Mục lục
Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 36: ĐỪNG CÓ NẰM MƠ GIỮA BAN NGÀY

“A, tôi, tôi, lúc đó tôi say mà, hơn nữa chiếm tiện nghi của anh không phải tôi phải trả cho anh ba mươi tỷ ư? Nếu như tôi biết có kết quả này, anh có đánh chết tôi, tôi cũng không đến gần anh đâu.”

Mặt của Trần Tư Khải lại âm trần, cái cô nhóc này suốt ngày chỉ biết nói lời chọc giận người khác hay sao đây? Mà sao cảm xúc có thể thay đổi nhanh như vậy chứ, nói trở mặt liền trở mặt ngay lập tức, thật sự khó hậu hạ mà.

“Cô cứ cầm tấm thẻ này đi tiêu tiền đi, tôi sẽ không tăng một phần nợ nào cho cô đâu. Nếu như cô không cầm, vậy tôi sẽ tăng 20% tiền lãi cho cô đó, để cho cô càng ngày càng trả không nổi.”

Hả? 20% tiền lãi, thật là một người độc ác.

“Được được được, tôi cầm cái này, anh không được tăng thêm tiền lãi đâu đó.”

Lúc này Trần Tư Khải mới nhếch môi âm thầm cười.

Tiêu Mộng ngồi trong xe hơi sang trọng, không nhịn được tò mò mad nhìn hết nơi này, sờ đến nơi kia.

Trần Tư Khải vốn là một người rất quan trọng chuyện trật tự của đồ đạc, nếu như lúc trước ai đụng lung tung vào đồ vật của anh, anh đã sớm thấy phiền phức rồi.

Nhưng Tiêu Mộng lại đụng chạm vào xe hơi của anh, tâm trạng của anh lại rất tốt.

Một lát sau Tiêu Mộng nhấn cái gì đó mà lại phát ra tạp âm bén nhọn, chắc là đang quảng cáo cái gì đó, một lát sau cô lại bắt đến âm nhạc. cô mở cái túi cd ra, cô lần lượt nhìn tất cả, rốt cuộc chọn trúng một cái đĩa mà cô thích nhất bỏ vào.

Trên xe hơi lập tức vang lên giai điệu êm tai của một bài hát Hàn Quốc.

Trần Tư Khải nhíu mày, cái đĩa tào lao này là ai bỏ vô đây vậy? Hàn Quốc? Anh ghét nhất là bài hát của Hàn Quốc, nhưng mà anh vẫn chịu đựng không làm ra biểu cảm gì.

Tiêu Mộng lại nói dong nói dài: “Trên xe của anh cũng không có một cái đĩa nhạc nào hay cả, cả cái đĩa này cũng miễn cưỡng mà thôi. Ngay cả một bài hát của Đinh Đang cũng không có.”

“Đinh Đang là cái gì chứ?”

Tiêu Mộng đổ mồ hôi lạnh: “Ngay cả Đinh Đang mà anh cũng không biết, anh thật sự quá lỗi thời.”

Trên đường đi, tất cả đều là Tiêu Mộng nói luyên thuyên không dứt, cái gì mà cô thích ngôi sao điện ảnh nào, cô thích ngôi sao ca nhạc nào, cô thích phim nào, cô còn lấy điện thoại di động của mình bắt hai ca khúc cho Trần Tư Khải nghe.

Trần Tư Khải cũng không phát biểu bất cứ ý kiến gì, có điều những lời mà cô nói anh đều âm thầm nhớ kỹ.

Nhìn điện thoại di động đơn giản kia của cô, có tính quá lắm thì cũng chỉ có ba triệu, anh đã có chút xúc động muốn mua cho cô một cái điện thoại mắc nhất.

Loại suy nghĩ thời thời khắc khắc muốn cưng chiều cô khiến chính Trần Tư Khải cũng cảm thấy giật mình, còi báo động đang vang lên không ngừng…

Tiếp đó sắc mặt của Trần Tư Khải luôn duy trì trạng thái lạnh lùng, sau khi đưa Tiêu Mộng đến đầu đường Nam Hải, ngay cả một câu hẹn gặp lại anh cũng không thèm nói mà trực tiếp lái xe đi.

“Người này thật sự là, chào một tiếng cũng không được hay sao vậy, đúng là không có lẽ phép gì cả!”

Tiêu Mộng nhìn khói sau đuôi xe hơi mà bĩu môi, lơ đễnh đi về phía quán bún gạo.

Lúc đi vào quán bún gạo, Lam Nhạn đã tới trước chiếm một vị trí tốt ở gần cửa sổ.

Vừa nhìn thấy Tiêu Mộng, Lam Nhạn liền nhiệt tình vẫy gọi: “Ở đây này Mộng, tớ ở đây nè.”

“Ừ, thấy rồi.” Tiêu Mộng mỉm cười vui vẻ chạy chậm tới.

“Nè Mộng, tớ phát hiện là ngực của cậu lại lớn hơn nha, có phải gần đây cậu ăn đu đủ nhiều hay không vậy?” Lam Nhạn liếc nhìn ngực Tiêu Mộng, nhiều chuyện nói.

“Hả? Đu đủ á? Tớ đâu có tiền ăn đồ tốt đâu, làm gì có, lớn à? Tớ cũng không chú ý nữa, thôi đừng lớn nữa, bây giờ chạy bộ cũng thấy vướng víu rồi.”

Tiêu Mộng cầm nước ép ô mai lên uống hai hớp, sau lại hít hà: “Wow, mát lạnh quá.”

“Nếu không thì đây chính là kết quả bị người đàn ông kia vuốt ve quá nhiều…”

“Phốc.” Tiêu Mộng liền phun một ngụm nước ô mai ra, trừng to mắt nhìn Lam Nhạn, mở miệng rống: “Cậu nói bậy bạ cái gì vậy hả, nào có vuốt ve gì đâu chứ…”

Nhưng mà nói xong thì cô cũng đỏ hết cả mặt…

Hình như là Trần Tư Khải cũng từng trêu chọc chỗ đó của cô, mà hình như chính xác là dùng lực rất lớn, lại vừa hôn vừa sờ…

“Nè Mộng, mặt của cậu đỏ kìa, có phải là có bí mật gì không nói cho tớ biết không?”

“Không có, thật sự không có đâu…”

“Không nói đúng không, nếu như không nói thì bữa cơm hôm nay… tự cậu mời đó.”

“Được rồi được rồi, người ta nói là được chứ gì…”

Thế nào Tiêu Mộng kể những chuyện lúc bắt đầu đi làm ở công ty, đơn giản kể hai lần mình bị Trần Tư Khải đầu độc.

“Ồ, không phải chứ, vậy mà Trần Tư Khải lại có thể… thèm ăn đối với cậu như vậy.” Hai mắt Lam Nhạn đều tỏa sáng.

“Nè, cái gì thèm ăn chứ, cậu có thể dùng từ hay hơn một chút không hả? Cái đầu óc đen tối này!”

“Vốn chính là như vậy mà, anh ta động một chút lại hôn hôn cậu, câu dẫn cậu, muốn đè cậu, điều đó chứng minh anh ta rất có hứng thú đối với cậu mà.”

“Nè Mộng à, hình như tớ có thể cảm nhận được hoàn cảnh tốt đẹp của cậu khi được gả vào gia đình giàu có đó, cậu phải cố gắng lên nha. Nếu như sau này Trần Tư Khải không có phản ứng gì với cậu, cậu phải cởi hết quần áo trên người của mình xuống đó.”

“Cậu muốn chủ động câu dẫn Anh ta, tốt nhất là mang thai cục cưng của anh ta, như vậy là có thể tiến vào cửa của anh ta rồi. Ô, thật là một khung cảnh tốt đẹp mà, tương lai tớ đã có thể gọi cậu là bà Trần rồi, hơn nữa tớ cũng có thể đến biệt thự của cậu làm khách, ăn mấy thứ ngon ngon.”

Tiêu Mộng đổ một đầu mồ hôi lạnh, vỗ vỗ bàn: “Nè nè cậu tỉnh ngủ đi, đừng có nằm mơ giữa ban ngày nha. Cái này thì có là cái gì chứ, sao cậu có thể liên tưởng được như vậy kia chứ, tớ cùng cái tên xấu xa họ Trần kia căn bản không có khả năng đâu. Anh ta là do yêu ma quỷ quái biến thân đó, cái loại người này ăn người không nhả xương, ôi trời ơi, do cậu chưa tiếp xúc với anh ta đó, tiếp xúc rồi thì cậu sẽ biết cậu hận tránh anh ta còn không kịp…”

“Như vậy luôn á hả?” Lam Nhạn cũng đã giảm sự nhiệt tình xuống, nhíu nhíu mày thở dài: “Haiz, tớ chỉ có thể nói con nhóc nhà cậu không có chút tính quyến rũ nào cả.”

“Được rồi được rồi, đừng nói chuyện của tớ nữa, nói đến chuyện của cậu với lớp trưởng đi.”

Có sự thúc giục như thế này của Tiêu Mộng, Lam Nhạn lập tức như được lên dây cót bắt đầu luyên thuyên kể chuyện của mình với lớp trưởng, rõ ràng rành mạch, kể đến nỗi nước miếng cũng bay lên trời…

Lôi Bạc và Kim Lân đứng cùng một chỗ, cả hai đều đã thay đồng phục của võ nhu đạo.

Lúc Lưu Diệc Hàn chạy đến đây đã nhìn thấy khách quý trong nhu đạo, hai người đàn ông đẹp trai đang hút thuốc, nhan sắc tuấn tú lượn lờ trong khói thuốc.

“Nè hai người các cậu còn có thể nhẹ nhõm như vậy, tôi lại không được nha. Hôm nay tôi xui xẻo đến chết đi được, vẫn là do tự mình đào hố rồi nhảy vào trong. Hôm nay tôi đã gây ra một tội rất lớn với Trần Tư Khải, đoán chừng tối nay chết chắc rồi.”

Lôi Bạc cười xấu xa: “Haha, cậu sợ cái gì chứ, chẳng lẽ Tư Khải bạo hoa cúc của cậu à? Tôi không biết là Tư Khải cũng có ham mê đó, hahaha…”

Lưu Diệc Hàn trợn mắt một cái: “Đều là những người không có tính người, tôi sắp chết rồi mà các cậu còn cười được nữa hả. Tôi nói cho các cậu biết, trưa ngày hôm nay Tư Khải ở trong phòng với một người phụ nữ, còn làm chuyện đó, lại bị tôi đến phá đám nên cả buổi trưa ngày hôm nay cậu ấy đều nổi trận lôi đình, mang bộ dáng hận không thể giết mấy người. Có lẽ cuộc hẹn đến nhu đạo quán lần này chính là đến để báo thù.”

“Hả?” Kim Lân là người đầu tiên giật mình, nhảy dựng lên: “Vậy… vậy tôi đi trước đây, tôi không chơi nữa đâu, tôi không thể bỏ mạng ở đây được.”

Lôi Bạc bắt Kim Lân lại: “Nè thằng nhóc kia, là do cậu gọi tôi tới đây mà, sao cậu lại muốn chạy rồi, cái này không được đâu.”

Kim Lân điên cuồng lau mồ hôi: “Anh em à, hai người không biết đó chứ, sáng nay tôi đi tìm cái tên đó, tôi cũng không chú ý đụng phải cậu ấy đang làm chuyện đó, chắc chắn cậu ấy cũng sẽ đến đây để báo thù tôi, nếu như tôi không đi chẳng lẽ chờ ở đây bị cậu ấy bằm làm nhân thịt hả. Thôi thôi, vừa nghĩ đến võ công của cậu ấy, hai chân của tôi liền phát run luôn rồi này, tôi đi trước đây.”

Lưu Diệc Hàn sửng sốt một chút, sau đó mới bổ nhào qua đẩy Kim Lân té nhào trên đệm, cười hắc hắc nói: “Có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, sao tôi có thể để cho cậu đi được chứ.”

“Lưu Diệc Hàn, cậu mới là một tên khốn nạn không có tính người, thả tôi ra đi!”

Lôi Bạc nhìn hai người bạn tốt lăn lộn thành một cục trên thảm, cười nắc nẻ: “Tôi nói này, hai người vẫn nên giữ lại chút sức lực để lát nữa tự cứu mình đi, các cậu biết là Tư Khải chơi đùa hung ác cỡ nào rồi đó, tôi sợ sau này hai người các cậu cũng không có cách nào nhìn thấy mặt trời mọc và mặt trời lặn nữa.”

Lưu Diệc Hàn và Kim Lân đều ngây ngẩn cả người, hai người nhìn nhau một chút, đều phẫn hận trừng mắt nhìn về phía Lôi Bạc xem náo nhiệt.

Kim Lân nói: “Diệc Hàn, chúng ta gặp Tư Khải liền nói là do Bạc sai khiến chúng ta đi phá hư chuyện tốt của cậu ấy, như vậy thì trọng tâm báo thù của Tư Khải cũng sẽ đặt trên người của Bạc.”

Đương nhiên Lưu Diệc Hàn hiểu ý, cười gật đầu nói: “Được, cứ làm như vậy đi.”

Lúc này đã đến phiên Lôi Bạc luông cuống tay chân, anh ta dậm chân mắng: “Hai người các cậu mới là hai tên khốn nạn không có tính người đó.”

Ba người cậu một câu tôi một câu làm ầm ĩ cả lên.

Trần Tư Khải đã thay xong quần áo rồi, đang chậm rãi bước đến.

Ba người đàn ông lập tức ôm nhau thành một cục, sau đó cười hì hì ngốc nghếch với Trần Tư Khải: “Hì hì, Tư Khải, cậu tới rồi à.”

“Bắt đầu đi, ba người các cậu đấu với một mình tôi.” Trần Tư Khải Khởi động tay chân, ba người kia liền run rẩy ở một chỗ.

Kim Lân bắt đầu run chân: “Tư Khải, hôm nay thời tiết cũng rất nóng, không bằng chúng ta chơi trò chơi khác đi. Tôi biết gần đây có mở một chỗ chơi mới, rất không tệ…”

Anh ta vừa nói xong Trần Tư Khải liền bước một bước dài trượt qua nắm lấy cánh tay của Kim Lân, phịch một tiếng, quật ngã anh ta trên đệm.

“Ui da, Tư Khải, thằng nhóc này cũng quá độc ác rồi.” Kim Lân lăn lộn trên để mà rên rỉ.

Trần Tư Khải cười lạnh một tiếng, xoay người lại nắm chặt lấy Lưu Diệc Hàn nhấc lên một cái, Lưu Diệc Hàn liền bị hất lên trời sau đó cũng ngã xuống.

“A…” Lưu Diệc Hàn đau đến nỗi kêu lên một tiếng, nằm sấp trên thảm cả nửa ngày cũng không động đậy được.

Lôi Bạc ở bên kia liền thay đổi sắc mặt, có điều công phu của anh ta cũng tốt hơn một chút, sau khi tiếp mấy chiêu của Trần Tư Khải, cuối cùng vẫn bị ném trên đệm.

Ba người cứ thay phiên nhau mà bị Trần Tư Khải nhấc lên ném xuống, lại nhấc lên… lại ném xuống…

Cuối cùng Kim Lân há miệng rên rỉ: “Không được tôi không được rồi, tôi muốn tè ra quần rồi, Tôi muốn đến nhà vệ sinh trước cái đã…”

Trần Tư Khải đạp một đạp tới người đang có ý định chuồn đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK