CHƯƠNG 83 CÔ LẠI ĐẾN À
Dáng vẻ rất hờ hững.
Không dễ cười, không hay nói, không tùy tiện ăn cái gì, không tùy tiện uống rượu, đương niên, cũng không tùy tiện chạm vào đám phụ nữ ở đây.
Thế nhưng hôm nay làm sao thế?
Mượn rượu giải sầu sao?
Lưu Diệc Hàn và Lôi Bạc nhìn nhau, thầm lè lưỡi,
Khua tay, ý bảo Ngũ Ca lặng lẽ rời đi đi.
Quả thật Ngũ Ca rụt cổ lại, nhón chân đi ra.
Vốn Lôi Bạc còn muốn gọi gái, vừa thấy dáng vẻ này của Trần Tư Khải,
Anh ta cũng thu lại lòng háo sắc, không dám gọi gái tiếp rượu,
Đến tách vỏ lạc cho vào miệng ăn, cũng cẩn thận từng li từng tý,
Chỉ sợ tiếng tách vỏ loạt xoạt này chọc cho Trần Tư Khải không vui.
Trần Tư Khải uống hơn nửa bình rượu, lại lôi điện thoại ra lần nữa,
Không biết đã gọi cho Tiêu Mộng bao nhiêu lần rồi…
Khuôn mặt lạnh lùng u ám mang theo chút mong đợi…
Mở nguồn đi, xin cô đấy, mở nguồn đi.
Nghe máy đi, xin cô đấy, nhất định phải nghe máy…
Bên phía Tiêu Mộng đã mở nguồn, nhưng mãi vẫn không nghe máy.
Cũng không thể trách Tiêu Mộng không nghe máy, cô hồ đồ chỉnh điện thoại từ chế độ có chuông sang chế độ im lặng.
Cô… vẫn không nghe máy?
Vẫn đang tức giận sao?
Giận anh ta sao?
Đôi mắt vốn sắc bén của Trần Tư Khải, lúc này đã rơi vào hoang mang.
Anh ta ngây người, nhìn điện thoại trong tay, nhìn một lúc lâu,
Lúc này mới thở dài, đập điện thoại xuống bàn.
Tiếp đó, ngẩng đầu, bắt đầu ừng ực nốc rượu.
Dáng vẻ uống rượu như uống nước lọc kia, quả thật dọa ba người kia sợ hãi.
Trước giờ họ chưa từng thấy Trần Tư Khải uống rượu không có lý trí như này.
Lưu Diệc Hàn không chịu nổi nữa, duỗi tay giữ lấy bình rượu.
Khuyên nhủ: “Tư Khải, không thể uống như này.
Cậu ăn gì đó trước đi, cứ như này dạ dày sẽ hỏng mất.”
Lôi Bạc cũng khẽ khuyên nhủ: “Đúng đấy, Tư Khải, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng không thể uống như này.
Dạ dày là của cậu, hỏng rồi sẽ khó chịu.
Nào nào nào, ăn gì trước đi.”
Trần Tư Khải ngây ra, híp mắt lại, giằng mạnh lấy bình rượu,
Tiếp tục uống.
Lưu Diệc Hàn và Lôi Bạc đều cảm thấy không khí hơi kỳ lạ.
Lưu Diệc Hàn không chịu nổi nữa, cắn tay Lôi Bạc, nói:
“Cậu ngồi với cậu ấy trước, tôi ra ngoài gọi cho cấp trên cuộc điện thoại.”
(⊙_⊙) Lôi Bạc hết sức sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Cấp trên nào cơ?”
Tên nhóc Lưu Diệc Hàn này không hồ đồ chứ, cấp trên của cậu ta không phải là Tư Khải sao?
Gần trong gang tấc!
Lưu Diệc Hàn nói: “Là cấp trên của Tư Khải.
Tôi gọi cho cấp trên có thể quản lý Tư Khải,
Không thể để Tư Khải uống tiếp như này, còn gì nữa,
Cậu ấy say rồi, lại lôi chúng ta luyện tập cùng,
Chúng ta có muốn sống nữa không?”
Lôi Bạc gật mạnh đầu: “Lời này nói rất có lý, rất có lý.
Cậu mau đi đi, tôi cũng muốn gặp cấp trên của Tư Khải.”
Lưu Diệc Hàn cười: “Haha, nếu cậu gặp cô nhóc kia,
Cậu sẽ thất vọng.
Không phải loại phụ nữ thành thục mà cậu hay qua lại kia,
Rất thanh thuần.
Còn để mái bằng, dáng vẻ cực kỳ ngốc nghếch.”
Lưu Diệc Hàn lắc đầu, đi ra ngoài.
Lôi Bạc tự nói một mình: “Hả?
Có phải năm nay thịnh hành mái bằng không?
Vì sao cô bạn gái của Lân cũng để mái bằng?
Hay là, nhóc con để mái bằng đều đơn thuần?”
Lôi Bạc ăn đồ ăn bồi bàn đưa lên,
Vừa dùng ánh mắt không dám tin đánh giá Trần Tư Khải.
Tên nhóc Tư Khải này… nhìn dáng vẻ này,
Góc nghiêng đẹp trai đến chết người kia,
Đặc biệt là sống mũi cao thẳng kia của anh ta,
Quyến rũ như thế!
Mang theo hơi thở vương giả hơi chút ngà ngà say…
Anh ta khẽ thở ra một hơi,
Đôi môi mỏng gợi cảm kia khiến người khác mê đắm.
Ôi, đàn ông còn như này, phụ nữ còn thế nào chứ?
Tiêu Mộng nhảy xuống khỏi xe buýt,
Đi về phía bệnh viện.
“Hừ, để tên nhóc Kim Lân kia ăn thử cơm mình làm,
Cho anh ta biết được tay nghề nấu ăn của mình cao cấp thế nào,
Ôi, bữa hoành thánh của chị Mị kia, thật sự là khiến mình quá mất mặt.”
Tiêu Mộng khẽ vỗ vào hộp thức ăn trong lòng,
Mím môi cười.
Thậm chí cô đã nghĩ xong lời quảng cáo sau khi Kim Lân ăn đồ cô nấu rồi
Đừng có nuốt cả đĩa vào bụng nha.
Tiêu Mộng tràn đầy sức sống, đi vào tòa khách vip trong bệnh viện.
Vẫn là tên bảo vệ canh ở lối vào.
Anh ta thấy Tiêu Mộng, nhíu chặt mày lại,
Nói: “Này, lại là cô à?”
Tiêu Mộng hơi sợ anh ta, tên đàn ông cao to đen hôi nha,
Chỉ nhìn cánh tay còn to hơn bắp đùi của cô kia thôi, cô cũng đã sợ.
“Vâng, vẫn là tôi.”
Tiêu Mộng cụp mắt cúi đầu, trả lời lí nhí.
“Vậy cô mau vào đi.”
Có thể làm bạn gái của cậu Kim, tuyệt đối không phải hạng tôm tép.
“Cảm ơn anh nha, cảm ơn!”
Tiêu Mộng nhanh chóng lướt qua người anh ta, chạy lên tầng.
Đến trước cửa phòng bệnh, nhìn thấy tên cấp dưới của Kim Lân trước,
Đang ngồi trên băng ghế, cúi đầu,
Tay đỡ trán, dáng vẻ cực kỳ lo âu.
“Này… Xin chào… Tôi muốn hỏi một chút…”
“Hả?” Tên trợ lý kia liền ngẩng đầu lên,
Thấy người đến là Tiêu Mộng, không còn dáng vẻ ngạc nhiên vui mừng như lần trước nữa,
Mà đổi thành dáng vẻ ngạc nhiên sợ hãi.
Tiêu Mộng vô thức lấy tay sờ mặt mình…
Vì sao người này lại có biểu cảm như này?
Lẽ nào cô giống ma sao?
“Cô lại đến à?”
Khi nói chữ “lại”, rõ ràng trợ lý hơi run run.
“Haha, đúng thế!
Tôi lại đến đưa cơm cho cậu Kim!”
Tiêu Mộng cười hi hi, giơ hộp cơm lên.
“A… Lại đến nữa…”
Sắc mặt trợ lý lại càng trắng thêm.,
Muốn khóc.
Trời ơi, người phụ nữ này thật sự muốn hại chết cậu Kim nhà bọn họ sao?
Đập đầu không chết, cứ phải dùng đồ ăn như này để hại chết câu chủ của bọn họ?
“Vì sao cô lại nấu ăn nữa chứ?”
Trợ lý đã sị mặt ra, cực kỳ không vui.
Cô gái này, có phải có chứng cưỡng chế nấu ăn không?
Cô bị ảo giác sao, cứ cảm thấy đồ mình nấu ngon nhất?
Nhưng lại không biết…
Tiêu Mộng gật đầu: “Đúng thế, không phải cậu Kim cũng muốn ăn sao?
Vừa khéo tôi nấu ít đồ ăn, liền mang qua đây.
Cậu Kim ở bên trong sao?”
Trợ lý bĩu môi, gật đầu: “Cậu chủ… có ở trong.”
Trợ lý cảm thấy cậu chủ nhà bọn họ là người đáng thương nhất trên thế giới này.
Bị người phụ nữ mình thích, ép ăn đồ buồn nôn như kia…
“Hihi, vậy thì tốt, tôi vào đây.
Tôi làm nhiều lắm, không bằng anh cũng vào ăn cùng đi.
Không phải tôi nói phét đâu, tay nghề nấu ăn của tôi giỏi lắm đó!”
Tiêu Mộng càng nhiệt tình, càng dọa tên trợ lý kia sợ đến mức ra sức khua tay.
“Không, không, tôi không ăn… Tôi không ăn đâu…”
Nào dám ăn chứ?
Trừ khi dạ dày của ai đó là tường đồng vách sắt.
Tiêu Mộng đẩy cửa ra, đi vào.
Hiếm thấy Kim Lân ngồi trên giường bệnh, đang lật xem hồ sơ đấu thầu một hạng mục công trình.
Công tử đào hoa trở nên nghiêm túc, cũng cực kỳ đẹp trai.
Ôi, nếu anh ta không thần kinh như thế, để anh ta làm bạn của mình cũng được.
“Khụ khụ. Cậu Kim.”
Tiêu Mộng mỉm cười, khẽ gọi một tiếng.
“Hả?” Kim Lân ngước mắt lên, sau đó, hai giây sau,
Nụ cười xán lạnh xuất hiện trên mặt Kim Lân.
“Mộng! Em đến rồi!
Tôi mừng quá!
Tôi tưởng là em sẽ không đến nữa… Bé con, mau qua đây ngồi.”
Nụ cười trên mặt Tiêu Mộng cứng lại.
Lại là bé con…
Có thể đổi biệt danh khác không…
Tiêu Mộng cố gắng nghiêm túc đánh giá sắc mặt của Kim Lân,
Xem xem trên khuôn mặt anh có còn nét vàng vọt hay không,
Cô rất sợ bữa hoành thánh mặn buổi trưa làm hỏng dạ dày của cậu Kim – Kim Lân.
Nhìn kỹ, ừ, sắc mặt vẫn coi như bình thường.
Tiêu Mộng nào có biết, Kim Lân đã nôn thốc nôn tháo một trận,
Hơn nữa may là Kim Lân vốn khỏe mạnh, bằng không thật sự là sẽ sinh bệnh.
“Cậu Kim… anh đỡ hơn chút nào chưa?”
Tiêu Mộng hỏi han giống hệt như đi thăm bệnh.
Kim Lân lại giả vờ tức giận, híp mắt lại, mắng: “Cô nhóc,
Vừa rồi em gọi tôi thế nào thế?
Lẽ nào em đã quên rồi sao?”
Tiêu Mộng sững sờ, lúc này mới nhớ ra,
Buổi trưa, tên Kim Lân này đã dụ dỗ cô,
Gọi anh ta là “Anh Lân”.
Tiêu Mộng lập tức đỏ mặt, làm sao đây,
Lẽ nào tiếp tục gọi tên ỏn ẻn kinh người này là… anh Lân?
Thật kỳ lạ, cô không gọi được.
Tiêu Mộng cắn môi, ngập ngừng: “Cậu Kim…”
Kim Lân duỗi tay giữ lấy cằm Tiêu Mộng, nâng mặt cô lên,
Uy hiếp: “Nếu em không gọi tôi là anh Lân, tôi sẽ… hôn em!”
“Anh Lân!”
Tiêu Mộng sợ đến mức lập tức gọi thành tiếng.
Kim Lân lại không vui, trề môi, không hài lòng nói:
“Ồ, thì ra em sợ tôi hôn em à?”
Giọng điệu rất đáng thương…
Tiêu Mộng phụng phịu.
Đương nhiên là sợ!
Không sợ mới lạ!
Nhưng Tiêu Mộng không dám nói ra, chỉ cười haha:
“Haha, haha, giờ anh có muốn ăn gì không?
Tôi làm rất nhiều món ngon cho anh…”
Kim Lân hơi híp mắt lại, trong lòng hơi mất mát.
Ôi, bỏ đi, dục tốc bất đạt (*), anh vẫn không nên dọa cô bé đơn thuần này nữa.
(*) Dục tốc bất đạt: muốn nhanh việc thì sẽ không đạt, hay nóng vội thì sẽ không thành công.