Mục lục
Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 80: CÁI TÊN NGU NGỐC NÀY

Tổng giám đốc Trần, công ty chúng ta không chịu thiệt.”

Bùm! ! !

Trần Tư Khải một đám đánh xuống bàn, ống đựng bút cũng nhảy lên cao.

“Anh cứ thả cô ấy đi như vậy?”

Giọng nói Trần Tư Khải lạnh lẽo như từ địa ngục thổi đến.

Đông lại người quản lý, cảm thấy muốn chết đi.

Anh ta run rẩy nói: “Thưa, thưa tổng giám đốc Trần…chẳng lẽn lại tìm cô ấy, đòi tiền vi phạm?”

“Lăn ra đi! Cút! Đồ vô dụng!

Hỏng việc nhiều hơn được việc! Cút!”

Trần Tư Khải lần này là thật sự nổi điên, anh thiếu chút nữa tức chết rồi.

Được lắm Tiêu Mộng, em cứ nói đi là đi như vậy?

Em đi cũng nhẹ nhàng quá nhỉ!

Được!

Em được lắm!

Người quản lý kia sợ tới mức tè ra quần, ôm mặt chạy ra ngoài.

Quay lại chỗ ngồi của mình, anh ta cũng không biết mình làm sai chỗ nào.

Anh ta thở dài thở ngắn, luôn kêu than mình uất ức.

Cho đến khi có một trợ lý trẻ tuổi nói cho anh ta biết:

“Quản lí à, anh thả người phụ nữ Tiêu Mộng kia đi, tổng giám đốc Trần đương nhiên muốn nổi giận với anh?

Tiêu Mộng là người bình thường sao?”

“A! Vậy cô nói tôi nghe xem, Tiêu Mộng kia có chỗ nào không phải là người bình thường?”

“Ôi, ông còn không biết sao?

Tin đồn đó, Tiêu Mộng là tình nhân của tổng giám đốc Trần!”

“A!” Khuôn mặt quản lý trắng bệch: “Sao, sao tôi lại hông biết?”

“Vậy anh trách ai được? Ai bảo anh không để ý đến chuyện bên ngoài chứ?

Chuyện này, người trên trái đất đều biết, chỉ có anh…chậc chậc, đáng thương.”

Quản lí trực tiếp bất tỉnh.

Lách ca lách cách…

Toàn bộ trợ lý đều nghe được tiếng động đinh tai nhức óc từ trong phòng tổng giám đốc.

Hình như… Tổng giám đốc Trần đang đập vỡ cái gì đó

Rất lâu rất lâu…

Bên trong mới bình tĩnh lại.

Phím call vang lên, toàn bộ trợ lý run một cái.

Vểnh tai nghiêm túc lắng nghe.

“Vào đây mấy người, thu dọn đồ đạc cho tôi.”

Trần Tư Khải nói xong, lập tức kết thúc cuộc nói chuyện.

Sau đó anh mang một gương mặt băng sơn, ra khỏi phòng làm việc.

Hùng hổ đi về phía thang máy, biểu cảm u ám này, như là muốn giết ai đó.

Những trợ lý này đợi sau khi Trần Tư Khải đi, mới rón ra rón rén đẩy cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.

“A…”

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, ngốc ở cửa ra vào.

Một đám hỗn độn!

Văn phòng Trần Tư Khải như gặp bão cấp mười hai, toàn bộ đồ trong văn phòng, đều bị đập bể.

Tổng giám đốc Trần đến cùng tức đến mức nào, đến bàn làm việc cũng đạp đổ.

Đập nát tủ rượu, khắp nơi đều là mảnh chai, rượu chảy đầy đất.

Thảm lông dê màu trắng anh thích nhất, bây giờ đủ màu sắc và mảnh vỡ.

Không thể dùng chữ thê thảm hình dung nữa.

Chị Tố Chân sợ hãi than: “Trời ạ! Phung phí của trời quá!

Mấy thứ tốt này, nếu như tổng giám đốc Trần không muốn, đưa cho tôi là được mà.”

Mọi người đều khinh bỉ cô cả.

Thứ có giá trị mấy tỉ, chỉ một chốc lát, hủy hoại.

Trần Tư Khải tăng tốc lái xe, giận đến tím người, nhanh chóng tăng tốc độ.

Anh quen đường chạy đến nhà Tiêu Mộng.

Đến một cái đầu hẻm, quả nhiên, đã có rất nhiều xe công trình đứng đó, đang gấp rút sửa lại đường hẻm.

Hiệu suất làm việc thị chính quả nhiên rất cao, một cuộc điện thoại đã giải quyết xong..

Trần Tư Khải dừng xe, dưới cái nhìn kinh ngạc của mọi người, không coi ai ra gì đi vào bên trong..

Hỏi hai bà cụ, biết được nhà Tiêu Mộng.

Anh gõ cửa, gọi: “Tiêu Mộng! Em mở cửa ra cho tôi!

Tiêu Mộng! Mở cửa có nghe hay không! Tiêu Mộng!”

Lúc này một bà cụ không nhịn được, chọt vào lưng của anh, nói:

“Thằng nhóc à, trong nhà cô ấy không có ai đâu.

Ban ngày, hai người con trai trong nhà này cũng đi ra ngoài làm việc.

Cậu tìm ai vậy?”

Trần Tư Khải sửng sốt, vội vàng nói một câu “Cảm ơn” xoay người rời đi.

Đồng thời đã mở điện thoại ra, gọi lần thứ N cho Tiêu Mộng, bên kia Tiêu Mộng vẫn không nhận.

“A a a! Chạy đi đâu rồi! Tức chết tôi! !”

Trần Tư Khải trực tiếp ném điện thoại của mình lên xe.

“Ngươi được lắm, ỷ vào tôi chiều em, em dám không nhận điện thoại của tôi ? Tiêu Mộng!”

Trần Tư Khải càng hung ác, thật sự sắp tức điên rồi.

Mà Tiêu Mộng lúc này đang ở trong nhà Lam Nhạn, xì xì xèo xèo bận rộn trong bếp.

Lam Nhạn gọi dứa, thở phì phò phò nói: “Mình nói cậu cái con nhỏ này, cậu không về nhà cậu đi, sao lại chạy đến nhà mình làm?

Cũng không phải làm cho mình cật, thiệt là!”

“Ai nha, không phải vì nhà cậu gần bệnh viện hơn sao.

Cậu có chút tình thương đi được không?

Đầu óc của tớ và chị Mị, nếu như mất đi, cậu còn bạn tốt sao? Không phải chỉ dùng ít khí than nhà cậu thôi sao

Nhìn cậu keo kiệt kìa.

Uy , lát nữa mình để lại một ít cho cậu, cậu còn nói nữa, mình không để lại cái gì đâu.”

“Hừ, cái này còn được, con nhóc thối. Ít gây phiền toái cho tớ đi.”

Mặc dù Lam Nhạn nói như vậy, nhưng vẫn cười cười đi vào phòng bếp, đứng bên người Tiêu Mộng nhìn cô bận rộn, thở dài:

“Ai nha, nhà họ Tiêu các cậu cũng thật là, thuận túy bồi dưỡng cậu thành một một bà cô, dù thế nào, Tiêu Đình Nhiên cũng có mệnh tiểu thư?

Sao có thể bắt nạt cậu thế chứ?

Cái gì cũng là cậu làm, đều là cậu hầu hạ Tiêu Đình Nhiên.”

Tiêu Mộng cũng không tức giận, vẫn tươi cười như cũ, nói:

“Thôi, ai bảo tớ là chị nữa?

Hơn nữa, mặc dù mình đần, nhưng mà cũng có một cái sở trường, như là nấu cơm, như là vẽ tranh. Đúng rồi, hôm đó tớ gặp một cô gái vẽ tranh rất được, cô ấy cũng rất xinh đẹp, nhưng mà quá si tình, vẽ tới vẽ lui đều là vẽ một người đàn ông

Cô ấy gọi là Tô Lam. Tên dễ nghe nhỉ.”

Lam Nhạn châm chọc cô: “Được rồi, cậu không phải bồ tác, ít quan tâm người khác đi, lo cho cậu trước đã.

Công việc ở tập đoàn Thiên Nhất tốt như vậy cậu cũng bỏ rồi, cậu nói có ngốc không?

Trần Tư Khải kia thì làm sao chứ, không phải là hào hoa chút thôi sao sao, loại đàn ông này ăn chút đậu hũ của cậu có cái gì thiệt chứ?

Cậu để anh ta ăn đi.

Hơn nữa, hai người các cậu không phải đã có một lần rồi sao, nhiều thêm mấy lần thì có làm sao.

Cái mắt nhìn đáng chết này của cậu, sam chuyện gì cũng nhìn không ra.

Ngu ngốc!

Đại thiếu gia như vậy, nếu như là tớ, tớ sẽ nghĩ cách nắm chặt lấy, trước lấy biệt thự, xe sang còn có thẻ không giới hạn cho mình đã rồi nói sao.

Chỉ có cái củ khoai như cậu, không hiểu gì.

Đần chết!

Cậu sau này ra đường đừng nói là bạn của Lam Nhạn mình, mất mặt chết.

Vừa nhắc đến Trần Tư Khải, Tiêu Mộng liền dẩu môi lên.

“Tớ biết…

Nhưng mà tớ vừa nghĩ đến tớ làm gì đó với anh ta, đều là anh ta ép buộc tớ, tớ lại vô cùng bất bình.

Tớ không phải bán thân, cũng không phái gái đứng đường, anh ta dựa vào cái gì nói muốn là muốn?

Chẳng lẽ tớ không có chút tôn nghiêm sao?”

“Tôn nghiêm giá trị cái gì! Tiểu thư của tôi ơi!

Có bao nhiêu thiếu nữ muốn bò lên giường của anh ta, cậu nhìn cậu đi, giống như là con gái của chủ tịch nước vậy.

Không cần phải quá đề cao mình, được không.

Sự mạnh mẽ của Lam Nhạn vượt xa Tiêu Mộng, cô ta càng nói, Tiêu Mộng lập tức yên lặng.

Đảo mắt, Tiêu Mộng cũng không nghĩ được phải nói gì, đành lè lưỡi, tiếp tục nấu cơm.

“Nhưng mà… Mộng này, cậu và Mị chọc đến thiếu gia nhà họ Kim, Kim Lân, nghe nói trong nhà cũng có tiền đó, thật sự là cậu Kim của tập đoàn Vàng Bạc sao?

Nếu như là thật, vậy thì cậu buôn bán có lời nha.”

Tiêu Mộng lật xẻng qua lại, trợn trắng mắt: “Lời cái gì!

Tớ vì cái tên tâm thần này, mấy ngày này đều sống không tốt đây?

Anh ta thật có khả năng giày vò người khác!

Lúc thì như du côn lưu manh, lúc thì như đứa bé không lớn, ngấy cả người đó.

Cậu xem bây giờ tớ khổ như vậy, còn không phải vì anh ta sao?

Hừ, cậu thấy một người vừa thất nghiệp, lại còn phải vực dậy tinh thần nấu cơm cho một người khác sao?

Ta lại là cái đứa xui xẻo như vậy!

Tớ cầu xin cậu, cậu đừng nói với tớ Kim Lân kia có tiền thế nào, để tớ có thể cho anh ta ít tiền, anh ta không đến quấn lấy tớ nữa.”

“Hì hì, để Tiêu Mộng cậu cho anh ta tiền?

Cậu có tiền sao?

Đừng nói cậu không có tiền, trên đầu cậu còn nợ mấy chục tỷ kìa!

Di? Tớ lại nghĩ ra một ý này, thật sự không ổn, cậu giả vờ yêu đường với cậu Kim một lần, nói với cậu Kim, cậu nói, muốn yêu đương với tôi, xác định quan hệ yêu đương, muốn làm bạn trai Tiêu Mộng, vậy được, trước hết anh đập cho tôi 30 tỷ.

Nếu không, không bàn nữa.”

(⊙_⊙ ) Tiêu Mộng vừa nghe, cái xẻng bất động, trừng to mắt nhìn Lam Nhan, đôi môi run rẩy mấy cái:

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó à, ha ha, vậy thì quá dễ nói, cậu cầm 30 tỷ kia đến đưa cho Trần Tư Khải, vạch rõ giới hạn với anh ta.”

Tiêu Mộng nhíu mày: “Chậm đã chậm đã… Vậy Kim Lân làm sao bây giờ?”

“Cậu Kim à, ha ha, cậu cứ yêu đương với anh ta một thời gian, mình cảm thấy, người giống cậu Kim, tuyệt đối không thiếu phụ nữ, người ta với cậu lâu rồi, sẽ phát hiện, a, thì ra Tiêu Mộng không thú vị, chia tay!

Ôi chao? Dạng thứ nhất là như vậy, cậu Kim không nhịn được cậu trước, chủ động chia tay với cậu.

Ây, anh ta chủ động chia tay, vậy không quan hệ gì với cậu cả?

Như thế, cậu vừa trả xong khoản nợ 30 tỷ, vừa trở thành một người tự do, vào đại học rồi, cậu có thể tiếp tục theo đuổi đàn anh của cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK