Mục lục
Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 70: NHỚ EM MUỐN CHẾT

“Có chuyện gì thế, không thể hoãn một chút được sao? Hoặc là ăn cơm xong rồi đi cũng được mà.”

Tiêu Mộng bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Không được đâu. Chuyện này thật sự rất quan trọng.”

Liên quan tới hai cái mạng nhỏ của cô và Bạch Mị nữa đó…

Cho dù có nghèo thật, nhưng dù sao cũng là hai kiếp người…

“Xin lỗi chị Tố Trân, hẹn chị ngày mai được không?’

Tiêu Mộng áy náy nói, Tố Trân cũng chỉ có thể gật đầu.

Đứng dưới ánh mặt trời, Tố Trân giơ tay lên che nắng, híp mắt nhìn theo Tiêu Mộng.

Cô ta trông thấy Tiêu Mộng quả nhiên đi mười mấy mét qua quán nhỏ bên kia đường, mua một túi bánh bao, xách túi chạy lên xe buýt.

“Ầy, rõ ràng là tình nhân bé bỏng của tổng giám đốc Trần, sao dáng vẻ không giống vậy chút nào nhỉ?

Ăn bánh bao, ngồi xe buýt?

Đây rốt cuộc là sao?

Kỳ lạ thật.”

Tố Trân lắc đầu, sang cửa hàng đối diện ăn cơm.

Tiêu Mộng lúc này đang ngồi trên xe buýt, chén sạch mấy cái bánh bao. Xuống xe trước cửa bệnh viện liền trông thấy Bạch Mị.

Bạch Mị còn gấp gáp hơn cô, xách hộp cơm giữ nhiệt, đi tới đi lui dưới tán cây.

“Cô cứ như con kiến trong chảo nóng, ruồi mất đầu vậy ấy. Này, Bạch Mị, nhìn dáng vẻ gấp gáp của cô kìa.”

Tiêu Mộng còn có tâm trạng trêu chọc Bạch Mị, che miệng cười.

Bạch Mị lập tức thở phào: “Bà cô của tôi ơi, cuối cùng cô cũng chịu tới rồi!

Cô có biết tôi chờ cô bạc cả tóc rồi không?

Tôi đợi cô… Tội đợi cô mười hai phút rồi đó!”

Tiêu Mộng cười hi hi: “Mới mười hai phút mà, không lâu lắm.

Tôi cũng hết cách, phải đi làm mà, không thể xin về sớm được.

Sẽ bị trừ tiền đó, sếp keo kiệt lắm.”

Bạch Mị vỗ vỗ vào chiếc hộp giữ nhiệt trong tay, nghiêm túc nói: “Tôi vội là vội hộp cơm này nè! Sợ để lâu quá sẽ ảnh hưởng tới mùi vị. Biết đâu cậu chủ Kim không vui, trực tiếp trút giận lên đầu chúng ta thì làm thế nào?”

Hai mắt Tiêu Mộng mở to, gật đầu một cái thật mạnh:

“Phải phải! Cô nói chuẩn lắm! Tôi sẽ lập tức đưa tới đó với tốc độ hỏa tiễn!

Này! Bạch Mị, cô có muốn đi cùng hay không?”

“Tôi ư?”

Bạch Mị chớp chớp mắt, suy nghĩ một chút, chau mày đáp:

“Được rồi, tôi cũng không phải người phụ nữ cậu chủ Kim thích, tôi đi cũng chỉ khiến anh ta thêm phiền mà thôi.

Anh ta thích cô, hi hi, cô nhớ biểu hiện tốt một chút, nhất định có thể thuyết phục được anh ta.”

Sắc mặt Tiêu Mộng lập tức tối sầm:

“Tối cũng không phải người anh ta thích!

Ai muốn làm người mà tên điên đó thích cơ chứ!

Muốn người ta phải chết hay sao.”

Bạch Mị liền trấn an cô: “Hi hi, tôi biết tôi biết, tôi hiểu cô nhất mà. Không phải tôi đã nói rồi sao, đối với tổn thất tinh thần của cô, tôi sẽ bồi thường thỏa đáng!

Tôi sẽ đãi cô một chầu lớn!”

Tiêu Mộng trề môi, liếc xéo Bạch Mị: “Hừ, thế còn nghe được. Nhớ đó, lúc đó sẽ gọi cả Lam Nhạn, ba chúng ta cùng đi ăn.”

“Được được, nhất trí!”

Lúc này Tiêu Mộng mới nhận lấy hộp giữ nhiệt, quay đầu đi thẳng đến phòng bệnh VIP.

Lần này người giữ cửa không ngăn cản cô nữa, dù sao tối qua cũng đã quen mặt cô rồi.

Bên này cô vừa đi vào, phía bên kia xe hơi của Trần Tư Khải cũng đúng lúc đi ra.

Ban nãy, Trần Tư Khải tan làm liền lái xe tới bệnh viện.

Nhưng Kim Lân không thích anh ta, nhanh nhanh chóng chóng đuổi anh ta về.

Chủ yếu là muốn Tiêu Mộng đến thăm anh ta kia.

Trần Tư Khải nhìn dáng vẻ của Kim Lân, quả nhiên giống lời Lôi Bạc nói, nhất định là tẩu hỏa nhập ma vì nữ sinh kia rồi.

Thở dài một cái liền đi ra.

Dù sao anh ta cũng vội đến bữa tiệc.

Trên đường, Trần Tư Khải nói với Khang Tử:

“Khang Tử, nếu Kim Lân không giữ được cô bé kia, cậu âm thầm giúp cậu ta một chút nhé. Không cần biết là dùng phương pháp gì, chỉ cần khiến cô bé đó nghe theo a Lân là được.”

Khang Tử lập tức cúi đầu cung kính nói:

“Vâng thưa thiếu gia!”

“Ừ, a Lân luôn khiến người khác bận lòng như vậy. Bao giờ mới trưởng thành đây.”

Trần Tư Khải thở dài, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Mà Tiêu Mộng đi tới cửa phòng bệnh, do dự thật lâu cũng chưa chịu bước vào.

“Haiz… Mình chẳng muốn vào đó chút nào, nhưng không vào thì biết làm sao đây? Phiền chết mất!”

Đang do dự, cửa phòng bỗng cót két một tiếng, mở ra.

Thuộc hạ của Kim Lân từ bên trong đi ra, đúng lúc trông thấy Tiêu Mộng. Tên nhóc xui xẻo đó lập tức sáng bừng hai mắt.

“Cô Tiêu! Cuối cùng cô cũng đến!”

Lúc nói đến hai chữ “cuối cùng”, trên mặt giống như có hai hàng nước mắt chảy ra. Dáng vẻ giống như gặp lại người thân sau cuộc chia ly vậy.

“Ừm… Đúng vậy… Tới…”

“Cô Tiêu, cô còn chưa tới thì cậu chủ Kim nhà chúng tôi sẽ đại khai sát giới mất!

Mời, mời cô vào. Cô mau vào giúp tôi!”

Tên đó liền đẩy Tiêu Mộng vào.

Rầm một tiếng, cửa phòng phía sau Tiêu Mộng đóng sập lại.

Cô há miệng, mở to hai mắt. Bộ dạng bị dọa sợ nghiêm trọng.

Ôm hộp giữ nhiệt, cô đứng dán vào cửa.

“Không thể đóng cửa nhẹ tay một chút được à? Ồn ào chết đi được! Muốn chết phải không?

Cút ra ngoài cho tôi! Cút xa một chút!”

Kim Lân quay đầu sang hướng khác, tức giận quát.

Anh ta cho rằng người đi vào là tên thuộc hạ kia, vo ve như con muỗi cứ vào rồi lại ra. Phiền phức muốn chết!

Kim Lân đoán chừng cô nhóc Tiêu Mộng kia chắc là sẽ không tới rồi.

Bây giờ đã là mười hai giờ mười lăm phút rồi.

Ai đưa cơm cho bệnh nhân mà giờ này vẫn còn chưa tới chứ?

Trừ phi…

Trừ phi người ta vốn không muốn tới.

Nghĩ vậy, trong lòng Kim Lân vô cùng thương cảm.

Anh ta cho rằng, từ cổ chí kim, người bi thảm nhất trong thiên hạ này…

Không ai bằng anh ta.

Hai tai Tiêu Mộng run run, cho rằng mình nghe nhầm.

Gì? Tên điên này nói gì? Bảo cô cút đúng không?

Thật không, điều cô muốn nhất bây giờ chính là cút ngay đó!

“Được, vậy thì tôi đi…”

Tiêu Mộng ngập ngừng nói, thật thà ôm hợp cơm giữ nhiệt xoay người định đi.

“A! Tiêu Mộng! Bảo bối của tôi! Thì ra là em à! Thì ra là em tới!

A a a, trời ơi!!! Đất ơi!!! Ông cuối cùng cũng có mắt rồi.”

Kim Lân nhảy dựng lên như cá chép, giống như muốn phi từ trên giường bệnh xuống.

Hai mắt cũng cười híp lại thành sợi chỉ.

Dĩ nhiên, đối với Tiêu Mộng mà nói, biểu cảm mê hoặc chúng sinh của Kim Lân lúc này chỉ càng thể hiện rõ tính cách khó chiều của vị công tử này mà thôi.

Hai mắt lim dim kia…

Còn nữa, xin đấy, đừng có luôn miệng “bảo bối, bảo bối” có được không.

Khiến cô cảm giác như mình là trẻ sơ sinh, còn mặc bỉm chống tràn vậy.

Hô lên một hồi, Kim Lân lúc này mới dùng sức giơ lên cánh tay còn run run, đang cắm ống tiêm chằng chịt của anh ta.

Cười với Tiêu Mộng, nói: “Còn ngẩn ra đó làm gì? Mau tới đây đi!

Đến chỗ tôi đây này! Anh đây nhớ em muốn chết!”

Da gà toàn thân cô đua nhau dựng đứng.

Cô vừa ôm hộp giữ nhiệt, vừa lê từng bước một tới cạnh giường Kim Lân.

Anh ta không hề khách khí, rút một phát cái hộp giữ nhiệt từ trong lòng Tiêu Mộng ra, đặt xuống bàn, tiếp theo liền giơ tay nắm lấy tay Tiêu Mộng.

Cô cúi xuống nhìn tay mình, thật muốn nói một câu:

Anh gì ơi, tay tôi không phải móng heo, cũng không phải cánh gà, anh có cần phải nắm chặt vậy không?

Dĩ nhiên, đối mặt với tên Kim Lân thần kinh này, đời nào cô dám phát biểu liều kia chứ.

Cô tự động phân loại anh ta vào nhóm đầu óc không bình thường.

“Cục cưng, sao giờ em mới đến, tôi chờ em lâu chết đi được. Em xem bây giờ là mấy giờ rồi? Em muốn tôi chết đói hay sao?”

Nghe giọng điệu cứ như hai người đã thân quen lâu lắm của anh ta, cô choáng váng.

Định rút tay lại, nhưng nhìn lên vòng vải trắng quấn trên đầu anh ta, lương tâm cô chợt tỉnh thức.

Haiz, dù sao đi nữa, đầu anh ta cũng vì cô mà bị thương.

Anh ta cũng chảy nhiều máu như vậy, không biết phải ăn bao nhiêu đồ bổ mới bù lại được.

Tay… Thôi vậy, anh ta thích nắm thì nắm, coi như tạm thời bị chó liếm đi.

“Ừm, là thế này, cậu chủ Kim…”

“Baby à, tôi không muốn em gọi tôi như vậy. Cái gì mà cậu chủ Kim chứ, chỉ có người ngoài mới gọi anh như vậy, mà em đâu giống bọn họ. Em là bảo bối tôi yêu nhất, phải gọi tôi gần gũi chứ. Nào, gọi thử tôi nghe đi.”

Đồng tử của cô như muốn rớt ra ngoài, đầu lưỡi cũng cứng lại.

Mẹ ơi, trái tim bé bỏng của con.

Tha cho tôi đi, để người ta sống với chứ.

Tên thần kinh Kim Lân này, nói chuyện thật… Thật khiến người nghe phải giật mình thon thót.

Tiêu Mộng há miệng, sợ hãi ngập ngừng nói:

“Gọi anh… Gọi anh… Là gì cơ?”

Kim Lân nhìn cô với ánh mắt… Mang theo dòng điện ngầm cháy bỏng.

Giận dỗi nói: “Bảo bối, em cố ý đúng không? Tôi sẽ tức giận đó? Em còn hỏi gọi tôi là gì sao? Hứ, đương nhiên gọi anh là… Anh Lân rồi. Nào, mau gọi tôi nghe đi!”

Tiêu Mộng khóc đến nơi: “Tôi có thể gọi anh là cậu chủ Lân được không? Tôi không quen, từ nhỏ tôi chỉ quen gọi chị, hoặc gọi là ông chủ cũng được. Hơn nữa, tôi với anh cũng không thân thích gì, sao tự nhiên lại gọi anh là anh Lân chứ?”

Kim Lân híp mắt, làm bộ tức giận trề môi: “Bảo bối, tôi giận thật đó nhé. Em có biết hậu quả khi khiến cậu chủ đây tức giận là gì không?”

Kim Lân nghĩ nghĩ, cô nhóc này còn không gọi anh ta như vậy, anh ta sẽ trực tiếp kéo cô lên giường rồi hôn cô.

Hừ hừ, đến lúc đó, anh ta thỏa mãn rồi, cô còn phải xin anh ta tha cho ấy chứ.

Ha ha ha, bộ dạng đó nhất định sẽ rất vui mắt đây.

Mà Tiêu Mộng vừa nghe thấy lời này của anh ta thì sắc mặt chợt trắng bệch.

Hậu quả ư?

Có phải muốn lấy đầu của cô và Bạch Mị hay không?

Hay còn dây dưa đến cả họ hàng thân thích? Hu hu hu…

Tên này sao lại thích uy hiếp người khác vậy kia chứ?

Tiêu Mộng một khi đã sợ thì mất sạch khí thế. Lấy lại tinh thần rồi nhanh chóng gọi một tiếng: “Anh Lân!”

“Hả?” Ngược lại là Kim Lân ngây người.

Sau một thoáng sửng sốt thì chợt phá lên cười.

“Giỏi, giỏi. Ngoan lắm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK