Mục lục
Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 64: KHÔNG CÓ CHUYỆN ĐÓ

Trong lòng Trần Tư Khải hơi chút nhộn nhạo.

Người phụ nữ này…ánh mắt mang theo tia sáng màu hồng, si mê nhìn chằm chằm vào ngực anh mà nuốt nước bọt!

Ha ha ha…Tâm trạng Trần Tư Khải đột nhiên tốt lên.

Ít nhất thì cô gái nhỏ này cũng tiến bộ hơn trước, cuối cùng trong mắt cô cũng có anh rồi.

“Cô đứng ở đó làm gì? Giả tượng sáp gì chứ?”

Trần Tư Khải cuối cùng cũng lạnh lùng phát ra tiếng.

Môi mỏng hơi đỏ, đôi mắt sâu thẳm liếc nhìn Tiêu Mộng.

“Ai ya ya, Trần tổng à, anh cuối cùng cũng nói chuyện rồi à? Tôi còn cho rằng anh đang phạt đứng tôi nữa kìa! Hi hi, Trần tổng, anh gọi tôi vào có việc gì?”

Tiêu Mộng lập tức nịnh nọt, như cái đuôi chạy đến bên Trần Tư Khải.

Nhìn bờ môi mỏng gợi cảm của người ta, rồi tham lam nhìn ly rượu anh đang uống…

Oa oa, chất lỏng trong đó nhất định phải ngon lắm?

Chỉ cần nhìn màu sắc…màu hổ phách, trong suốt, màu sắc thật mê người nha.

Chính là không mùi vị khi uống…như thế nào…

Tiêu Mộng âm thầm nuốt nước bọt.

Trần Tư Khải đem bộ dáng tham ăn của cô gái này thu vào đáy mắt.

Nhớ đến bộ dáng bất động, đáng thương của cô nhóc này…

Về sau rời khỏi tầm mắt anh, tuyệt đối sẽ không để cô nhóc này đụng đến một chút rượu nào!

Hừm, uống rượu đến đông tây nam bắc cũng không biết.

Thấy đàn ông liền túm lấy…

Trần Tư Khải sẽ không cho phép bản thân mình để Tiêu Mộng có cơ hội trèo lên giường người đàn ông khác.

“Cô muốn uống?”

Trần Tư Khải nhẹ nhàng hỏi, ngón tay thon dài trắng trẻo nghịch ngợm miệng ly rượu.

“Ừ ừ!” Tiêu Mộng ra sức gật đầu, cười híp mí: “Trần tổng à, hi hi, rượu này…có ngon không? Có ngọt không? Uống xong có say không?”

Trần Tư Khải ngước mắt: “Là rượu thì đều say.”

“Ồ ồ.”

Bộ dáng Tiêu Mộng giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, bắt đầu liếc nhìn một loạt rượu trên tủ rượu…

Đương nhiên cô đều không biết, có một số loại hình như cô đã từng thấy ở Dạ Mị.

Nhưng chắc chắn tất cả đều là rượu tốt, đến Dạ Mị cũhng không có bán.

Trần Tư Khải nhẹ nhàng quan sát khuôn mặt xinh xắn phấn hồng kia của Tiêu Mộng, âm thầm thở ra hơi nóng, xót xa nói: “Tiêu Mộng, thân hình của phó tổng giám đốc Lưu thế nào?”

“Ồ…A? Cái, cái gì?”

Tiêu Mộng mở to mắt, không dám tin mà nhìn Trần Tư Khải.

Cái gì mà…thân hình của phó tổng giám đốc Lưu thế nào?

Tiêu Mộng nói lắp: “Tôi, tôi nào có biết thân hình phó tổng giám đốc Lưu như thế nào? Anh ta, anh ta cũng chưa cho tôi xem…”

Trần Tư Khải nheo mắt: “Cô rất muốn xem cơ thể cậu ta sao?”

Tên Trần gấu xấu xa này làm cảnh sát hình sự vô cùng thích hợp.

Thật biết xuyên tạc ý của người khác.

“Tôi, tôi đâu có nói muốn nhìn thân thể anh ta chứ, tôi không thèm nhìn.”

Khuôn mặt Tiêu Mộng gấp gáp đến độ đỏ bừng.

Trần Tư Khải cười lạnh: “Ồ…cô có phải là loại người rất muốn nhìn nhưng không có gan nhìn không? Cho nên cô mới ở trong không gian nhỏ bé chật hẹp như thang máy hạ thủ với phó tổng giám đốc Lưu, sờ soạng khắp người cậu ta?”

Giở trò với phó tổng giám đốc Lưu, sờ soạng khắp người anh ta?

Tiêu Mộng hoàn toàn bị dọa ngây người.

Trần Tư Khải này đang nói gì vậy aaaaa???

Cô nào có giở trò gì với Lưu Diệc Hàn trong thang máy?

Cô đói khát đến vậy sao?

Trời ơi, ông trời ơi, ông trời à!

Người này thật biết ức hiếp người khác mà.

“Không, không có chuyện đó! Tôi tại sao phải giở trò với anh ta? Anh ta gầy nhom, nhìn đã không muốn sờ rồi.”

Trần Tư Khải cười âm hiểm: “Tại sao cô biết người ta gầy nhom, cô nhìn người ta lõa thể rồi à?”

Tiêu Mộng ngậm đắng nuốt cay, giậm chân, lo lắng quát lên:

“Ai nhìn anh ta lõa thể chứ! Anh ta gầy mà, nhìn phát cũng nhận ra anh ta không phải một tên mập. Ai yo yo, anh đừng nghĩ người ta háo sắc như vậy có được không? Khuôn mặt âm lãnh của anh ta, còn có tính cách bức người, còn cơ thần hình…Chẳng bằng tôi giở trò với anh còn hơn!”

Tiêu Mộng không gan không phổi gào xong mới sửng sốt.

Từ từ…Cô vừa rồi nói cái gì?

Câu cuối cùng cô vừa nói…là gì?

Chẳng bằng giờ trò với Trần gấu xấu xa sao…

Trời ơi…đừng khiến cô mất mặt được không?

Tại sao cô lại có thể nói ra câu đó?

Tiêu Mộng rối rắm cúi đầu, chửi rủa mình ngàn vạn lần.

Mà Trần Tư Khải cũng sửng sốt vài giây, sau đó khóe miệng nở ra ý cười.

Cô nhóc kia vừa nói gì?

Chẳng bằng giở trò với mình sao?

Ha ha ha ha…

Cũng coi như cô nhóc này có trình độ!

Mắt cũng coi như không mọc thừa…

Trần Tư Khải quay mặt đi trộm cười vài cái, rồi lại quay mặt lại, trở về bộ mặt băng lãnh như ban đầu.

“Tiêu Mộng, cô nói thật đi, khi cô ngã vào phó tổng giám đốc Lưu, cô có ý nghĩ nhào vào trong lòng cậu ta không?”

Tiêu Mộng nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Trong lòng? Cái gì gọi là trong lòng?”

“Khụ khụ, kiểu như suy nghĩ muốn lột bỏ quần áo của tổng giám đốc Lưu hay không?”

“A a a! Anh đừng làm tôi sợ có được không? Anh rảnh quá rồi à? Tôi tại sao phải lột quần áo anh ta?”

Trần Tư Khải hít sâu một hơi, ngón tay gõ trên mặt quầy bar, lạnh lùng nói:

“Về sau quản cho tốt cơ thể của mình, không được phép sà vào lòng người khác, nghe rõ chưa?”

“Ồ, rõ rồi.” Tiêu Mộng cúi đầu đáp.

Ba cô lại tới nữa rồi…

Ai ya, ông chủ này nhiều lời, thích quản lý, thích giáo huấn người khác hệt như ba cô vậy.

Trần Tư Khải lúc này mới thay đổi sắc mặt, đưa ly rượu anh vừa uống một nửa đặt vào tay Tiêu Mộng:

“Này, cho phép cô nếm thử, nhưng không được uống nhiều. Cô uống rượu xong ngay cả bản thân mình là ai cô cùng không biết nữa.”

Tiêu Mộng le lưỡi, cười vui vẻ, sau đó hưng phấn cầm lấy ly rượu, ngửa cổ đem toàn bộ nửa ly rượu còn lại rót vào cổ họng.

Trần Tư Khải nhìn bộ dáng uống rượu một cách hào sảng của cô liền bĩu môi.

Loại này là rượu ngon, không phải nước lã, không nên uống ngụm lớn như vậy mà phải nhấp từng ngụm nhỏ, từ từ thưởng thức…

Tiêu Mộng liếm một vòng quanh miệng, sau đó híp híp mắt, tán thưởng một tiếng: “Oa…thật thơm.”

Trần Tư Khải không nhịn được cười khẽ một tiếng.

“Nhưng mà có điều…” Tiêu Mộng bắt đầu chớp chớp mắt, thừa nước đục thả câu.

“Nhưng mà có điều…uống nhanh quá, hương vị cụ thể là gì vẫn chưa thưởng thức ra, thêm một chút nữa.”

Nói xong, cô tự động rót cho mình một ly đầy. Không đợi Trần Tư Khải ngăn lại, cô ngẩng cổ, ừng ực ừng ực uống hết một hơi.

Khiến Trần Tư Khải nhìn xong hít một ngụm khí lạnh.

“Này, không thể uống như thế được, cô sẽ say mất.”

Trần Tư Khải đi đến cướp lấy ly rượu, liền bị móng vuốt của Tiêu Mộng đẩy ra.

Tiêu Mộng híp mắt cười tủm tỉm, liếm lưỡi hồng, nói: “Trần tổng à, anh không thể uống nữa. Anh vẫn còn rất nhiều việc đấy, anh là người bận rộn. Anh uống say rồi thì công việc ai quản? Còn nữa, mới sáng ra uống rượu gì chứ, không cho phép uống.”

Khi giáo huấn Trần Tư Khải cũng thật giống một người vợ bé nhỏ.

Nghe đến đây trong lòng Trần Tư Khải loạn nhịp, khuôn mặt cũng hơi ửng đỏ.

Anh cắn răng trừng mắt nhìn cô: “Không cho phép tôi uống, vậy tại sao cô vẫn uống?”

“Tôi chưa từng uống qua mà, đây không phải tò mò sao? Được rồi, chúng ta đều không uống nữa. Ngoan.”

Tiêu Mộng vậy mà có thể nói với Trần Tư Khải…’ngoan’?

Trần Tư Khải thật hết lời để nói.

Tiêu Mộng đột nhiên chau mày, rên rỉ:

“Tại sao…tại sao tôi cảm thấy hơi đau đầu?”

Trần Tư Khải thở dài: “Không đau đầu mới lạ. Đây là rượu Vodka mạnh, đàn ông uống một ly đã không chịu nổi rồi. Cô còn hào sảng uống hẳn một ly rưỡi.”

Trần Tư Khải âm thầm nghĩ, cũng may buổi sáng cô ăn cũng đủ nhiều, mặc dù say nhưng dạ dày sẽ không quá khó chịu.

Cả người Tiêu Mộng lảo đảo, miệng vẫn còn cười: “Lời rồi lời rồi. Tôi vậy mà cũng có cơ hội uống Vodka, lời rồi.”

Sự vật trước mắt bắt đầu chao đảo lắc lư.

Nhưng tất cả những thứ này đâu có lắc lư, mà chính là cô đang lắc lư.

“Trần, Trần tổng…”

Trần Tư Khải đưa tay đỡ lấy cánh tay Tiêu Mộng. Cả người cô vẫn đang chao đảo.

“Ừm, cái gì?”

“Anh…anh đừng có lắc qua lắc lại nữa được không.”

“Tôi không động.” Trần Tư Khải đen mặt.

Anh thật hối hận rồi, sớm biết cô gái này tửu lượng kém như vậy, anh không nên cho cô uống.

“Anh rõ ràng đang cử động! Anh lắc tới lắc lui làm đầu tôi đau quá! Còn nữa, lồng ngực anh thoải mái như vậy, khiến trái tim tôi hoảng loạn. Đừng động nữa có được không?”

Trần Tư Khải buồn cười: “Ngực tôi cản trở việc của cô sao?”

“Đương nhiên! Người ta chẳng nói quản không được hai mắt của mình…nghĩ đến cái gì thì sẽ nhìn về hướng đó…Tổng giám đốc Trần, lúc làm việc phải chững chạc, nào, để tôi đóng cúc áo cho anh…”

Tiêu Mộng nheo mắt, cơ thể đảo qua đảo lại, đầu tiến đến gần lồng ngực của Trần Tư Khải, hơi nóng từ miệng cô phun lên lồng của Trần Tư Khải nóng rát, khiến cho hô hấp của Trần Tư Khải trong nháy mắt liền rối loạn.

Cô nhóc này…thật biết tra tấn người khác!

“Phải chững chạc…Để tôi đóng cúc cho…không để người khác nhìn…”

Đầu Tiêu Mộng dựa vào ngực Trần Tư Khải, đôi tay như móng vuốt mèo không hề có trình tự mà sờ soạng lồng ngực người ta, cuối cùng cũng mê mê man man sờ được một chiếc cúc áo, rồi lại tìm khuy áo tương ứng.

Cô cố sức đóng cúc áo cho Trần Tư Khải nhưng mãi vẫn không thể đóng được.

Ngược lại…giống như đang vuốt ve anh…

Móng vuốt nhỏ mềm mại cào anh…

Hô hấp của Trần Tư Khải càng ngày càng nóng và gấp gáp…

Dường như đang muốn thiêu đốt…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK