CHƯƠNG 44: VẾT THƯƠNG CỦA TÔI KHÔNG LIÊN QUAN TỚI CÔ ẤY
“À, đừng nhắc đến nữa, cũng không biết ai trong chúng ta gan to mật lớn, lại làm cậu Kim bị thương! Là cậu Kim đấy, nhận vật như vậy mà cũng dám động vào? Muốn chết rồi, Ngũ ca đã phát thông báo, nói rằng muốn kiểm tra nghiêm ngặt trong hộp đêm. Bắt được người làm cậu Kim bị thương, sẽ giao cho Chính Hổ Đường!”
Tiếng nấc cụt ở đâu đó vang lên!
Bạch Mị và Tiêu Mộng nhìn nhau, đều mở to mắt nhìn.
Khuôn mặt của Bạch Mị ngay tức khắc sợ đến tái nhợt, đôi môi cô cũng run lên.
“Tôi, tôi, tôi… anh ấy, anh ấy, anh ấy… tôi vừa mới làm cậu Kim bị thương sao?”
Đôi môi của Tiêu Mộng cũng run lên: “Không phải là do em đã đẩy anh ta đấy chứ? Khi nãy em nhìn thấy anh ta che đầu, anh ta có đánh vào đầu mình không?”
“A… Vậy không phải là tôi chết chắc rồi à! Trời ơi, trời ơi, nếu giao cho Chính Hổ Đường thì… Hu hu, cả nhà tôi cũng xong đời rồi!”
“Chính Hổ Đường? Đó là cái gì vậy?”
“Tổ chức phản ngầm…”
“Hự…” Tiêu Mộng cũng sợ hãi đến mức đôi chân của cô cũng run lên.
Làm thế nào? Làm thế nào đây!
“Chị Mị, đừng sợ, đến lúc đó nếu truy sét ra. Em sẽ nói là do em làm! Chị là vì em nên mới vậy mà, chị là vì muốn giúp em, em không thể trơ mắt nhìn chị gặp đen đủi được. Cứ làm theo những gì em nói đi, đến lúc đó truy sét ra, em sẽ nhận hết.”
“Hu hu, như vậy làm sao được chứ, em cũng sẽ mất mạng đấy, những người này không thể trêu chọc được đâu, đặc biệt là Chính Hổ Đường, nghe nói ngay cả lãnh đạo lớn trong tỉnh cũng phải nể mặt Chính Hổ Đường… Rơi vào tay của Chính Hổ Đường, chắc chắn phải chết rồi! Hu hu hu…”
Đôi vai Bạch Mị run lên, dựa vào cánh cửa khóc nức nở.
Tiêu Mộng cũng mếu máo.
Khi quản lí đi vào, thì nhìn thấy hai cô gái này đều ngồi xếp bằng trên ghế sofa, hai người đều nhắm mắt lại, hai tay chắp lại, còn đang niệm cái gì mà: Bồ tát đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn, xin người hãy phù hộ cho con…
quản lí đột nhiên có một tia đen xẹt qua, quát: “Số 514! Tiêu Mộng!!!”
“Hả? Có!” Tiêu Mộng toàn thân run rẩy, lập tức mở to mắt, đứng dậy.
“Cô vẫn còn ở đây giả thần giả quỷ cái gì. Chồng của cô, cậu Kim phải nhập viện rồi! Cô còn không đi xem chồng của mình đi? Có kiểu người phụ nữ như cô sao? Đàn ông đã bị thương rồi, cô còn có tâm tư chơi nữa à?”
Chơi?… Cô đang toát mồ hôi đến chết đây. Cô đang chơi sao?
Cô đang xin Phật phù hộ cho mình và những người khác!
Bạch Mị cũng hoảng sợ mở to mắt nhìn Tiêu Mộng.
Tiêu Mộng gãi gãi đầu, ấp úng: “quản lí, tôi đã nói rồi mà, cậu Kim không phải là bạn trai tôi… Anh ta có chuyện gì, không liên quan đến tôi…”
Người quản lí thở dài và lắc đầu: “Cũng không phải còn là trẻ con, các cô cậu giận dỗi cái gì. Hai người cãi nhau là chuyện rất bình thường, nháo nháo càng khỏe mạnh mà. Cho dù khi cậu Kim có thêm một người con gái khác, chỉ cần anh ấy vẫn nhận cô, cô không nên từ bỏ anh ấy. Dù sao thì, những người đàn ông đẹp trai giàu có như thế này ngày càng khan hiếm. Đàn ông mà, ai mà không phải tên trộm hoa chứ? Đúng rồi, tôi nghe Ngũ ca nói, khi nãy Kim thiếu gia ở cùng một người phụ nữ bị người phụ nữ đó làm bị thương. Ngũ ca phải truy cứu trách nhiệm của người phụ nữ đó. Đây chẳng khác nào báo thù cho người vợ cả cô đây cả. Chính là vậy, chỉ là không biết người phụ nữ nào khi nãy ở cùng với cậu Kim.”
Lời nói vô tình của quản lí, chẳng khác nào mang cực hình cho hai cô gái ở trong phòng cả.
Bạch Mị âm thầm rên rỉ, suýt chút nữa thì chết đi.
Tiêu Mộng cũng tái nhạt cả bờ môi.
Tiêu Mộng vuốt trán, thở dài: “Chị Mị, xem ra chuyện này… thực sự trở thành vấn đề lớn rồi.”
Bạch Mị dùng năm đấm đấm vào đầu cô.
***
Lại nói về Kim Lân.
Mơ mơ màng màng, Kim Lân dường như nghe thấy giọng nói thô lỗ đặc biệt của Ngũ ca.
Anh từ từ mở mắt ra, đầu vẫn kêu ù ù như vậy, vừa mở mắt liền trông thấy khuôn mặt căng thẳng và dữ tợn của Ngũ ca.
“Người anh em, người anh em, cậu không thể chết được, nếu cậu chết, tôi cũng sẽ bị chôn cùng cậu luôn đấy! Người anh em, cậu mà xảy ra chuyện ở đây, tôi cũng không tránh chịu trách nhiệm được đâu! Người anh em, người anh em!”
Kim Lân rất muốn nói với Ngũ ca là anh đừng có rống lên nữa, cái giọng gào thét một câu anh em hai câu anh em của anh ta chấn động đến mức não anh cũng đau lên rồi.
Người chưa chết, cũng bị giọng nói của Ngũ chấn động đến chết.
“Ngũ ca…”
“Lân… cậu thế nào rồi? Nào, tôi dìu cậu lên cáng cứu thương đến bệnh viện.
Chúng ta phải đến bệnh viện, không sao đâu!”
Ngũ ca và vài người đàn ông khác nhanh chân nhanh tay đặt Kim Lân lên cáng.
Ngũ ca lấy tay lau nước mắt, nghẹn ngào: “A Lân, người anh em, cậu phải gắng gượng lên. Cậu yên tâm, cô gái khiến cậu bị thương như thế này, anh nhất định sẽ trả thù cho cậu! Cô gái đó anh biết, anh sẽ trừng trị cô ta cho cậu!”
“Không, không… Ngũ ca… Đừng…” Kim Lân cau mày, miễn cưỡng nói.
Cái đầu nặng quá, như thể nặng hàng chục cân vậy, tầm nhìn tại sao đều là màu đỏ, không nhìn rõ một cái gì hết?
“Đừng cái gì, đã như này rồi, cậu còn bảo vệ cho cô gái đó sao? Cô ta thì có gì tốt chứ, gầy gầy, trông cũng rất bình thường, người anh em cậu vừa ý cô ta, là cô ta có phúc. Vậy mà cô ta lại không hiểu mà trân trọng, cô ta đáng chết!”
“Không!” Kim Lân nghiến răng, nắm lấy bàn tay của Ngũ ca, ra sức siết chặt.
“Tôi nói rồi Ngũ ca… vết thương này của tôi… là do tôi không cẩn thận mà bị, không liên quan đến cô gái đó… Nếu anh gây chuyện với cô gái đó, tôi sẽ không để yên cho anh đâu! Đó là người phụ nữ mà tôi sẵn sàng đánh đổi cả tính mạng… anh dám động vào cô ấy sao?”
“Hả?” Ngũ ca mở to mắt, đi theo chiếc xe cáng, khom lưng lắng nghe Kim Lân nói.
“Cậu tự làm ra? Sao có thể như vậy được?”
“Chính là như thế! Anh nói với mấy người Tư Khải, cứ nói là do tôi không cẩn thận bị thương thôi. Không được nói ra người con gái đó… Anh đã nghe rõ chưa?”
“Ồ, ồ, được rồi.” Ngũ ca không hiểu Kim Lân lắm.
Máu đã chảy ra cũng mấy cân rồi, tên nhóc Kim Lân này lại không kiếm chuyện với bất cứ ai.
“Lân! Ngũ ca, Lân thế nào rồi?” Lôi Bạc vừa tới đã hét lên đầu tiên.
Ngũ ca ngay lập tức đứng dậy, trông thấy Trần Tư Khải sải bước đến, sợ đến mức toàn thân run rẩy.
Anh ấy là một doanh nhân, mặc dù anh ấy dành rất nhiều thời gian và sức lực để kết bạn với những người cậu ấm này, nhưng nói về tình bạn, vẫn là mấy người này sâu đậm.
Lân xảy ra chuyện trong cửa hàng của anh, thứ nhất trên mặt anh không kìm nổi giận dữ, thứ hai anh ấy sợ rằng Trần Tư Khải sẽ tìm ra gốc rễ.
Kiểu người như Trần Tư Khải, bình thường trông mờ nhạt và lạnh lùng,
Có thể không thể lại gần, nhưng về thể diện anh ấy có thể cho người khác đủ thể diện, càng như vậy lại càng không chắc chắn, anh ấy trong lúc nói chuyện có bắt thóp được đối phương được hay không.
“Tư Khải… Bạc… mấy người đều đến rồi à.”
Lời nói của Ngũ ca có chút lắp bắp.
Trần Tư Khải chỉ gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, trước khi đến chỗ băng-ca, ngón tay dài của anh thuần thục luồn qua đầu Kim Lân, kiểm tra một chút vết thương ở não sau, sau đó lại xem mí mắt của Kim Lân, cúi đầu, vòng qua, nhẹ nhàng hỏi: “Lân? Anh có nghe thấy tôi nói gì không? Mau trả lời tôi.”
Kim Lân mở mắt một cách lười nhác, muốn cười, nhưng khoé miệng lại lộ ra một đường nét rất khó coi: “Hừ, Tư Khải… đến rồi à.”
“Ừm.” Trần Tư Khải lạnh nhạt trả lời một tiếng, sau đó hỏi: “Anh thấy thế nào rồi? Có xuất hiện ảo giác không?”
Kim Lân nhắm mắt lại, thở dài một hơi: “Cảm giác à… vẫn chưa chết được… không có ảo giác…”
Trần Tư Khải nghe vậy thở phào một tiếng, anh ra hiệu: “Lập tức đưa đi bệnh viện điều trị gấp!”
Lưu Diệc Hàn liền đi theo băng-ca, sốt ruột nói: “Lân, anh không sao đâu, yên tâm nhé, mọi người đều đến đông đủ rồi, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu, Lân, cố gắng lên.”
Lôi Bạc cũng đang hoảng loạn, cũng vội vàng đi theo băng-ca ra phía bên ngoài.
Kim Lân thấy vậy liền thấp giọng cười, nói không rành mạch: “Diệc Hàn… Tên nhóc nhà anh nếu như vì tôi…mà khóc… Tôi có thể cân nhắc… tặng cậu một làn… hoa cúc… tránh khi cậu chết… còn có nơi có chốn…”
Nói xong, Kim Lân không còn tiếng nữa, ngất lim đi. Lưu Diệc Hàn nắm chặt tay Kim Lân, hốc mắt ửng đỏ.
Tiếng Xe cứu thương dừng lại ở bên ngoài, vì Trần Tư Khải đã gọi điện qua bên đó, gọi trực tiếp cho viện trưởng. Viện trưởng sợ hãi nhảy khỏi giường của người tình trẻ phóng xe đến.
Những người tiếp đón Kim Lân, một đám đều là trưởng các khoa.
Trần Tư Khải ở lại, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào Ngũ ca, vỗ vào vai của anh, nói: “Ngũ ca, nói cho tôi nguồn gốc của việc này.”
Bây giờ, trọng tâm của Trần Tư Khải là tìm ra rốt cuộc là ai đã làm chuyện này!
Bị anh bắt được, hừ hừ, cứ chờ đến lúc đó đi, được ăn hoa quả tốt của anh.
Ngũ ca nhận một cái vỗ của Trần Tư Khải thì gần như bị tê liệt, bộ dạng trông như muốn khóc.
“A, Tư Khải à, tôi rất áy náy, ở địa bàn của tôi, mà lại xảy ra những chuyện thế này. Đó là lỗi của tôi… Tư Khải…”
Trần Tư Khải ảm đạm cười: “Được rồi, Ngũ ca, việc này anh không phải chịu trách nhiệm đâu, anh chỉ cần nói những gì anh biết cho tôi thôi.”
Ngũ ca gật đầu, đưa Trần Tư Khải đến phòng 8808, nơi xảy ra tai nạn, vừa đi vừa nói: “Ngày hôm nay, Lân sớm đã đến đây rồi, gặp tôi rồi nói chuyện rõ ràng với tôi, cậu ấy đến đây là để dụ dỗ người con gái của cậu ấy. Này, Tư Khải, cậu có biết chuyện Lân phải lòng cô gái kia không?”
Trần Tư Khải gật đầu: “Vâng, tôi cũng biết việc này, anh nói tiếp đi.”
“Ồ, tôi thấy cô gái đó cũng chẳng có gì, rất bình thường. Chúng tôi cũng không hiểu được Lân vừa ý cô ta ở chỗ nào, say đắm đến nỗi này.”
Danh Sách Chương: