CHƯƠNG 66: ANH RỐT CUỘC LÀ AI?
“Tiêu Mộng kia có phải ở trong phòng nghỉ của tổng giám đốc không…”
Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi! Trên khuôn mặt đều là biểu cảm kinh diễm.
Trời ạ, Trần tổng thế mà khắc chế không được…
Ở trong phòng làm việc không nhịn được mà…làm chuyện đó.
Chị Tố Trân nhìn mọi người, không nhịn được liền nói:
“Haizz, nói thật, tôi nhìn cô Tiêu Mộng này không giống loại người đó đâu, nhìn rất đơn thuần, không giống không giống…”
Có vài người cảm than nói: “Có lẽ Tiêu Mộng không có gì, chỉ sợ…”
Một người phụ nữ khác tiếp lời, nói: “Chỉ sợ Trần tổng tràn đầy tinh lực kia cưỡng bức tiểu bạch thỏ.”
Đồng tử của chị Tố Trân to ra gấp vài lần, hít thở sâu một hơi.
Bất luận nói thế nào, chuyện Tiêu Mộng là người tình của Trần Tư Khải cũng đã truyền khắp tập đoàn.
Kim Lân ở trong bệnh viện phiền muốn chết.
Bởi vì quá đẹp trai nên thường có các y tá trang điểm như yêu quái chạy đến phòng bệnh của anh uốn éo.
Đáng tiếc hôm nay cậu chủ nhà họ Kim tâm trạng không tốt, nhìn ai cũng không thuận mắt, khiến những cô y tá lòng đầy nhiệt huyết chạy đến đều ủ rũ rời đi.
“Ôi ôi, phiền chết đi được! Tiêu Mộng kia không phải nói đến thăm tôi sao? Tối qua cô ấy rõ ràng nói rằng muốn đến thăm tôi! Hôm nay tại sao cô ấy còn chưa đến chứ?”
Kim Lân oán hận nói với thuộc hạ.
Thuộc hạ của anh ta cũng không có cách nào trả lời, chỉ đành cố hết sức cúi đầu, âm thầm nghĩ: Tiêu Mộng này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại khiến cậu chủ bọn họ tâm tư rối bời như vậy? Quả là nhân tài.Kim Lân cuối cùng nằm trên giường truyền nước, dường như sắp bị tra tấn đến phát điên rồi mới nhớ nên gọi điện thoại cho Ngũ Ca .
Sau khi nhận cuộc gọi, Ngũ Ca vô cùng kinh ngạc, đầu tiên là ân cần thăm hỏi Kim Lân.
Kim Lân không kịp nghe lời của Ngũ Ca, trực tiếp hỏi:
“Ngũ Ca, số điện thoại của Vân Mộng là bao nhiêu? Mau nói cho tôi biết.”
“Tiêu Mộng?” Ngũ Ca trợn tròn mắt.
Tiêu Mộng là ai mà người nào cũng?
Ngũ Ca liền nói lắp: “A, A Lân à, ai là Tiêu Mộng?”
Kim Lân xoa trán, dường như môi sắp bị cắn toác ra rồi, lo lắng nói: “Không phải chính là cô gái tôi theo đuổi sao? Là cô nhóc làm thuê ở cửa hàng anh ấy! Trời ạ, cái trí nhớ của anh! Anh có biết không, tôi thích cô gái đấy đó!”
Ngũ Ca lúc này mới bừng tỉnh: “Ồ…cậu nói là cô gái đó à…Ai ya, người anh em à, tôi thực sự không có số điện thoại của cô ấy…Hay là thế này, tôi hiện tại tra cho, lát nữa gọi lại cho cậu, được không?”
Đầu óc Kim Huân suýt chút nữa mông muội: “Hơ, anh làm ông chủ kiểu gì vậy! Số điện thoại của cấp dưới cũng không biết? Tôi nói với anh rồi đấy, Ngũ Ca, số điện thoại của Tiêu Mộng này anh tìm không ra, tôi sẽ…”
“Được được được, tôi sẽ cố hết sức hỏi giúp cậu.”
Ngũ Ca tắt điện thoại, trán đầy mồ hôi lạnh.
Kim Lân là người có thể đắc tội được sao?
Nhị thế tổ như vậy chẳng có gì, nhưng tính xấu vô số, đương nhiên quyền thế sừng sững như nói, muốn đè chết người cũng chỉ cần một câu nói.
Nếu như Ngũ Ca anh đắc tội với Kim Lân, đừng nói đến đắc tội, chỉ cần khiến vị thiếu gia này không vui, Dạ Mị này của anh đừng nghĩ đến chuyện làm ăn nữa.
Ngũ Ca lập tức luống cuống, chỉ vào đàn em rống lên:
“Gọi quản lý nhân viên lên đây! Nhanh!”
Bởi vì cuộc điện thoại này của Kim Lân, người của Dạ Mị đều loạn hết cả lên.
Ngẫm lại, chỉ là một người làm công nhật ở Dạ Mị, ai rảnh mà ghi chép lại số điện thoại của cô ta chứ?
Cũng may hỏi xong vài người, Ngũ Ca cũng coi như có số điện thoại của Tiêu Mộng.
Lúc này cách thời điểm Kim Lân gọi điện thoại đến đã hai mươi phút.
“Tổ tông của tôi ơi, muộn như vậy mới tìm ra số điện thoại, không biết vị thiếu gia kia có tức giận hay không. Ôi trái tim già yếu này của tôi…”
Ngũ Ca run rẩy lật tìm số điện thoại, kinh hãi gọi điện thoại cho Kim Lân.
Vừa nghe máy, đầu dây bên kia liền truyền đến một trận tạp âm bing bing, đồng thời còn nghe thấy tiếng gào thét điên cuồng của Kim Lân.
Ngũ Ca bên này bị dọa tới mức không nhịn được mà run lên bần bật.
Quả nhiên nổi giận rồi…
Tính khí cậu chủ Kim này mọi người đều biết, bình thường cười tươi như hoa, vừa đẹp trai lại có tài ăn nói.
Nhưng mà tuyệt đối đừng chọc giận cậu ta. Chọc giận cậu ta, cậu ta liền lật bàn.
“A Lân, tôi hỏi số điện thoại cho cậu rồi, cậu bây giờ ghi lại đi. Hay là tôi gửi số điện thoại qua tin nhắn cho cậu?”
Ngũ Ca cẩn thận hỏi.
Kim Lân hét lên vui mừng, lập tức nói: “Lấy được số điện thoại rồi sao? Anh nói luôn đi…”
Sau đó gầm lên với đám thuộc hạ: “Nhanh nhớ số điện thoại này cho tôi! Nhanh!”
Ngũ Ca nói xong số điện thoại của Tiêu Mộng, Kim Lân ở đầu dây bên kia đến một câu tạm biệt hay cảm ơn cũng không nói, trực tiếp tắt máy.
Anh còn bận gọi điện cho Tiêu Mộng.
Kim Lân nhìn dãy số kia, cắn môi cười xấu xa, lầm bầm nói: “Hừm, cô gái này dám lừa mình. Nói đến thăm mình mà lại không đến? Xem đi, xem tôi xử em như thế nào?”
Kim Lân cẩn thận nhập từng con số, sau đó bắt đầu có chút khẩn trương, không nhịn được hắng giọng: “Khụ khụ!”
Thủ hạ đứng ở cửa bị Kim Lân quát mắng một lúc lâu, lúc này nhìn thấy bộ dáng của anh ta liền âm thầm kinh ngạc.
Nhìn bộ dáng thuần phục ngoan ngoãn của cậu chủ bọn họ kìa…
Khuôn mặt của Kim Lân từ hy vọng dần biến thành thất vọng, cuối cùng là tức giận.
“Cô gái kia! Tại sao em không nghe điện thoại của tôi? Tức chết đi được!”
Thuộc hạ âm thầm cảm thấy bất ổn, xong rồi xong rồi, cậu chủ lát nữa nhất định lại tức giận.
Không biết lát nữa sẽ đập đồ gì…
Ngoài dự kiến, Kim Lân đột nhiên lại dịu đi, nhìn điện thoại tự biên tự diễn:
“Tôi nói nghe này đồ vật nhỏ, tôi xin em đó, em nghe điện thoại đi.”
Lại là bộ dáng cầu nguyện rồi cầu khẩn, sau đó Kim Lân lại gọi lại một lần nữa.
Lần này biểu cảm của Kim Lân càng khẩn trương hơn, đôi mắt hoa đào mở to, cơ thể dường như không dám hô hấp.
Tiêu Mộng bị hai ly Vodka kia hại tới chóng mặt hoa mắt rồi ngủ thiếp đi.
Đang ngủ ngon liền cảm thấy có gì cọ khiến cô ngứa ngáy.
“Cái gì vậy, ghét chết đi được…Đừng có động đậy có được không? Không để cho người khác ngủ à, phiền chết mất.”
Tiêu Mộng trở mình, cằn nhằn rồi tiếp tục ngủ.
Một lát sau tiếng ong ong lại vang lên, eo cô vô cùng ngứa.
Tiêu Mộng lười nhác đưa tay lần sờ, sờ được điện thoại, cô mơ hồ đưa đến bên tai, mắt vẫn nhắm nghiền, mập mờ không rõ đáp: “Ừm? Ai? Ai vậy?”
Kim Lân ở đầu bên kia kích động thét lên một tiếng, rồi lập tức mềm giọng lại, ngọt ngào nói: “Tiêu Mộng, là tôi, là tôi!”
“Ưm? Anh? Anh là ai?”
Tiêu Mộng từ từ mở mắt, không hiểu rõ tình hình, chui từ trong chăn ra, sảng khoái ngáp một cái.
Kim Lân bị tổn thương.
Cô gái này thế mà không nhận ra giọng anh.
“Tôi là Kim Lân, Kim Lân!”
“Cái gì Hun? Rốt cuộc ai thế?”
Tiêu Mộng chớp đôi mi dài, bĩu môi, không hiểu tại sao.
Hun? Gà hun? Hay ngan hun? Hay là hun những thứ khác?
Kim Lân càng thêm đau lòng.
“Kim Lân, Cậu chủ Kim của tập đoàn tài chính Kim Ngân? Em quên rồi sao? Tối qua em còn đến đây thăm tôi!
Không phải do em đầu tôi đã không vỡ, cũng chẳng cần phải nằm viện. Cô gái chết tiệt này, vậy mà lại quên mất tôi! Em, em coi tôi là gì chứ?
Ôi ôi, tim tôi, tim của tôi đau quá.
Tiêu Mộng, tôi không ngừng nhớ nhung em, mỗi giây mỗi phút tôi đều gọi tên em. Còn em? Ngay cả tôi là ai cũng quên mất? Em thật là nhẫn tâm? Tôi vẫn còn đang nằm viện đấy!”
Kim Lân càng nói càng kích động, suýt chút nữa nhổ kim truyền trên người ra.
Tiêu Mộng ngay lập tức liền tỉnh táo lại. Cô ngồi dậy, hai mắt mở tròn xoe, sau đó hít thở sâu một hơi.
Trời ạ, là cậu chủ Kim điên cuồng đó!
Tại sao lại là anh ta?
Ông trời ơi, tại sao anh ta lại biết số điện thoại của cô?
“Ồ, ồ, là anh sao? Ha ha, là cậu chủ Kim à, hì hì, tôi vừa ngủ dậy, có chút mơ hồ, cho nên, ha ha, cho nên không nhận ra là anh, sao tôi có thể quên anh được chứ? Hi hi, tôi sao có thể quên được cậu chủ Kim.”
Dám quên sao? Đó là người có thể thao túng cái mạng nhỏ này của cô.
Lời nói mềm mại của Tiêu Mộng nhất thời khiến Kim Lân sung sướng.
Cô nói cái gì?
Cô ấy nói cô ấy không quên mình!
Nói như vậy có nghĩa là…cô ấy rất nhớ mình rồi?
Nghĩ đến đây, Kim Lân cảm thấy ngọt ngào như được uống mật ong.
Hạnh phúc quá, ha ha ha ha…
Kim Lân cắn môi, cười trộm, cả khuôn mặt tràn đầy ý cười.
“Tôi nói mà, cô nhóc em làm sao có thể quên được tôi chứ? Nói này, đầu tôi vẫn còn rất đau, em tại sao không đến thăm tôi? Em tối qua không phải nói hôm nay muốn đến thăm tôi sao? Tại sao bây giờ còn chưa đến chứ?”
Kim Lân bắt đầu làm nũng với Tiêu Mộng, giống như vừa nãy anh chưa từng nổi trận lôi đình.
Sự khác biệt quá lớn giữa trước và sau của cậu chủ khiến cho thuộc hạ đang giữ ở cửa cảm thấy choáng váng.
Cậu chủ Kim vừa rồi giống như một con hổ, còn hiện tại…