát lên:

“Anh làm gì vậy? Tại sao anh lại hôn tôi? Tôi không đồng ý? Tôi căn bản không đồng ý cho anh hôn! Anh quá vô lý!”

Trần Tư Khải hơi ngạc nhiên, nhíu mày cay nghiệt:

“Thế nào? Cô không đồng ý?”

Ngụ ý đó chính là… Một người phụ nữ như cô, còn không xứng sao?

Tiêu Mộng đương nhiên đã hiểu, kìm nén nước mắt, giơ nắm tay nhỏ kêu lên:

“Cường đạo! Nụ hôn đầu của tôi là để dành cho đàn anh! Không phải cho anh! Anh xấu xa! Anh thật khốn nạn! Nụ hôn đầu tiên này của tôi quý giá đến mức nào? Đều bị anh cướp mất, anh thật đáng ghét!”

Quả nhiên… Hừ hừ… Trần Tư Khải âm thầm tán thưởng, đây mới là tích cách thật sự của vật nhỏ này, nóng nảy, giống như một con mèo con sắc bén.

Trần Tư Khải vô cùng mẫn cảm đối với cụm từ “Nụ hôn đầu tiên” này, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng sắc bén, một vòng ánh sáng lướt qua, anh cười khẩy.

“A, vị đàn anh kia của cô thật đáng thương, đêm đầu tiên của cô cũng đã cho tôi, cô vẫn còn nghĩ đến việc đem nụ hôn đầu cho anh ta? Nói như vậy, anh ta cũng chỉ xứng đáng với đôi môi ấm áp của cô sao?”

Oanh… Tiêu Mộng run rẩy bờ môi đứng ở đó!

Người này thật bại hoại!

Lấy việc đả kích người khác làm thú vui bại hoại!

“Lần đầu, đêm đầu tiên?”

Trần Tư Khải cúi thấp mặt: “Thế nào? Không phải sao? Đếm đó cô và tôi, không phải đêm đầu tiên của cô sao?”

Trần Tư Khải nhạy bén nhìn chằm chằm vào Tiêu Mộng, thu hết sự hốt hoảng và luống cuống của cô vào trong mắt, quả nhiên, đúng như anh dự liệu, cô nhóc này, so với tờ giấy trắng còn đơn thuần hơn, ha ha, chơi cực kỳ vui.

Vì vậy Trần Tư Khải thừa thắng xông lên: “Chẳng lẽ trước khi rời đi cô không nhìn ga giường sao? Chậc chậc chậc, một bức tranh hoa mai thật lớn, giọt máu đầu tiên của người nào đó thật kinh người nha!” Giọng nói trở nên nhỏ bé, nhưng từng chữ lọt vào tai: “Cô nhóc, đêm đầu tiên của cô thuộc về tôi, nói cách khác, cả người cô đều đã cho tôi, từ trong ra ngoài, tất cả tôi đều đã ăn hết, cô còn lấy nụ hôn đầu tiên của mình ra so đo làm gì?”

Móng vuốt nhỏ của Tiêu Mộng lập tức chụp tới bên miệng Trần Tư Khải, bịt kín đôi môi mỏng gợi cảm của anh lại.

“Xin anh… Xin anh đừng nói nữa! Tôi đã hối hận không chịu nổi rồi, anh cũng không cần nhắc lại!”

Tiêu Mộng khịt mũi, rất không có tiền đồ nói: “Nếu đêm đầu tiên tôi đã cho anh, ngay cả nụ hôn đầu tiên cũng bị anh đoạt đi, vậy anh có thể đại nhân không chấp tiểu nhân, để tôi đi được không? Cần gì phải nhất định để tôi trả nhiều tiền như vậy? Giảm giá, anh hãy cố gắng giảm giá một chút đi! Ví dụ như chín triệu, hoặc là mười lăm triệu, tôi đều đồng ý!”

Ba mươi tỷ… đã nhanh chóng bị Tiêu Mộng giảm hành chín triệu hoặc mười lăm triệu…

Khóe miệng Trần Tư Khải co giật, kéo móng vuốt mập mạp của người nào đó xuống, cười lạnh nói: “Cô nghĩ rằng đây là mua thức ăn sao? Cho phép cô mặc cả trả giá như vậy? Bản thiếu gia chính là bảng giá, một xu cũng không thể đàm phán!”

Tiêu Mộng xụ mặt, dùng mu bàn tay cọ bờ môi tê dại, nhỏ giọng thầm thì: “Hừ, rõ ràng là dọa dẫm mà!”

Trần Tư Khải vui vẻ một mình, nghĩ đến nụ hôn đầu tiên của cô nhóc này bị anh lấy đi, tâm trạng vô cùng tốt đẹp: “Thật ra thì…Ba mươi tỷ này rất dễ kiếm…”

“Ồ? Kiếm thế nào?”

“Làm đồ chơi nhỏ của bản thiếu gia.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK