Mục lục
Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 16: DƯỚI ÁNH MẮT QUẦN CHÚNG

Tiêu Mộng một hơi chạy đến trăm mét, cô mới dừng lại, hoảng sợ nhìn về phía sau, một bên vỗ vỗ ngực.

“Vẫn ổn vẫn ổn, anh ta không có chạy theo, người này nhất định là bị bệnh thần kinh, lúc nói chuyện vì sao cứ thích ép người khác chứ, khó chịu như vậy. Ở đây người kỳ kỳ quái quái đúng là nhiều.”

“Cô nhóc, làm gì ở đây vậy?”

“A a a ” Tiêu Mộng sợ đến mức nhảy lên cao ba thước.

Hoảng sợ quay người nhìn lại, lúc thấy đó là Bạch Mị thì mới thở dài một hơi.

“Ôi, chị Mị, chị hù chết em rồi. Em còn tưởng là người điên vừa rồi chứ!”

“Hả? Người điên cái gì?” Vẻ mặt Bạch Mị khó hiểu: “Có người điên nào làm cho Tiểu Mộng của chúng ta sợ đến mức như vậy chứ? Ha ha.”

Tiêu Mộng xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh: “Ai, một lời khó nó hết. Có một người đàn ông đụng vào em, cứ muốn hỏi tên em, nói thì cứ nói, cứ thích đè ép em lên tường mà nói chuyện, miệng của anh ta toàn là mùi rượu, thiếu chút nữa xông chết em, sau là em trốn ra được.”

Bạch Mị hé mắt: “Mộng, vậy em cẩn thận anh ta một chút, ở đây có rất nhiều đàn ông xấu xa, cho em cái gậy nhỏ này, em giấu trong túi, gặp người muốn làm bậy với em, em lấy gậy đập anh ta, sau đó lại chạy đi.A đúng rồi, không thể dùng cái này để đập khách của chúng ta, đây là cho em dừng phòng ngừa sắc lang.”

Mấy câu đằng sau của Bạch Mị, Tiêu Mộng không nghe được.

Trong đầu cô lập tức nghĩ đến hai hình ảnh, thứ nhất, cô dùng cái gậy nhỏ này hung hăng đập bể đầu Trần Tư Khải.

Ha ha ha, để anh còn lợi hại như vậy, để anh cứ âm hiểm ngoan độc như vậy? Đập bể đầu chó của anh!

Ha ha ha ha…

Hình ảnh thứ hai, là cô dùng gật nhỏ này, hung hăng đập vào móng vuốt của người điên vừa rồi, rắc rắc rắc, giống như đập bể băng giòn vậy. Đập nát mấy ngón tay của người đàn ông điên khùng kia.

Ha ha ha ha…

Tiêu Mộng cầm cây gậy nhỏ, ngửa mặt lên trời cười dài.

Bạch Mị sờ lên trán cô: “Ai nha, đứa nhỏ này, không phải là bị dọa thành bệnh rồi chứ.”

Quản lý bên kia nhận được một bộ đàm nội bộ: “A? Cái gì? Gọi Tiêu Mộng? Chúng ta ở đây có Tiêu Mộng sao? Ai nha, tôi đây tìm tìm…Ừ, tôi biết số hiệu của những người này…Tiên sinh, anh có biết mã số của Tiêu Mộng bao nhiêu không?…Như vậy sao, vâng vâng, xin ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm ra Tiêu Mộng này cho ngài, để cô ta qua đó…” Sau một hồi khom lưng cúi đầu, quản lý chạy vào trong văn phòng, lại lần lượt đi tra sổ ghi chép tên tuổi.

Lúc này, Tiêu Mộng đã nhận mệnh lệnh mới, bưng tám chai rượu vào phòng 8816.

Vừa vào vừa, một phòng khói bên trong xông đến, thiếu chút nữa làm Tiêu Mộng sặc chết đi.

Má ơi, người ta đốt lửa ở đây sao? Hút bao nhiêu thuốc thế chứ? Không sợ ung thư phổi sao! Sặc chết người đi được!

Tiêu Mộng nhìn nhìn một lúc, cuối cùng nhìn thấy được cái bàn.

Ngồi xồm người xuống, đặt tám bình rượu lên bàn. Sau đó cúi đầu, dùng một loại giọng nói công thứ không thành đổi nói: “Khách quan, đây là rượu ngài gọi.”

Bốp.

Có người ném vào trong khay của cô hai tờ tiền.

“Cút đi.”

Tiêu Mộng nhếch miệng, ở trong bụng mắt, cả nhà ngươi đi đường đều là cút đi. Sau đó cúi đầu ra ngoài, đáy lòng điên cuồng vu i vẻ: “Ha ha, thu hoạch lớn rồi! 600 nghìn đồng!

Lúc này mới chính thức đi làm đã bao lâu đâu, đã kiếm hơn 3 triệu tiền boa rồi!

Đến nơi này làm việc, là đến đúng rồi!

3 tỷ, sắp đến rồi.

“Phụ nữ, lại đây!”

Mới đi ra được hai bước, cổ tay của Tiêu Mộng đã bị một bàn tay dùng lực nắm lấy rồi, kéo về sau…

“A…”

Tiêu Mộng đứng không vững, ngã vào lòng một người.

“A, khách quan, khách quan ngài…”

Tiêu Mộng giãy dụa một vội vàng đứng lên, nhưng mà cô càng động, người đàn ông kia lại giữa xàng chặt. một bàn tay to đầy đặn mò lên mặt cô.

“Phụ nữ, vì sao em phản bội tôi? Vì sao?”

Hai mắt người đàn ông đỏ bừng, là một người đàn ông to lớn chừng bốn mươi tuổi, uống nhiều quá, sắc mặt đỏ lên, trong miệng toàn là mùi rượu.

Tiêu Mộng sợ đến mức cả người run rẩy: “Khách quan, ngài nhận nhầm người rồi, tôi không phải…”

“Em còn muốn chạy trốn! Tôi tìm em cực khổ như vậy, em biết tôi có bao nhiêu thật tình với em, em lại chạy đi theo người kia! Em nói đi! Em vì sao lại phản bội tôi! Em nói đi! Nói!!”

Người đàn ông càng nói càng kích động,

Dứt khoát xoay người đè Tiêu Mộng lên ghế sofa, anh ta như một con hổ bổ nhào qua đè Tiêu Mộng xuống dưới người.

Anh ta khoảng chừng 90kg, cơ thể cao lớn đè nặng lên Tiêu Mộng, lại uống rượu say, độ mạnh yếu không đúng mực, thiếu chút nữa đè chết Tiêu Mộng rồi.

Tiêu Mộng cắn răng, nghĩ muốn đẩy người đàn ông kia ra, nhưng mà người đàn ông đó đã say hoàn toàn, đè chặt lên Tiêu Mộng, bắt đầu động thủ xé rách đồng phục làm việc của cô, đôi môi nhiệt độ cao hôn lên mặt Tiêu Mộng. Tiêu Mộng ngửi thấy từng đợt mùi rượu lại gần, cật lực đẩy khuôn mặt đầu heo của anh ta ra, này thật sợ muốn chết mà.

“Thả tôi ra! Thả tôi ra đi! Cứu mạng! Ai đến cứu cứu tôi! Người này nhận nhầm người rồi”

Bàn tay to của đàn ông, lại đột ngột vỗ lên ngực cô.

Lực lớn, đau đến mức Tiêu Mộng cho rằng mimi của cô có thể bị phế đi.

Mãnh liệt cảnh báo!

Người đàn ông này…Không phải là muốn muốn…Ở đây…gì đó gì đó cô chứ? Trong phòng có rất nhiều nam nữ nhưng mà vẫn như có mắt không tròng nhìn màn này.

Ở trong hộp đêm Dạ Mị này, mỗi này đều biểu diễn những tiết mục mạnh hơn, mạng của ai cũng không đáng tiền.

Cây gậy nhỏ! Đúng, cô còn có cây gậy nhỏ cứu mạng!

Tiêu Mộng bị đè đến mức không thở được, miễn cưỡng cho tay vào trong túi, điên cuồng lôi, cuối cùng lôi được cây gậy nhỏ ra ngoài.

Tôi cho anh chiếm tiện nghi của tôi! Cái đồ mất dạy nhà anh!

Tiêu Mộng cắn răng, cầm cây gậy nhỏ hung hăng đập xuống đầu người đàn ông cao lớn.

Vút!

Cây gậy nhỏ trong tay lại bị người đoạt đi rồi.

“Đại ca, người phụ nữ này muốn dùng đồ chơi này đập anh!”

Một người đàn ông nghịch nghịch cây gậy nhỏ của Tiêu Mộng trong tay, cáo trạng.

Tiêu Mộng nghĩ muốn cắn chết tên Trình Giảo Kim này.

Người đàn ông cao lớn kia nhìn đến khuôn mặt của Tiêu Mộng, lại nhìn cây gậy nhỏ đó, híp híp con mắt đỏ lên: “Sao thế? Em còn nhẫn tâm với tôi như vậy? Tôi đối xử với em thật tốt! Không ngờ em thật vô tình! Tôi phải lưu lại ấn ký của tôi trên người em! Tôi muốn em khóc dưới người tôi! Em cầu xin tôi! Cầu xin tôi đi!”

Người đàn ông kia đột nhiên phát điên lên, lung tung xé rách quần áo cảu Tiêu Mộng, một bàn tay lớn thậm chí mò vào giữa đùi của cô, dùng sức thăm dò vào nơi mẫn cảm mềm mại của cô.

“A…Buông tay ra! Bỏ tay anh ra!”

Tiêu Mộng sợ hãi, đẩy cũng đẩy không ra, mà có thứ đang chui vào giữa hai chân, làm cho cô đau đến sợ hãi.

Tốt xấu gì vẫn còn cách một lớp quần áo lao động…Nếu không…

Nước mắt không khống chế được chảy ra.

Tiêu Mộng nghe thấy được tiếng cười cuồng dã của những người khác, còn có tiếng huýt sao, đều là đang cỗ vũ người đàn ông cao lớn này cô gắng lên.

Đang nói cái gì: Chiếm lấy cô ấy, chiếm lấy cô ấy! Đại ca nhanh chóng làm cô ấy ở đây…

Tiêu Mộng chưa từng hoảng sợ đến như vậy, so với ngày đó tỉnh lại trên một cái giường lớn ở khách sạn lạ lẫm, còn hợ hơn mấy chục lần! Bị mọi người dâm loạn, đùa giỡn, đây quả thực là một loại sỉ nhục muốn lấy mạng người!

Đôi một dày của người đàn ông to lớn, dán lên khuôn mặt của cô, bẹp một cái hôn xuống, Tiêu Mộng dùng sức vung đầu, môi của người đàn ông đã rơi xuống cổ của cô, vì vậy anh ta cuồng hôn chỗ đó. Tiếng bẹp bẹp, làm cho Tiêu Mộng muốn ói.

Nếu như…Chỉ là nếu như, nếu như cô ở trước mặt bao người này, bị người đàn ông to lớn này…cưỡng…gian thì, cô tuyệt đối không muốn sống nữa!

Bùm!

Lúc này, cửa phòng bị người đạp ra.

Nghe thấy tiếng thét chói tai của người quản lý: “A! Tiêu Mộng số 514 ở đây!”

Theo tiếng hét của cô ta, một bóng dáng cao ngất xông vào.

Oạch, người đồng ông cao lớn kia bị người ta nắm kéo lên, sau đó, “Bốp!” một tiếng, người đàn ông cao lớn chừng 90kg bị người đó một quyền đánh ra xa hai mét, một đầu đập vào bàn.

Ầm, người nọ đập vỡ vụn bàn thủy tinh, chai rượu trên bàn, chén dĩa, tất cả đều bị áp xuống dưới người đàn ông cao lớn kia.

“A…” Người đàn ông cao lớn đau đến mức méo mó mặt mày.

Sau lưng của anh ta đều là vụn thủy tinh!

Máu tươi, như là vòi nước mở a, ào ào chạy ra từ bốn phía dưới người đàn ông cao lớn đó.

“Mẹ nói! Ai dám đánh đại ca chúng ta!” Mấy người đàn ông trong phòng đều nhảy dựng lên, móc dao găm trong ngực ra, vột về phía người kia.

“Cô nhóc ngốc, đi nhanh đi!”

Kim Lân kéo Tiêu Mộng lên, ném lui đằng sau anh ta, Tiêu Mộng quay tròn như con quay, đã bị ném ra khỏi phòng, ôm bậu cửa thở mạnh.

Chuyện gì xảy ra?

Đây là xảy ra chuyện gì?

Vừa rồi là kẻ điên ép cô trên vách tường đến rồi sao? Anh ta là đến cứu cô sao?

Hu Hu hu, người tốt, kẻ điên cũng là người tốt!

Cảm khái xong, Tiêu Mộng mới la hoảng lên: “A a a, bên trái của anh! Có dao! Còn bên phải của anh! Có người!”

Kim Lân bị bảy tám người đàn ông vây một chỗ, lập tức luông cuống tay chân, có chút không giữ nổi mình.

Tiêu Mộng thấy cây gậy nhỏ bên chân, đúng là cây gậy nhỏ kia của cô.

Cô vội vàng nhặt lên, không chút suy nghĩ xông qua, trợ giúp ân nhân cứu mạng của cô.

Cốp!

Một gậy đi qua, Kim Lân đau đến kêu lên: “A! Đau chết! Cánh tay của tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK