Mục lục
Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 56: LÒNG TỰ TRỌNG CỦA ĐÀN ÔNG

Trần Tư Khải cười xấu xa, tận dụng tốt đa khả năng ăn nói của mình: “Uống say rồi mà còn bạo dạn như vậy… Thế thì lúc tỉnh táo, có phải là càng bạo dạn hơn không?”
Hả? (⊙_⊙)
Tiêu Mộng nhăn nhó, sao cô lại xui xẻo như vậy, gặp phải một tên IQ cao tính tình lại xấu xa như Trần Tư Khải?
Đúng là không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa!
Lưu văn có văn hóa cũng không quá mức đáng sợ, đáng sợ ở đây là loại người văn hóa có tính lưu manh. Hơn nữa cơ thể lại cường tráng khỏe mạnh, trời không sợ đất không sợ!
“Hừ! Tôi không để ý đến anh nữa, anh mồm mép bắt nạt người khác” Tiêu Mộng quay mặt sang một bên.
“Hahaha….” Tiếng cười trầm ấm của Trần Tư Khải vang lên, anh tiếp tục đùa giỡn: “Em đánh giá thấp tôi rồi!
Tôi nhớ là mình không chỉ dùng miệng bắt nạt người khác đâu nhỉ?”
Nói đoạn, ánh mắt anh chạy dọc cơ thể cô, từ mặt xuống ngực, sau đó lại tiếp tục nhìn xuống chân cô.
Tiêu Mộng nổi giận hét lên: “Này! Rốt cuộc anh có muốn lái xe không vây? Anh tập trung lái xe đi có được không. Nói linh tinh nhiều như vậy làm gì không biết! Ồn chết đi được!”
Nếu như biết trước kia Trần Tư Khải là người kiệm lời như vàng, cô nhất định sẽ há hốc mồm kinh ngạc.
Đúng vậy, Trần Tư Khải khi ở cùng với người khác chẳn khác gì núi băng.
Chỉ khi ở cùng với cô… anh mới nói nhiều như vậy.
Trần Tư Khải mím môi cười.
Cô nhóc này giống như một con mèo hoang này, nếu có ai đụng đến liền xù lông.
“Đến nhà tôi đi. Đừng về nhà nữa. Muộn vậy rồi, ồn ào khiến người nhà mất ngủ cũng không tốt. Huống hồ có khả năng sẽ bị đánh nữa”
Trần Tư Khải nhàn nhạt nói, nhưng thực ra trong lòng căng thẳng cực độ.
Chỉ cần nghĩ đến việc Tiêu Mộng đến chỗ anh…
Anh cảm giác cả người căng lên như dây đàn.
“Cái gì cơ? Đến nhà anh?” Tiêu Mộng bật cười: “Đùa gì vậy sếp! Cô nam quả nữ ở chung một chỗ, anh đừng có mà mơ! Nói đi nói lại, anh mới là kẻ háo sắc!”
Trần Tư Khải nén cười: “Không phải em đã miễn dịch rồi sao?”
“Miễn dịch gì cơ? Tôi miễn dịch cái gì?”
“Không phải tôi với em đã quan hệ rồi sao, cho dù chúng ta có ở cùng một chỗ với nhau cũng chẳng có gì quá đáng cả”
“Cái gì? Sao lại không có gì quá đáng được? Rất quá đáng có được không! Không thể nào! Tôi sẽ không bao giờ đến nhà anh!”
Trần Tư Khải dỗ dành cô: “Chỗ tôi còn có nhiều người khác nữa chứ không chỉ có mỗi hai chúng ta!”
“Thế, cũng, không, được”
Ôi trời ơi, anh ta nghĩ cô đần độn đến mức đó hay sao?
Một con thỏ trắng như cô sao có thể tự động dâng lên miệng sói như vậy chứ?
Haizzz, cô còn lâu mới ngốc như vậy!
“Tôi bảo đảm mình sẽ không làm gì em…”
Trần Dịch chưa bao giờ nói chuyện dịu dàng với người khác như thế, trong giọng nói còn có chút cầu xin,
Tiêu Mộng giả ngu cười cười với Trần Tư Khải, sau đó nghiêm mặt, giọng điệu chắc như đinh đóng cột: “Bớt nói nhảm đi! Mau chở tôi đến đường ***”
Trần Tư Khải nhẹ nhàng gõ lên vô lăng, vẫn không từ bỏ quyết tâm: “Giờ em về nhà không sợ bị đánh nát mông sao?”
“Đánh thì đánh. Ba tôi đánh tôi cũng là vì thương tôi. Dù thế nào tôi cũng không đến nhà anh đâu! Hừ!”
Tiêu Mộng giương giương tự đắc khiến Trần Tư Khải tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Nếu là trước đây, thứ nhất anh chưa từng chủ động mời phụ nữ đến nhà chơi.
Thứ hai, nếu như anh thực sự muốn làm gì đó chắc chắn sẽ không thương lượng với người khác, trực tiếp hành động theo ý mình là được.
Làm gì giống như bây giờ…. Vậy mà lại nhẹ nhàng dỗ dành cầu xin cô nhóc này…
Còn gì gọi là lòng tự trọng của đàn ông?
Chẳng qua, Trần Tư Khải không muốn làm cô không vui.
Nếu như ép cô về chỗ anh, việc đó dễ như trở lòng bàn tay, nhưng anh không muốn bắt cô làm những điều cô không muốn.
“Được rồi… Tôi sẽ đưa em về nhà. Nhưng tôi nói trước, nếu ngày mai em không thể đặt mông xuống ghế được thì em hoàn toàn chịu trách nhiệm đấy nhé”
Tiêu Mộng bất giác rùng mình, tuy nhiên vẫn khăng khăng nói: “Ba tôi sẽ không đánh mạnh tới mức đó đâu!”
Lúc này, Tiêu Mộng mới nhận ra một điều là, xe chạy rất chậm, chả hiểu xe kiểu gì nữa!
Trên đường, không biết là bao nhiêu chiếc xe đã chạy vượt xe của bọn họ rồi.
“Này! Sao anh lái xe chậm vậy? Sắp bò được tới nơi rồi! Xe đạp của tôi còn chạy hơn gấp mấy lần xe của anh”
Tiêu Mộng quay ra phía cửa sổ … toát hết mồ hôi lạnh… chạy gì mà chậm thế không biết!
Trần Tư Khải bỗng nhiên đỏ mặt: “Khụ khụ…xe này hình như bị hỏng đâu đó… Em còn dám chê nữa? Nếu như không phải đêm hôm khuya khoắt tôi đi tìm em thì có thể xảy ra vấn đề gì sao?
Theo lí mà nói, xe hỏng, tiền sửa chữa sẽ do em chịu trách nhiệm…”
“Gì cơ? Không phải chứ? Anh sửa xe một lần hết bao nhiêu tiền? Sao lại bắt tôi trả cơ chứ? Tôi không có tiền đâu!”
Tiêu Mộng mặt dày lấy mác “tiền không có chỉ có mỗi thân xác này” ra thương lượng.
Trần Tư Khải nén cười, lí do vớ vẩn như vậy cũng lôi ra chống chế được.
Cô nhóc này, chẳng lẽ cô không nhìn ra, anh đang… lưu luyến cô?
“Thôi được rồi, tôi biết em nghèo rồi, không cần em phải đền tiền đâu”
Tiêu Mộng ngay lập tức “Yeah” một tiếng khiến Trần Tư Khải giật mình, cô vui vẻ ôm lấy cánh tay anh nịnh nọt: “Tổng giám đốc Trần, lần đầu tiên thấy anh tốt bụng như vậy! Sau này cố gắng phát huy hơn nữa nhé!”
Nói xong cô hôn lên má Trần Tư Khải một cách thoải mái tự nhiên như hôn một người bạn cùng lớp hay như hôn thầy giáo.
Trái tim Trần Tư Khải rung động mãnh liệt!
Gương mặt anh như hóa đá.
Mà Tiêu Mộng thì hihi cười. Mười giây sau cô mới kịp phản ứng, liền lập tức che miệng lại.
Cô hoảng sợ trừng lớn hai mắt… Trời ạ, cô vừa làm gì vậy?
Cô, cô, cô vừa rồi không biết sống chết gì đi hôn Trần gấu xấu xa?
Aaaaaaaa, chả hiểu cô có bị váng đầu hay bị điên gì không? Thà hôn tên đàn ông béo mập nhà hàng xóm chứ không thể nào hôn kẻ xấu xa bại hoại này được!
Tiêu Mộng âm thầm đổ lệ, thì thào trong nước mắt: “Xin, xin, xin lỗi.. Tôi không cố ý… Thói quen thôi ấy mà…”
Hiện giờ đám học sinh cấp 3 học hành mệt mỏi nhàm chán nên đám con gái hay bày trò chơi vợ chồng, chồng yêu vợ yêu loạn hết cả lên.
Lúc nào vui vẻ thì liền hôn một cái lên mặt, điều này rất là bình thường.
Hơn nữa giáo viên chủ nhiệm lớp cô đã hơn 40 tuổi rồi, trạc tuổi với ba cô, sau khi bọn họ thi xong, mỗi lần tụ tập đều tranh nhau thơm chủ nhiệm.
Tiêu Mộng cái thấy nụ hôn như vậy chẳng tính là gì, nhưng mà cô nghĩ rằng, hôn Trần gấu xấu xa, có chút thiệt thòi.
Trần Tư Khải nheo mắt, nghiến răng nhìn chằm chằm Tiêu Mộng, giọng trầm xuống: “Thói quen? Em có thói quen hôn người khác như thế sao? Em hôn những ai rồi?”
Là cô nhầm lẫn hay những lời vừa rồi của Trần Tư Khải phảng phất mùi ghen tuông?
Ghen cái đầu anh!
“Ồ, chỉ là một vài người bạn, còn có giáo viên dạy hóa, giáo viên dạy anh, còn có…”
“Hừ, những người đó đáng chết!” Trần Tư Khải trầm giọng xuống, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Hở? Anh nói gì cơ? Anh vừa mới nói gì?” Tiêu Mộng không nghe rõ Trần Tư Khải vừa nói những gì, khẽ nghiêng đầu.
Kít!!!
Chiếc xe đột nhiên phanh gấp!
May mà xe chạy chậm, phanh gấp như vậy cũng không ảnh hưởng đến ai.
Tiêu Mộng định quay sang hỏi Trần Tư Khải sao lại đột nhiên dừng xe thì thân thể cường tráng của anh liền ập tới.
“A…” Tiêu Mộng khẽ kêu một tiếng, nhưng ngay sau đó, đôi môi mỏng của anh bao phủ lấy môi cô.
Lưỡi của anh mạnh mẽ vươn ra, tiến thẳng vào khoang miệng cô, khẽ mân mê lấy lưỡi cô sau đó như trừng phạt mà mút thật mạnh.
“Ưm…” Tiêu Mộng không kiềm chế được cơn đau, bất giác rên một tiếng, cơ thể như tê liệt.
Đầu óc hỗn loạn, ý thức mê mang.
Đây là một nụ hôn cuồng dã, nóng bỏng, cuồng nhiệt, độc chiếm.
Tiêu Mộng vô thức rên rỉ, cả người mềm nhũn không còn sức lực, toàn thân run rẩy, say mê chìm đắm.
Chiếc xe cứ thế dừng giữa đường, mà cũng chẳng có ai để ý đến.
May mà bây giờ là nửa đêm, rất ít xe qua lại.
Nhưng mà, chiếc xe này cũng khiến cho rất nhiều tài xế khác phải chú ý đến.
Ai da, thanh niên bây giờ đều sao lại không biết chừng mực như vậy chứ!
Nói hôn là hôn, chẳng lẽ không thể tấp xe vào lề đường rồi hãy làm hay sao?
Chẳng lẽ còn muốn một trận “ồn áo náo nhiệt” trong xe nữa mới được?
Đèn xe vẫn sáng rực cả con đường, mà chiếc xe vì người nào đó dùng sức mà rung lắc nhẹ
Không lâu sau, Trần Tư Khải mới hổn hển buông Tiêu Mộng ra, cô có cảm giác mình choáng váng sắp ngất đến nơi rồi.
Mơ màng một lúc mới ổn định lại được, lúc ấy cô mới quay sang lườm Trần Tư Khải với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Anh làm trò gì vậy? Giống như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy. Cắn nát môi người ta, đau chết đi được”
Hôn kiểu gì mà đau hết cả môi…. Chuyện gì nữa không biết.
“Về sau không được phép tùy ý hôn người khác!”
Trần Tư Khải lạnh lùng nói, sau đó tiếp tục lái xe.
“Ồ… biết rồi… Người hôn tôi không phải anh hay sao?
“Tôi nói là người khác! Người khác ngoài tôi ra! Không được phép hôn bọn họ!”
“Con gái cũng không được sao?”
“Tất nhiên”
“Ồ…”
Trần gấu xấu xa có ý gì vậy? Chẳng lẽ anh ta muốn nói là cô chỉ được phép hôn mỗi mình anh ta sao?
Ai da, đồ tự luyến, chẳng lẽ môi của người ra sinh ta chỉ để cho mỗi mình anh chắc! Đồ chết tiệt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK