CHƯƠNG 384
Ăn cơm xong, Anna đang ngắm hoa mà ông Trần yêu thích trong nhà kính trồng hoa, còn ông Trần trầm giọng nói với Trần Tư Khải.
Trần Tư Khải thầm thở dài.
Anh đã biết sẽ không đơn giản chỉ là ăn cơm, biết ông già đã đưa ra quyết định rồi.
Trần Tư Khải cụp mắt, theo ông Trần vào phòng làm việc.
Anna vừa nãy vẫn đang tập trung ngắm hoa, lúc này đã quay mặt lại, nở nụ cười kỳ lạ.
Trần Tư Khải, để tôi xem anh có thể chống lại tôi bao lâu?
Chẳng phải người nước V các anh coi trọng nhất là lòng hiếu thảo sao?
Vậy tôi sẽ khiến ba anh ép anh chấp nhận tôi!
Nụ cười đắc thắng xuất hiện trên khuôn mặt Anna.
Trần Tư Khải đi vào phòng làm việc, thấy ông Trần đang đi đi lại lại trong đó.
*** Trần Tư Khải không nói lời nào, một tay đút túi quần, đầu cúi xuống nhìn mũi giày.
Ông Trần đi mấy phút rồi dừng lại, đột nhiên quay đầu, hung dữ nhìn chằm chằm Trần Tư Khải, làm gì còn sự ôn hoà khi nói chuyện với Anna khi nãy?
“Vừa nãy con cư xử kiểu gì vậy hả? Ba hỏi con, con đừng giả vờ không hiểu, nói cái gì mà không hợp khẩu vị, đây là điều con nên nói sao? Con có biết nói tiếng người không?”
Trần Tư Khải thở ra, hờ hững đáp: “Ba, con không thích cô ta.”
“Con thích thì có ích gì? Hôn nhân không phải chuyện thích hay không! Hôn nhân thương mại hoàn toàn là vì lợi ích và danh dự của gia tộc! Con nói thật cho ba biết, có phải con đã bị con nhóc Tiêu Mộng kia làm cho mê mẩn rồi không?”
Trần Tư Khải sửng sốt, nhẹ giọng đáp: “Không phải.”
“Vậy con đối xử với Anna như vậy là thế nào? Con bé có chỗ nào không tốt? Con bé hẳn là cô gái có điều kiện tốt nhất trên thế giới rồi! Con còn kén cá chọn canh nữa, con có còn não không hả? ba cảnh cáo con không được phép chọc giận Anna, ba đã nói rõ rồi, hai tháng sau hai đứa sẽ tổ chức hôn lễ!”
Vừa nghe thấy “tổ chức hôn lễ”, Trần Tư Khải đột nhiên ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn ông Trần: “Ba!”
Ông Trần nhắm mắt lại, nặng nề nói: “Chuyện này không thể thay đổi!”
Trần Tư Khải cắn chặt môi, khuôn mặt tái nhợt vì tức giận, ngón tay run rẩy, một lúc sau anh mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Hôn nhân của ba với mẹ con cũng là như vậy sao? Nên bà ấy mới rời đi?”
“Mày nói gì! Thằng con hỗn láo này, mày nói lại lần nữa cho tao!”
Ông Trần trợn tròn mắt, cơ mặt co giật, cây quải trượng trong tay chĩa thẳng vào Trần Tư Khải.
Ông ta rất tức giận trước những lời của Trần Tư Khải.
Trần Tư Khải cười khẩy, xoay người bước ra ngoài.
Rầm!
Cửa phòng làm việc bị Trần Tư Khải nặng nề đóng lại.
*** Ông Trần há miệng thở hổn hển, mắt vẫn mở to, cây quải trượng giơ cao trong tay chầm chậm hạ xuống.
Những gì Trần Tư Khải vừa nói giống như tiếng vọng của một thung lũng, lặp đi lặp lại trong đầu ông ta.
Hôn nhân của ba với mẹ con cũng là như vậy sao?
Nên bà ấy mới rời đi?
Ông Trần lảo đảo, bám vào tủ sách mới miễn cưỡng đứng vững, sau đó ông ta thất thần trượt xuống ghế, từ từ đau đớn nhắm mắt lại.