Mục lục
Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 18: NGÀY ĐẦU TIÊN ĐÃ ĐI LÀM MUỘN

Lôi Bạc mặc kệ dáng vẻ thần hồn điên đảo kia của Kim Lân, trực tiếp nói xong rồi cầm lấy áo đi ra ngoài: “Này, cậu có đi hay không? Định tối nay ôm sô pha chỗ này ngủ sao? Tôi đi đây.”

“Ấy, ấy! Bạn tốt! Đợi tôi với!”

Kim Lân giật mình, nhảy dựng lên, cuống quít đuổi theo Lôi Bạc. Lúc cùng sóng vai đi ra ngoài với Lôi Bạc, Kim Lân vẫn còn lải nhải, cô gái mà cậu ta coi trọng thú vị tới mức nào, đơn thuần tới mức nào, ánh mắt sáng tới mức nào, môi đẹp tới mức nào…

Lôi Bạc nghe thấy mà đầu cũng muốn nổ tung.

Ra khỏi cửa câu lạc bộ, Lôi Bạc cuối cùng cũng không nhịn được, hít một hơi cơn gió đêm rồi nói: “Tôi cược cậu sẽ không theo đuổi được cô ấy!”

“Cái gì? Cậu nói cái gì?”

Kim Lân trợn to mắt, quần áo và mái tóc của anh ta tung bay trong gió đêm. Các chiếc cúc kim cương trên áo lóe sáng.

“Tôi nói, tôi cược cậu sẽ không theo đuổi được cô gái này.”

“Cậu đã từng gặp cô ấy sao?”

“Không. Tôi không có hứng thú gặp kiểu phụ nữ non nớt này.”

“Vậy tại sao cậu chắc chắn tôi không theo đuổi được cô ấy như vậy? Cậu không được đi, cậu mà không nói rõ ràng, thì tôi sẽ buồn bực tới chết đó.”

Kim Lân túm lấy áo của Lôi Bạc, tỏ vẻ không thuận theo sẽ không buông. Lôi Bạc nhe răng cười: “Tại sao? Có lẽ là do giác quan thứ sáu. Thằng nhóc cậu hại nhiều phụ nữ như vậy, cảm giác, cũng nên có người phụ nữ tới trị cậu.”

“Ha ha ha… Hóa ra là cậu đoán lung tung.” Lúc này Kim Lân mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, tự phụ cười hai tiếng: “Tôi nói cho cậu biết, Bạc, lần này cậu cứ chờ mà xem kịch vui đi! Người phụ nữ này, tôi nhất định sẽ bắt được tới tay! Một khi cậu chủ Kim tôi ra tay thì không có chuyện không thắng mà trở về? Cậu có dám đánh cược với tôi không?”

Lôi Bạc chế giễu: “Đánh cược cái gì, cái này có gì đáng giá mà đánh cược?”

“Thì đánh cược tôi có thể theo đuổi cô ấy không, có dám hay không?”

Đôi mắt sáng trong suốt của Kim Lân nhìn chằm chằm Lôi Bạc.

Lôi Bạc thật sự rất mệt, ngáp một cái rồi nói với vẻ tùy ý: “Được được được, cược thì cược, cậu muốn cược cái gì?”

“Tôi lấy bình hoa triều Minh của nhà tôi đánh cược con hãn huyết bảo mã kia của cậu!”

Lôi Bạc cười rộ lên, khẽ đẩy Kim Lân: “Thằng nhóc nhà cậu, cậu còn nhớ thương con ngựa của tôi sao? Được, tôi theo cậu! Cược đi. Không thèm nghe cậu nói nữa, tôi thật sự buồn ngủ muốn chết rồi. Liên lạc qua điện thoại sau đi. Bye.”

Lôi Bạc bước vào xe, vẫy tay với Kim Lân rồi lái xe đi.

Kim Lân xoay chìa khóa xe, còn đang ngây ngô cười với làn gió đêm.

