Mục lục
Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 51: TÔI KHÔNG CHO PHÉP CÔ ĐI
Tiêu Mộng lườm Kim Lân, quay đầu đi, tức giận nói: “Anh nói lời phải nghĩ lấy lời, không được phép truy cứu trách nghiệm của bạn tôi nữa!”
“Ha ha, được được được, nể tình em gắng sức hôn tôi như vậy, tôi thả cho bạn của em.”
“Là anh gắng sức, không phải tôi ra sức có được hay không? Tôi không thèm đồ quỷ háo sắc như anh!”
“Ồ, em cuối cùng cũng thừa nhận, vừa rồi rõ ràng là tôi hôn em, em còn chưa có hôn tôi, em bây giờ mau thực hiện nụ hôn mà chúng ta đã thỏa thuận đi.” Nụ cười của Kim Lân càng lúc càng rực rỡ.
“Á! Anh không phải đang giở trò vô lại sao? Tôi vừa rồi rõ ràng hôn anh rồi!”
“Ha ha ha…” Kim Lân không nhịn được mà bật cười.
Ở cùng cô nhóc này, đầu cũng không cảm thấy quá đau nữa, tâm trạng cũng tốt lên.
“Mộng, đến đây, đến bên cạnh tôi, đứng xa như vậy làm gì chứ.”
Tiêu Mộng hơi run: “Hừ, tôi không qua đó đây, anh là đồ trứng thối! Tôi phải đi đây, bạn của tôi còn đang đợi tôi nữa! Anh cố gắng dưỡng bệnh đi!”
“Không được đi!” Kim Lân vội vàng lật chặn ra, đi xuống giường.
Trên cổ tay anh ta còn cắm kim truyền nước, anh đột nhiên xuống giường, đầu lập tức bị choáng váng.
Vội vàng chống tay vào giường, mắt nhắm lại, miệng vẫn nói: “Tôi không cho phép em đi, em ở lại cùng tôi, nghe thấy không? Ở lại cùng tôi! Tôi muốn em ở lại cùng tôi!”
Tiêu Mộng cũng bị dọa giật mình, thật sự sợ anh ta ngã ra sàn, muốn chạy qua đỡ nhưng lại sợ.
“Tôi không ở đây với anh được, tôi còn phải về nhà ngủ nữa. Nếu tôi không về nhà, ba tôi sẽ đánh chết tôi! Ngày mai tôi lại đến thăm anh, tôi đi đây!”
Tiêu Mộng vội vàng nói xong, sau đó co chân chạy ra ngoài.
“Không được đi! Xin em đấy, Mộng, đừng đi! Mộng…”
Kim Lân nóng vội mở mắt ra đuổi theo, một cơn chóng mặt ập đến, cả người anh ta ngã ra sàn.
Kim truyền nước biển cũng bị giật ra, máu từ mu bàn tay chảy ra.
Kim Lân nằm sấp trên sàn, vẫn rên rỉ: “Mộng… Đừng đi… ở lại với tôi… Mộng…”
Tiêu Mộng chạy được mười mấy mét, nhìn thấy Lôi Bạc đang hút thuốc ở bên đó, thì vội vàng gọi: “Này! Anh gì ơi! Anh mau đi trông bạn của anh đi! Tôi phải đi đây! Bye bye!”
“Hửm? Lân?” Lôi Bạc không dần chần chừ, vội vàng chạy về phòng bệnh.
Vừa bước vào thì đã bị dọa sợ.
“Lân! Lân! Cậu sao lại chạy ra sàn nằm? Aiya, kim tiêm rơi ra rồi! Bác sĩ! Bác sĩ! Mau đến đây! Mau!”
Lôi Bạc đỡ Kim Lân lên giường, Kim Lân vẫn đang mê mang nói: “Đừng để cô ta ấy, đừng để Mộng đi… Tôi muốn cô ấy ở cùng tôi… Kêu cô ấy ở lại cùng tôi…”
Bộ dạng đó, vừa bướng bỉnh lại vừa đáng thương.
Lôi Bạc không nhịn được mà thở dài: “Aiya, ngày tháng còn dài, cậu vội cái gì chứ. Cô nhóc đó sẽ không bị gió cuốn đi, cậu sợ cái gì. Ngày sau, cậu từ từ đi tìm cô ấy, bây giờ quan trọng nhất là cậu phải nghỉ ngơi dưỡng bệnh. Cô ấy đã đi rồi, cậu đừng gọi nữa.”
“Đi rồi? Haizz… Mộng của tôi… Thật sự đi rồi… Cô ấy vẫn đối xử với tôi lạnh lùng như vậy… Tôi rất đau lòng.”
Kim Lân nói đến đây thì dùng tay che mặt.
Lôi Bạc không nhịn được mà khẽ cười: “Cậu đau lòng? Vậy thật sự là điều hiếm có! Cậu chủ Kim của tôi trước nay đều khiến con gái nhà người ta đau lòng, bây giờ chuyện này là sao? Phong thủy luân chuyển rồi sao? Xem ra ván cược đó tôi thắng chắc rồi.”
Kim Lân cũng không nói gì, bác sĩ sát khuẩn vết thương, cắm lại kim tiêm, kiểm tra toàn bộ cơ thể cho anh ta lần nữa.
***
Sau khi Tiêu Mộng chạy ra ngoài, phát hiện Bạch Mị đã đi rồi.
Chạy đến cửa bệnh viện, càng bàng hoàng hơn là… Chiếc xe đạp cũ của cô… vậy mà cũng không thấy đâu nữa.
“Aiya, sao ngay cả xe đạp rách cũng có người trộm vậy! Tên trộm đáng chết! Tôi vốn đã nghèo, vậy mà còn trộm đồ của tôi! Tên trộm kia anh sẽ không được chết tử tế aaaaaaa!” Tiêu Mộng ngửa mặt lên trời, tức tối dậm chậm.
Làm sao về nhà? Được thôi, 11km, đi bộ về.
Tiêu Mộng than ngắn thở dài, lững thững đi trên đường.
Gió đêm hiu hiu thổi đến, nhẹ nhàng thổi vào góc áo của cô.
Một người, vào 11h30 đêm, đi một mình trên đường…
Cảm giác này, thật sự rất tồi tệ.
Bạn còn phải cảnh giác, xem có người xấu xuất hiện hay không.
Còn phải phòng bị, có ma hay không…
Mặc dù có đèn đường… Nhưng đèn đường đó quá mờ nhạt, trên đường có rất nhiều thứ đều nhìn không quá rõ, tối mờ mờ.
Tiêu Mộng ôm cánh tay của mình, nhìn trái rồi lại nhìn phải, giống như sát thủ đang cảnh giác vậy.
“Hu hu, có ma không vậy? Có thể có ma quỷ không? Đúng! Trên người này căn bản không có ma! Đó đều là chuyện lừa người thôi! Hu hu, thế nhưng, mình nhớ đã từng xem nhiều bộ phim ma… Trên đời này còn có nhiều chuyện chưa lý giải được… Aiya, đừng có con ma nào buổi đêm đi ra ngoài, sau đó trùng hợp đụng phải mình đâu nhỉ? Hu hu hu…”
Tiêu Mộng càng nghĩ càng sợ, cuối cùng không chịu được, mà chạy điên cuồng trên đường.
Hộc hộc, hộc hộc, hộc hộc…
Chạy một hồi, mãi cho đến khi cô kiệt sức, cô mới ôm ngực dừng lại.
Đạp xe đạp cảm giác không xa lắm, nhưng nghĩ lại, từ bệnh viện về đến nhà, khoảng cách lại rất xa rất xa!
Gọi xe?
Đúng thế! Dứt khoát gọi xe, không nên keo kiệt như vậy!
Tiêu Mộng vừa tự an ủi chính mình, đứng bên lề người, muốn bắt một chiếc taxi.
Đột nhiên, một người xuất hiện ở sau người cô, ôm lấy cánh tay của cô.
“Aaaaaaa…. Ai đó! Ma aaaaaaa…” Tiêu Mộng la thất thanh.
Mùi rượu truyền đến, cái người kia vẫn vắt nửa người trên người cô, lảo đa lảo đảo, lúc này, Tiêu Mộng nghe được giọng nói lộn xộn của một người đàn ông: “Uống! Tiếp tục… Uống! Cạn ly!”
“Aaaaa… Anh ơi, anh uống say rồi! Anh nhận nhầm người rồi, xin anh buông tôi ra! Tôi không quen biết anh! Buông tôi ra có được hay không!”
“Ợ hừ hừ, nhóc còn không uống? Cậu sợ tôi tửu lượng tốt hơn cậu.. đúng không…”
Người đàn ông đó lảo đảo trước mặt Tiêu Mộng, Tiêu Mộng vừa nhìn, ôi mẹ của con ơi, dọa chết cô rồi!
Người đó ăn mặc lôi thôi rách nát, tóc tai thì… trông giống như tổ quạ.
Từ mặt mày không thể nhìn ra làn da thật của người này, toàn bộ đều đen nhẻm, giống như anh ta vừa lui ra từ mỏ than vậy…
Râu thì rất dài, nhìn bộ dạng này phải đến mấy tháng chưa cạo.
Hai mắt nhìn thẳng vào cô, giống như muốn một miếng nuốt cô xuống vậy.
Đây là… ăn mày xin xỏ ban ngày!!!!
Trên người còn tỏa ra mùi hôi thối khiến người khác buồn nôn…
Tiêu Mộng quả thực trong khoảnh khắc đấy bị dọa cho hồn bay phách tán.
“Aaaaaaaa… Kẻ điên! Kẻ điên!” Cô hung hăng đẩy tên ăn xin say rượu đó ra, liều mạng chạy đi.
Cô chạy, tóc tai đều bị dọa cho dựng đứng hết cả lên.
“Aaaaaaaa… Cứu mạng aaaaaa….”
Cứ chạy, cô đâu có quan tâm đến cái gì gọi là đông tây nam bắc, cứ đơn thuần là chạy trong hoảng loạn.
“Cậu đứng lại… Cậu đứng lại… Cậu nhóc cậu đứng lại… cho tôi…”
Tên ăn xin đó đuổi theo Tiêu Mộng, lúc đó, Tiêu Mộng càng bị dọa cho phát ngốc, cô dùng toàn bộ sức lực của mình, nghiến răng nghiến lợi chạy về phía trước.
Chạy chạy chạy, chạy không biết bao lâu, chạy đến khi cả người đều là mồ hôi, khi gần như sắp ngã quỵ, Tiêu Mộng mệt mỏi dựa vào một gốc cây thở.
Trái tim, hình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô sắp không xong rồi, cô không bị dọa chết cũng sẽ bị mệt chết.
Sởn gai ốc…
Vừa nghĩ đến bộ dạng của người ăn xin ban nãy thì cô vẫn cảm thấy kinh hoàng.
Tiêu Mộng run rẩy đứng bên đường, nhìn con đường xa lạ, mắt dại ra.
Đây là… đường nào thế?
Rất hẻo lánh, rất tịch mịch, đến một bóng người đều không có, ngay cả một bóng xe cũng không có…
“Hu hu hu hu…” Tiêu Mộng ôm mặt, nhịn không được mà khóc lên.
Lại không dám khóc to, sợ thu hút người xấu đến, chỉ biết tủi thân đứng đó run rẩy, ở trên con đường tối đen, đi loạn.
Hy vọng phía trước có xe taxi… hy vọng…
Đi được mấy trăm mét, cô vừa mệt vừa sợ, cả người đều sắp ngã xuống.
Nước mắt vẫn cứ rơi, môi gần như bị cô cắn rách rồi.
“Mình phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Mình làm sao để về được nhà? Trời ơi… Mình nên làm gì đây?”
Tiêu Mộng hỏi trời, hỏi đất, cũng hỏi chính bản thân cô.
Bây giờ muốn bắt taxi, cũng không nhìn thấy cái bóng xe taxi nào chạy qua, nhìn thời gian, đã hơn 12 giờ đêm rồi, trời ạ, cũng đã muộn như vậy rồi, cô rốt cuộc phải làm sao đấy!
Đúng rồi!
Gọi điện cho Lam Nhạn, kêu cô ấy đến đón…
Vừa định tìm số điện thoại của Lam Nhạn, Tiêu Mộng lại do dự.
“Mình bây giờ gọi cho cậu ấy, hơn nữa không nói muộn như vậy rồi, cậu ấy có tắt máy không, cô ấy nếu không tắt máy, nhưng cậu ấy lại không có xe, cậu ấy làm sao đến đón mình? Hu hu hu… không được…”
Tiêu Mộng cúi đầu, lật tìm lung tung trong danh bạ, đột nhiên, cô nhìn thấy một con số rất đẹp rất may mắn!
“Trần gấu xấu xa!”
Tiêu Mộng khi nhớ đến gương mặt của Trần Tư Khải, đột nhiên cả người đều thả lỏng.
Đúng rồi! Cô có thể gọi điện cho anh!
Anh có xe, anh nhất định có thể đến đón cô!
Vừa định ấn gọi, Tiêu Mộng lại cứng đờ ra.
Một trợ lý nhỏ bé còn nợ tiền người ta, dựa vào đâu mà bắt anh đến đón cô chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK