CHƯƠNG 23: TÌNH NHÂN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC TRẦN.
”Đúng là không biết đấy…không phải chỉ là chọn quần áo thôi ư.”
”Công ty chúng ta cũng gần 2000 nhân viên ở trụ sở chính, còn chưa tính đến nhân viên ở các chi nhánh khác, nhiều người làm đồng phục như vậy, một bộ trả em 3 triệu tiền công, em xem có thể nhận được bao nhiêu. Sẽ có 10 mấy nhà máy khác hối lộ em, đơn lớn như vậy có nhà nào mà không muốn làm cơ chứ? Cho nên, đây là một mối làm ăn béo bở, vốn dĩ tổng giám Trần sợ mấy tay chân ở đây chú ý tới cho nên anh ấy tự mình xử lí, thì ra tổng giám Trần vẫn luôn một mình giải quyết hết, ai mà biết…chị vừa mới đến đã thay đổi hết rồi. Ài…có phải những lời người ta nói đều là thật không, em thực sự thành tình nhân của tổng giám Trần à?
Mộng, đừng nói dối chị. Dù gì thì chị cũng là người duy nhất thân thiết với em từ lúc em tới đây.”
Tố Trân nói dài dòng đến nỗi Mộng đau đầu.
Cô nhíu mày, lắc đầu thật mạnh sau đó lớn tiếng nói: ”Em thực sự, thực sự không phải là tình nhân của tổng giám Trần! Em có người mình thích rồi, là đàn anh của em! Em cũng không muốn làm tình nhân của ai hết! Em muốn yêu đương với đàn anh cơ!”
Cửa mở ra, tất cả thư ký ở bên ngoài phòng làm việc đều dựng lỗ tai lên nghe. Mà một cách cửa khác cũng đang mở, cánh cửa ấy lại thông qua phòng làm việc của tổng giám Trần.
Chị Tố Trân nghiêng đầu liền thấy Trần Tư Khải đang dựa vào cửa ban công.
Chị ta giật mình le lưỡi. Buông tài liệu xuống sau đó nhanh chân chuồn đi.
Tiêu Mộng nhìn thấy dáng vẻ bỏ chạy của chị Tố Trân, âm thầm đánh giá.
Ừm, chị Tố Trân này, có tố chất tham gia cuộc thi chạy trăm mét đấy.
Tiêu Mộng vểnh môi, cầm lấy tài liệu. Cũng không chú ý đến dáng người cao lớn đang dựa vào khung cửa.
Cô vùi đầu vào tài liệu, điệu bộ hết sức tận tâm làm việc vì công ty.
”đàn anh?”
Trần Tư Khải nhẹ giọng lặp lại một lần nữa, sắc mặt tối sầm lại.
Tiêu Mộng không có dũng khí ngẩng đầu, thở mạnh cũng không dám.
Dù sao Trần Tư Khải khí thế cường đại chỉ đứng cách đó vài mét, sự tồn tại của loại sinh vật sát khí hừng hực này lúc nào cũng tạo cho người khác cảm giác áp lực không giải thích được.
Tiêu Mộng dường như nghe thấy Trần Tư Khải hít sâu một hơi.
”Cô vào đây!”
Giọng nói siêu lạnh, cực kì lạnh!
Cả người Tiêu Mộng run lên.
”Bịch.”
Cửa bị đóng mạnh, giống như cả tầng lầu cũng rung theo.
Tiêu Mộng ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
Không có ai cả…
Sinh vật đi bằng hai chân còn sống, chỉ có mình cô.
Vậy lời ”Cô vào đây!” của Trần gấu xấu xa là nói với cô ư?
Nhìn bộ mặt âm trầm của anh…như muốn ăn tươi nuốt sống ai vậy!
Hít…Tiêu Mộng run lên vài cái, cô không muốn vào đâu. Vào đó khác nào đâm đầu vào họng súng cơ chứ?
Làm việc, làm việc, cô làm việc tiếp thôi.
Nửa phút sau giọng nói lạnh lùng của Trần Tư Khải lại vang lên: ”Vật nhỏ, cô vào đây cho tôi!”
Tiêu Mộng giật mình, đây là tin báo chết đó!
”Tổng giám Trần, ở đây không có vật nhỏ.” Tiêu Mộng quay đầu đi.
”Là cô đấy! Cô nhanh vào đây, ngay lập tức!”
”Báo cáo tổng giám Trần, tôi là Tiêu Mộng, không phải vật nhỏ!”
”Có muốn tôi tự mình đến túm cô vào không?” Trần Tư Khải cười gằn một tiếng, phá vỡ hoàn toàn dây thần kinh mạnh mẽ của Tiêu Mộng.
Cô ngẩn người, sau đó lập tức chạy vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
Tiến vào trong, Tiêu Mộng hít sâu một hơi sau đó tay chân nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cô đứng cạnh cửa trộm nhìn vào trong thăm dò. Ế? Anh không ở đây, đi đâu rồi?
”Tổng giám đốc Trần?”
”Trong đây.”
Giọng nói lạnh lùng của Trần Tư Khải phát ra từ phòng trong.
”Ồ.”
Tiêu Mộng tiến vào, không khỏi sửng sốt. Người có tiền thật biết cách hưởng thụ mà…
Trong phòng làm việc còn có phòng khác. Lại rộng như vậy.
À, không, không chỉ có một phòng, hình như còn nhiều phòng khác nữa.
Căn phòng này có sô pha, có TV, có máy tập thể hình, có tủ rượu.
Lúc cô tiến vào, Trần Tư Khải đang ngồi trên sô pha, chân gác lên bàn.
Tiêu Mộng còn tưởng nhìn thấy một con sư tử đực đang nghỉ ngơi đấy!
Thằng cha này, ánh mắt sắc bén như vậy! Lúc nhìn người khác khiến người ta cảm thấy chẳng khác nào bị xuyên thấu.
”Tổng giám Trần, anh gọi tôi có chuyện gì không?”
Trần Tư Khải nhìn cô một cái thật sâu sau đó cười gằn.
”Vật nhỏ, nói thế nào được nhỉ, chúng ta cũng đã qua đêm với nhau, cũng ở trên giường mò mẫm cả đêm, chắc cũng được coi là thân thiết rồi.”
Cái lời mở đầu gì đây…khiến người ta thực thẹn thùng.
Còn nữa, cái gì mà một đêm?
Có phải khoác lác quá không? Anh ta có sức lâu như vậy cơ à? Cô rất hoài nghi.
Tiêu Mộng nhíu mày.
”Chắc cô biết tại sao tâm trạng hiện tại của tôi không tốt nhỉ?”
Tiêu Mộng ha ha cười gượng hai tiếng: ”Tôi cũng đâu phải con giun trong bụng anh, sao biết được cơ chứ, tôi thấy anh rất ổn mà.”
Trần Tư Khải nghiến răng: ”Cô đúng là không sợ chết mà.”
”Gì thế? Tổng giám Trần, anh phải làm cho rõ, tôi là say rượu làm loạn mới không cẩn thận ngủ với anh một đêm, có điều tôi cũng đã nói là tôi sẽ trả tiền cho anh rồi, người thiếu nợ cũng không đến mức phải chết chứ?”
Trần Tư Khải xoa xoa huyệt thái dương của mình, giọng nói âm trầm: ”Cô đoán xem vì sao tâm trạng của tôi lại không tốt?”
”Tại sao?” Tiêu Mộng giả bộ đảo đảo mắt sau đó ngập ngừng đáp: ”Có phải là…bởi vì…tôi có hứng thú với mối làm ăn béo bở may đồng phục kia cho nên anh tức giận không?”
Vẻ mặt mang theo hi vọng của Trần Tư Khải hiện lên một tia chán nản, sắc mặt cũng u ám hơn vài phần.
”Ai ya, tổng giám Trần, mối làm ăn đó quả thực rất mê người, tuy tôi không học giỏi toán, có điều một người 3 triệu, hơn 2000 người thì kiếm được bao nhiêu thì tôi vẫn biết. Tôi thừa nhận tôi rất có hứng thú với số tiền này, dù sao hiện tại tôi cũng là người mang nợ, thiếu anh tận 30 tỷ phí ngủ cùng đó. Nhưng chỉ có thể nói là quân tử yêu tiền thôi, sao có thể làm ra chuyện gì bất lợi cho công ty được chứ? Tiêu Mộng tôi rất có đạo đức nghề nghiệp nhé! Tổng giám Trần, tôi đã nói rõ rồi, có thể quay về tiếp tục làm việc chưa?”
Trần Tư Khải một mặt đau đầu, thở dài nói: ”Cô vẫn không hiểu được ý chính như cũ.”
Tiêu Mộng há hốc mồm.
Trần Tư Khải ngoắc ngoắc ngon tay: ”Lại đây, xoa bóp vai cho tôi.”
”Ò” Tiêu Mộng đi ra sau Trần Tư Khải.
Trợ lí mà, không phải là để làm những việc này ư?
Tiêu Mộng đặt tay lên vai Trần Tư Khải, bắt đầu xoa bóp.
”Ừm…”Trần Tư Khải nhắm hai mắt, phát ra tiếc hừ nhẹ.
Tiêu Mộng vểnh tai, đây là tiếng vừa lòng mà đúng không?
ha ha, cô rất kiêu ngạo với tay nghề đấm đấm bóp bóp của mình.
Dù sao thì cô đã từng đấm lưng cho ba rồi, ba cô bị thoát vị đĩa đệm, ông không thể đứng lâu được, đặc biệt là lúc trời nóng hoặc lạnh còn đau đến mức không chịu nổi.
Lúc Tiêu Mộng còn rất nhỏ thì đạp đạp lên thắt lưng ông, lớn hơn một chút thì mát xa cho ông ấy.
”Tống giám Trần, có cần dùng sức hơn một chút không?”
”Ừ.”
Tiêu Mộng lại dồn thêm lực vào tay. Vai của của Trần gấu xấu xa với ba cô rất khác nhau, giống như dùng vật liệu khác tạo thành vậy, thực cứng rắn. Cứ như một khối sắt vậy.
Đấm lưng cho Trần Tư Khải rất khổ, rất mệt.
Mát xa được vài phút, Tiêu Mộng bắt đầu thở hổn hển, trên chóp mũi cũng phủ một lớp mồ hôi.
Hơi thở nóng bóng của cô đều thổi đến bên tai Trần Tư Khải, thổi đến mức Trần Tư Khải không còn bình tĩnh được nữa.
Tay nhỏ mềm mại của cô đang chạm vào người anh, thực thoải mái. Giống như mèo nhỏ gãi gãi…khiến tâm tình anh nhộn nhạo.
Hơn nữa tiếng thở của cô rất vang, phàm là người đã học võ, tiếng thở đều nhẹ mà chậm, còn không nghe thấy. Nhưng Tiêu Mộng thì thở hổn hển, thanh âm này…khiến người khác nghĩ vớ vẩn.
”Được rồi, được rồi, đừng xoa nữa.”
Trần Tư Khải có chút nóng.
”A? Không xóa bóp nữa à? Vậy được, tôi nghỉ ngơi đã.”
Tiêu Mộng dựa lưng vào sô pha, thở hổn hển.
Kỳ lạ, sao tay của cô không ở trên người anh nữa anh lại cảm thấy trống vắng. Vì thế Trần Tư Khải lại nói: ”Đấm chân cho tôi đi.”
”Ò”
Tiêu Mộng lấy tay lau mồ hôi, sau đó lách đến trước mặt Trần Tư Khải quỳ xuống.
Đầu gối quỳ trên thảm, dùng 2 tay đấm lên chân anh.
Vừa đấm vừa nghĩ vớ vẩn: Ài…tôi thực đáng thương, thì ra làm trợ lí phải kiêm luôn cả người hầu, đúng là không có chỗ đứng mà! Trong phim cổ trang chỉ có nha hoàn mới quỳ như vậy, vì đồng lương hơn 6 triệu mà cô phải đáng thương như vậy ư? Nhưng công việc khác lương còn thấp hơn, chỉ có 1, 2 triệu hơn nữa người ta còn không cần, thôi bỏ qua bỏ qua, coi như là thể nghiệm nhân sinh trăm vị đi, cứ chờ đấy, đợi đến lúc tôi trả hết 30 tỷ cho anh, xem tôi đá anh như thế nào!
”Này, vật nhỏ, cô đấm ở đâu đấy?” Trần Tư Khải nhíu mày.
Bảo cô đấm chân, cô được lắm, đấm lên trên cả đầu gối rồi.