“Hê hê, hê hê, cậu chờ đó đi, tôi nhất định sẽ thắng! Nhất định sẽ!”

Kim Lân quay người lại nhìn thoáng qua cửa câu lạc bộ Dạ Mị rồi mới lái xe của anh ta đi.

********

Tiêu Mộng vô cùng mỏi mệt nhanh chóng quay về nhà, đã tới mười một rưỡi tối.

Ca làm của của cô tan tầm lúc mười một giờ, cho dù đạp xe về gấp cũng tầm giờ này.

Cô lén lút vào nhà, nhìn qua phòng ngủ của ba trước rồi mới rón ra rón rén đi vào trong.

Nhìn thấy quần và tất mà ba cởi ra trên ban công, còn có áo phông của em gái, cô suy nghĩ một chút, cho dù mệt tới cỡ nào vẫn muốn giặt sạch quần áo của ba, còn áo phông của em gái thì quẳng sang một bên, để tự nó giặt đi.

Giặt sạch quần áo của ba, phơi xong, Tiêu Mộng mới đi tắm rồi chuẩn bị đi ngủ.

Lúc nằm ở trên giường đã hơn mười hai giờ, có lẽ do nghe thấy tiếng nghiến răng của em gái Tiếu Đình Nhiên, Tiêu Mộng vừa dính người lên giường, chưa kịp nghĩ cái gì đã rơi vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau, lúc Tiêu Mộng tỉnh lại, một đầu tóc rậm rạp rối bù, mở lớn miệng ngáp, nhưng còn đang ngáp một nửa thì cương cứng tại chỗ.

Nhìn quanh phòng, không thấy bóng dáng của em gái, Tiêu Mộng cảm thấy mình quên cái gì đó…

Quên cái gì nhỉ?

Cô nhìn đồng hồ, lập tức hét ầm lên.

Trời ạ, chín giờ!

Cô đi làm muộn!

Hôm qua còn nghe thấy thư ký trong phòng thư ký nói với cô, trước tám rưỡi phải tới công ty.

Trước tám rưỡi? Cô đen mặt. Ngày hôm qua báo danh, hôm nay coi như là ngày đầu tiên đi làm.

Cô thật xui xẻo, ngày đầu tiên đã đi làm muộn!

Tiêu Mộng vội vội vàng vàng mặc quần áo, vội vội vàng vàng đánh răng rửa mặt, bởi vì quá luống cuống nên quần áo mặc ngược, kem đánh răng cũng dây khắp mặt, đúng là càng nhanh càng loạn mà.

“Chết tiệt, ngày đầu tiên mình đã đi làm muộn, không biết Trần lột da kia có trừ tiền lương của mình không, tiền lương vốn đã thấp, lại bị cái tên khốn nạn âm hiểm kia khấu trừ, còn dư lại được bao nhiêu? Tại sao mình lại làm việc cho cái tên Trần lột da chứ!”

Còn là cái gì mà trợ lý lâm thời nữa chứ.

Trợ lý?

Trợ lý là làm cái gì?

Chính là ông chủ yêu cầu bạn làm cái gì thì bạn phải vui vẻ đi làm thôi.

Ví dụ, mua nước mua cơm cho anh ta, giặt quần áo, quét tước vệ sinh cho anh ta, ví dụ như, chải tóc, lau bàn cho anh ta, đi mua quần lót với tất cho anh ta, thậm chí là mua quà, tặng đồ cho người yêu của anh ta, đặt lịch hẹn…

Tình tiết như vậy cô đã xem nhiều trong phim truyền hình rồi. Hầy, cô thật đáng thương mà.

Phải ở bên cạnh một tên khốn có lòng dạ hiểm độc, ngoan độc, âm hiểm, cáu gắt…

Một ngày tám tiếng, làm thế nào để sống sót? Làm thế nào để sống sót đây!

Tiêu Mộng chen chúc trên xe buýt, chạy vội tới công ty, vào thang máy rồi đi tới tầng hai mươi chín, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Thư ký toàn phòng nhìn chằm chằm vào cô, giống như đang nhìn một con quái vật có sáu mắt phát ra lửa.

“Hi ~~ chào buổi sáng.”

Tiêu Mộng cười ngượng vài tiếng, vẫy tay với nhóm thư ký này, coi như một lời chào.

Mọi người lạnh lùng nhìn cô vài giây, sau đó tập thể im lặng cúi đầu rồi tự làm việc của mình.

Tiêu Mộng di chuyển tầm mắt sang trái, bước nhẹ nhàng vào trong giống như đang bước trên một lớp băng mỏng.

Không khí… hình như có chút áp lực, có chút áp suất thấp, có chút quỷ dị?

Lúc này, nữ thư ký lần trước lật xem văn kiện, mở miệng nói: “Hôm nay tâm tình của Tổng giám đốc Trần không tốt, đã quát mấy người rồi, tất cả mọi người phải biết thu mình lại mà sống, hoàn thành công việc với hiệu suất cao, chất lượng tốt, nếu không bị coi thành bia đỡ đạn thì đừng có mà khóc.”

Hả? (⊙_⊙)

Bước chân của Tiêu Mộng đóng đinh tại chỗ.

Tâm tình của tống giám đốc Trần không tốt?

Đã quát vài người rồi?

Híc híc híc, cô thật xui xẻo mà, tại sao cô lại tới muộn vào lúc này chứ?

Vậy lúc này cô đi vào, không chỉ đơn giản là trở thành bia đỡ đạn, có lẽ là sẽ tới mức độ hồn phi phách tán đó.

Tiêu Mộng nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, ngập ngừng đi đi lại lại trên hành lang.

Hầy, rốt cuộc cô nên đi vào hay không?

Nên đi vào hay không?

Hừ, cái tên Trần Tư Khải kia cho dù kinh khủng hơn nữa cũng là người của cô rồi, nói như thế nào cũng là người đàn ông đã bị cô khuất phục, hai người đã có tiếp xúc da thịt rồi, vượt qua ranh giới giữa nam và nữ… Người một nhà rồi! Sợ cái gì!

Tiêu Mộng cố lấy ra dũng khí, xông lên! Nhưng… dáng vẻ kiêu ngạo hiên ngang của Tiêu Mộng sụp đổ…

Ài, tiếp xúc da thịt thì sao? Trong mắt của cái tên Trần Tư Khải cầm thú không bằng, âm hiểm giả dối, tâm lang cẩu phế kia thì một đêm kia tính là cái lông gì!

Cô tin chắc rằng mình sẽ không nhận được bất kỳ sự đối xử đặc biệt nào nhờ buổi tối hôm đó với Trần Tư Khải.

Ngủ với anh ta một đêm trong lúc vô tình, không cẩn thận, dưới ý thức hỗn loạn thì có giá trị gì, được tính là cái gì, không phải vẫn bị cái tên lòng dạ hiểm độc này lấy cớ để bắt chẹt cô sao?

Từ việc này cũng đủ để thấy Trần Tư Khải này vô tình ngoan độc tới mức nào!

“Ý? Cô đang làm gì ở đây vậy?”

Lưu Diệc Hàn đi từ văn phòng tổng giám đốc ra thì thấy Tiêu Mộng, kinh ngạc: “Cô không đi vào mà chần chừ ở đây làm gì!”

Tiêu Mộng nắm chặt tay, khẽ nói: “Phó tổng giám đốc Lưu… Tổng giám đốc Trần không vì tôi tới muộn mà tức giận chứ?”

Lưu Diệc Hàn thấy dáng vẻ đứa trẻ ngoan này của Tiêu Mộng thì không nhịn được mà cười rộ lên: “Tổng giám đốc Trần căn bản không chú ý cô có tới hay không, Tổng giám đốc Trần bận rộn như vậy, đâu rảnh mà chú ý tới cô? Cô đi vào nhanh đi.”

“Thật sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Mộng lập tức trở nên sáng ngời, khóe miệng cũng cong lên: “Ha ha, thật sao? Tổng giám đốc Trần căn bản không chú ý tới tôi sao? Ha ha, thật tốt quá! Cám ơn anh, phó tổng giám đốc Lưu!”

Tiêu Mộng vui vẻ đi vào bên trong.

Lưu Diệc Hàn nhịn không được thở dài: “Hầy, xin lỗi đã lừa cô nha.”

Nhưng Tư Khải cũng kỳ quái thật, rõ ràng sáng sớm vì không nhìn thấy cô gái kia mới nổi giận, cơn giận lớn tới mức có thể hù chết người, giận lẫy lên vài người, rõ ràng là bởi vì cô…

Còn không cho anh ta nói ra.

Hầy, Tư Khải kỳ quái.

Tiêu Mộng mở một cánh cửa ra, khuôn mặt căng thẳng nhìn vào bên trong dò xét một chút, rồi mới đẩy cửa ra, rụt cổ đi vào.

“Tổng giám đốc Trần… tôi đi làm rồi…”

Tiếng nói nhỏ như muỗi kêu.

Do cô hoa mắt sao? Lại nhìn thấy cơ thể đang ngả trên ghế của Trần Tư Khải khẽ run lên.

Ý, tầm mắt của người này không di chuyển, đen như đáy nồi, nhưng khuôn mặt này… đúng là chiếm ưu thế mà.

Ông trời thật không công bằng, dựa vào cái gì mà cho loại người xấu xa này nhiều ưu đãi như vậy? Vừa có tiền, vừa đẹp trai, còn thông minh tới mức tà khí như vậy, mẹ nó…

Lúc này, Tổng giám đốc Trần đang nhắm mắt lại, dựa vào ghế, một tay đặt ở trên trán, che khuất một nửa khuôn mặt. Hai đôi chân thon dài kia của anh không chút gò bó, thoải mái gác lên bàn làm việc, chiếc quần tây mô tả đôi chân thẳng tắp của anh. Giầy bóng loáng, không nhiễm chút hạt bụi nhỏ nào. Hôm nay anh mặc một chiếc áo trong màu tím, màu này rất kén người, người bình thường mà mặc vào trông có vẻ rất quê mùa. Nhưng Trần Tư Khải người ta mặc vào… chậc chậc, giống như là người mẫu vậy.

Cà vạt bị lỏng, có phải do anh kéo xuống không?

Nhìn dáng vẻ phóng đãng không chút kiềm chế như vậy của người này, còn mang theo một cỗ tà khí.

Chiếc cà vạt kia, hoặc là kéo hẳn xuống dưới không đeo, hoặc là đeo cho cẩn thận, đừng nửa đeo như vậy. Tiêu Mộng rất muốn đi qua đeo lại cho anh.

Cô đã vào được một lúc rồi mà Trần lột da không nói một câu nào?

Ngay cả mí mắt cũng lười không thèm nâng?

Ngủ rồi sao?

Vậy cô có thể tìm bừa một chỗ ngồi xuống không?

Tiêu Mộng nhìn trái nhìn phải, tự động đi tới sô pha ngồi xuống.

Mông vừa đặt lên sô pha, chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người nào đó: “Có cần tôi tặng cô một chiếc đồng hồ hay không?”

“Hả?” Tiêu Mộng bị một câu không đầu không đuôi này dọa tới mức giật mình, lập tức giật bắn từ trên ghế sô pha.

Cào cào tóc, kích động nói: “Ưm, anh không ngủ sao.”

Đôi mắt của Trần Tư Khải đột nhiên mở ra, mắt sáng như đuốc, hung tợn nhìn chằm chằm Tiêu Mộng, cái nhìn nóng bỏng mà nguy hiểm đó khiến Tiêu Mộng dựng tóc gáy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK