Mục lục
Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 63: TRỪNG PHẠT

Cho nên có thể nói Lưu Diệc Hàn là một người rất đen đủi.

Trần Tư Khải kỳ thực cũng biết Lưu Diệc Hàn tuyệt đối không thể đào góc tường của huynh đệ.

Huống hồ Lưu Diệc Hàn là loại người nào, trong lòng anh rất rõ.

Chẳng qua…

Khi anh nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Mộng và Lưu Diệc Hàn ở cùng nhau, anh không thể không tức giận!

“Tư, Tư Khải…Cậu nghe tôi nói đi, chuyện không phải như cậu nhìn thấy đâu…”

Lưu Diệc Hàn bị dọa khiến toàn thân ra mồ hôi lạnh, bình thường anh nói chuyện vô cùng logic, hiện tại ngược lại không thể nói chuyện.

Trần Tư Khải vẫn hung hăng như vậy, anh trừng mắt nhìn, ánh mắt tràn đầy lửa giận.

Đầu ngón tay ấn vào ngực Lưu Diệc Hàn, đau đến nỗi Lưu Diệc Hàn muốn rơi lệ.

Nếu như đàn ông rơi nước mắt không được tính là mất mặt…

“Lưu Diệc Hàn! Cậu định giải thích như thế nào? Biết người khác nói thế nào không? Mọi người đều đồn nhau rằng phó tổng giám đốc là cậu đột nhiên thích Tiêu Mộng, lần đầu chủ động mời phụ nữ đi thang máy chuyên dụng, còn cười rất dâm đãng với Tiêu Mộng! Kết quả đến tầng 29 càng thêm rõ ràng, trực tiếp ôm phụ nữ trong lòng! Tôi hỏi cậu, có phải trong thang máy cậu đã giở trò gì với cô ấy không? Có phải đã lợi dụng cô ấy không?”

Trần Tư Khải gầm lên khiến Lưu Diệc Hàn không hề có lực chống đỡ, chỉ có thể dùng hết sức chớp chớp mắt.

Trời ơi, hơi nóng mà Tư Khải phả ra thổi vào mặt anh vô cùng đau.

Lưu Diệc Hàn nhất thời nghĩ tới hồi tiểu học, chỉ cần miêu tả về mùa đông liền viết:

“Gió lạnh thấu xương, giống như một con dao cứa lên mặt…”

Thì ta sự tức giận của con người cũng giống dao.

Lưu Diệc Hàn vừa day chỗ ngực bị Trần Tư Khải vận nội lực ngón tay làm cho bị thương, vừa tháo chạy lùi về phía sau, vô cùng chật vật đập vào tường.

Lưu Diệc Hàn như muốn sụp đổ, nói: “Tư Khải! Không phải như vậy! Tôi cần gì phải đào góc tường nhà cậu. Tôi không muốn chết sớm! Tôi chỉ là nghĩ đến tình anh em, thấy người phụ nữ của cậu bị giày vò, bị đẩy ra khỏi thang máy, liền có lòng tốt thay cậu giúp đỡ cô ta. Kết quả…nha đầu này trong thang máy lỡ lời nói xấu cậu, cô ta xin tôi đừng nói với cậu. Cô ta vừa túm lấy tay áo, tôi liền cuống lên. Cậu cũng biết đấy, tôi không thích người khác phái tiếp cận, tôi liền đẩy cô ta ra. Đẩy qua đẩy lại, chẳng ngờ cửa thang máy mở ra. Tôi đứng không vững…liền…”

Sự tức giận của Trần Tư Khải vơi đi một nửa rồi, nhưng vẫn không tha cho anh ta, tiếp tục nói:

“Vì thế cậu liền ôm cô ấy cùng nhau ngã xuống có phải không? Thật cảm động! Thật quá cảm động. Tôi có nên cho cậu một tràng pháo tay cổ vũ không?”

Khóe miệng Lưu Diệc Hàn giật giật, âm thầm nghĩ: cổ vũ gì chứ, không bị cậu vặn xương đã là may mắn lắm rồi.

“Tư Khải, lời tôi nói đều là thật…”

Trần Tư Khải đã đi đến tủ rượu, khui một chai rượu, rót ra một ly chất lỏng màu hổ phách, ngửa đầu uống cạn.

“Tôi biết lời cậu nói đều là thật, nhưng tôi vẫn rất tức giận. Tên khốn này, cậu vậy mà dám ôm người phụ nữ của tôi lăn lộn trên mặt đất.”

“Khụ khụ khụ khụ…” Lưu Diệc Hàn sợ tới mức không ngừng ho, trợn tròn mắt run rẩy nói: “Tư Khải! Cậu dùng từ ngữ đừng dọa người như vậy có được không? Cái gì mà lăn lộn chứ?”

Tư Khải nói như vậy giống như anh là một tên đại háo sắc thích trêu ghẹo nữ giới.

Còn lăn lộn gì chứ.

Hừm, tức chết mất.

Trần Tư Khải lại rót một ly, anh đang định uống, đột nhiên nhíu mày lại, nghĩ ra cái gì đó: “Diệc Hàn, cậu nói xem có phải tôi rất già không?”

“A!” Sự biến đổi thình lình trong lối tư duy của Trần Tư Khải ảnh hưởng nghiêm trọng đến Lưu Diệc Hàn.

Vừa rồi còn nổi giận đùng đùng như con sư tử hung dữ, hiện tại đột nhiên lại nhảy sang một chủ đề khác rồi.

“Già? Ha ha, Tư Khải, cậu đùa gì thế? Cậu còn trẻ khỏe như vậy, ai dám nói cậu già?”

Trần Tư Khải thở dài: “Haizz, trong mắt Tiêu Mộng, có lẽ tôi giống như ông chú ngoài ba mươi rồi. Cô ấy cho rằng tôi hơn cô ấy mười mấy tuổi…Trời ạ, tôi thực sự già rồi sao?”

Lưu Diệc Hàn âm thầm cười trộm.

Đáng đời! Xem cậu còn hung dữ với tôi được nữa không.

Thì ra cô nhóc Tiêu Mộng đó đối với Trần Tư Khải giống như ma quỷ, chuyên đến để tra tấn tên đại ngông cuồng này.

Tra tấn tốt lắm, tra tấn hay lắm, khiến anh phải cười ha ha.

Lưu Diệc Hàn có ý giậu đồ bìm leo, cười nói: “Vậy Tư Khải, hay là cậu đi phẫu thuật thẩm mỹ?”

“Cút! Chẳng đưa ra được ý gì hay!”

Trần Tư Khải nhìn khinh bỉ, con ngươi di chuyển, bình thản nói:

“Cậu đi đi. Dựa vào chuyện hôm nay cậu ôm người phụ nữ của tôi, phạt cậu đi giám sát sa mạc Sahara một tháng. Nếu như phơi nắng không đen cháy thì tiếp tục thêm một tháng.”

“A…” Lưu Diệc Hàn vừa nghe đến sa mạc Sahara, chân liền mềm nhũn ra.

“Tư Khải, cậu đừng ác như vậy chứ!”

Trần Tư Khải nhe răng cười: “Đồ vật nhỏ nhà tôi ở trong lòng cậu ước chừng nửa phút, cậu còn ầm ĩ gì chứ? Phạt cậu đi sa mạc Sahara xem như là nhân nhượng lắm rồi. Vốn dĩ muốn phái cậu đi Nam Cực, phỏng chừng đi Nam Cực cậu sẽ không còn đường trở về nữa.”

Phải biết rằng Nam Cực là nơi rất rất không phù hợp cho sự sống của con người, ở đó có siêu gió lốc cấp mười mấy.

Có vô số các nhà nghiên cứu khoa học bị cuốn lên trời, sau đó bặt vô âm tín.

Như vậy mà nói, sa mạc Sahara tốt hơn nhiều.

Lưu Diệc Hàn vẫn giữ yên lặng, vẻ mặt như đưa đám bước ra ngoài.

Trần Tư Khải không ấn phím gọi điện thoại nội bộ mà dùng di động gọi cho Tiêu Mộng.

Tiêu Mộng ở đầu dây bên kia nhìn thấy hai chữ ‘Trần tổng’, cô còn chưa kịp nói xong, Trần Tư Khải liền ra mệnh lệnh:

“Cô vào đây cho tôi!”

Tiêu Mộng chớp chớp mắt, bắt đầu lo lắng.

Xong đời rồi, tên Lưu Diệc Hàn vừa từ đó đi ra, Trần gấu xấu xa lại gọi cô vào…

Huhuhu, chắc chắn tên Lưu người âm kia đã tố cáo tội trạng của cô.

Lưu Diệc Hàn, tôi hận anh!

Tiêu Mộng thổn thức không thôi, cô bĩu môi đẩy cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.

Thật không ngờ vừa bước vào liền nhìn thấy Trần Tư Khải tản mạn mở mấy chiếc cúc áo, cà vạt cũng không thấy đâu, ung dung ngồi ở trước quầy rượu uống rượu.

Tiêu Mộng bị chấn động đến nỗi thương tích đầy mình…

Khụ khụ khụ…bộ dáng mỹ nam này…thật mê người nha!

Tiêu Mộng, mày thật mất mặt quá đi. Tại sao có thể si mê nhìn ông chủ băng lãnh của mình thế chứ?

Anh ta đẹp trai thì sao?

Đẹp trai cũng không phải chuyện của mày.

“Khụ khụ…” Tiêu Mộng chỉnh đốn lại quần áo, ho khan một tiếng: “Cái đó…tổng giám đốc Trần…anh gọi tôi à?”

Cười đầy vẻ nịnh bợ, Tiêu Mộng còn cố ý mở to đôi mắt chớp liên tục.

Trần Tư Khải không thèm liếc Tiêu Mộng lấy một cái, giống như không nghe thấy giọng của Tiêu Mộng. Khuôn mặt băng lãnh tuấn tú uống từng ngụm rượu.

Tiêu Mộng liền bĩu bĩu môi, cảm thấy bị xem thường, buồn bã nắm lấy áo mà thở dài.

Quả nhiên tên Lưu người âm đó ở sau lưng đâm cô một đao, nếu không Trần gấu xấu xa sẽ không âm khí nặng nề như vậy.

Hu hu hu, cô biết mình sai rồi, cô nên quản miệng của mình, mơ mơ hồ hồ liền kêu biệt hiệu ‘Trần gấu xấu xa’ ra. Ai ya, Tiêu Mộng mày thật ngu ngốc, gọi biệt hiệu người ta thì âm thầm gọi thôi, tự nhiên nói ra làm gì?

Ngu ngốc chết đi được…

Tiêu Mộng lại ai oán liếc nhìn Trần Tư Khải.

Khuôn mặt anh ta được tạo như thế nào?

Khi mẹ anh ta mang bầu anh ta, có phải mỗi ngày đều ngắm hoa hồng, hoa nhài không?

Tại sao lại sinh ra đứa con có khuôn mặt còn đẹp hơn hoa vậy?

Tiệu Mộng giờ khắc này rất muốn lấy tay nhéo mặt mình.

Rồi nặn mũi mình cao thẳng giống như sống mũi của Trần Tư Khải.

Cũng muốn biến trán mình trở nên sang như trán Trần Tư Khải.

Trần Tư Khải uống một ngụm rượu, yết hầu nho nhã kia chuyển động một chút.

Chuyển động…Tiêu Mộng nhìn đến ngẩn người.

Xong rồi, uống rượu…cũng có thể mê người đến vậy sao?

Hôm nay anh ta sao vậy?

Lúc này mới phát hiện quần áo Trần Tư Khải hôm nay mặc không giống với ngày thường.

Anh ta bình thường toàn mặc một thân giày da âu phục đến công ty, rất ít khi mặc đồ thoải mái như vậy.

Đương nhiên tính chất công việc của anh quyết định anh phải mặc như vậy.

Là người đứng đầu tổng bộ của một tập đoàn, rõ ràng chính là một nhân vật lớn. Phía dưới còn quản vô số công ty con, còn có công ty mẹ nhân lực vài nghìn người.

Lại nhắc, năng lực làm việc của Trần gấu xấu xa xem ra rất mạnh. Anh không cần phải tăng ca cũng có thể xử lý chuyện trên dưới của cả tổng bộ tập đoàn một cách thỏa đáng.

Hôm nay…anh lại mặc thoải mái như vậy…

Rất khí chất, rất anh tuấn.

Chiếc quần màu trắng, đôi giày màu trắng anh mặc không dính một hạt bụi.

Mấu chốt là chiếc áo sơ mi phối đen trắng mặc trên người làm tôn lên khuôn mặt điển trai của anh.

Hí hí, đàn ông da trắng như vậy làm gì chứ. Không biết anh ta trắng như vậy, đối với phụ nữ là một tội ác sao?

Anh xắn cổ tay áo lên, mở bốn chiếc cúc cổ…

Máu mũi…máu mũi mênh mông mãnh liệt…

Sao có thể cởi bốn chiếc cúc áo!

Rõ ràng khiến cho hủ nữ không tâm không phổi như cô muốn tiến đến sờ soạng lồng ngực rắn chắc bên trong mà.

Chiếc cổ thon dài, còn có yết hầu anh ta đang chuyển động…

Cơ bắp rắn chắc, kết thành từng múi cơ…

Đúng là một nam nhân cường tráng mà.

Thật MAN!

Trần Tư Khải chậm rãi ngước mắt, tản mạn quét qua người phụ nữ đang đứng đằng kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK