Mục lục
Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 341

Kim Lân đau lòng, cánh tay phải của anh ta vòng qua mông Tiêu Mộng, nâng cô lên như đang ôm một đức trẻ.

Hoàn toàn thể hiện rõ sự cưng chiều và yêu mến đối với Tiêu Mộng.

“Ừ, chúng ta đi ngay đây, tôi đưa em đi hóng gió, giải sầu.”

Sau đó tay trái Kim Lân bưng một ly rượu, vội vàng uống, liếc nhìn Anna, nói: “Cứ như vậy đi, bạn gái tôi không muốn ở lại đây, tôi phải đi rồi.”

Anna nhìn Tiêu Mộng được cưng chiều trong lòng của Kim Lân, thầm có chút ghen tị.

Đâu chỉ có mình cô ta đỏ mắt, tất cả phụ nữ trong hội trường đều ghen tị đến đỏ mắt.

Bị chửi một trận cũng không tính là gì cả, nếu như có thể nhận được sự cưng chiều của mỹ nam tiêu sái này, bị chửi một trận đã làm sao?

*** Dường như chỉ có Bạch Mị chú ý đến, Trần Tư Khải luôn duy trì vẻ ngoài điềm đạm, biểu cảm có chút cứng ngắc.

“Người này, làm gì mà ngón trỏ và ngón cái bấu vào nhau, không đau sao?”

Bạch Mị nói thầm, bởi vì vừa rồi cô ta còn nhìn thấy, vậy mà Trần Tư Khải lấy ngón trỏ và ngón cái bấu vào nhau.

Nghi vấn này, chỉ lóe lên trong đầu Bạch Mị một giây, sau đó cô ta liền vui vẻ theo sát sau lưng Kim Lân và Lôi Bạc, đi ra ngoài.

Lam Nhạn ỡm ờ còn muốn nói gì đó, Lôi Bạc sợ cô ta sẽ nói ra lời ngông cuồng, đắc tội Anna, vậy thì không dễ giả quyết, dứt khoát bịt miệng cô ta lại, kéo ra ngoài.

Lam Nhạn ra sức giãy giụa, Lôi Bạc tức quá, vỗ mạnh một phát vào mông Lam Nhạn, sau đó kẹp dưới nách, mang ra khỏi buổi tiệc.

Anna thấy mấy người này đi mất, cô ta híp mắt lại, quay phắt người lại, nhìn Trần Tư Khải ở bên kia.

Trần Tư Khải đã quên chuyện vừa xảy ra, đang cười nói với một người.

Ồ… Xem ra, Tư Khải của cô ta quả thực không thích ai! Haha, vậy thì tốt. Như vậy, cô ta cũng an tâm rồi.

Trần Tư Khải duy trì nụ cười còn khó coi hơn khóc, túm lấy Lưu Diệc Hàn, nói: “Tôi sắp điên rồi! Cậu lập tức lấy một ly rượu hắt lên người tôi! Nhanh lên!”

Lưu Diệc Hàn mở to mắt: “Tại sao?”

“Chết mất! Dài dòng cái gì, cậu muốn tôi bẻ gãy cổ cậu à?”

Lưu Diệc Hàn thầm lè lười.

Nhìn đi, biết ngay Tư Khải luôn nhẫn nhịn, bây giờ Tiêu Mộng người ta vừa đi, anh ta liền không nhịn được.

Ôi, chiếc áo đuôi tôm vài chục triệu này, quả nhiên bị anh ta phá hoại?

Rượu nho hay sâm panh?

Lưu Diệc Hàn xoay người, chọn một ly sâm panh, khẽ niệm một tiếng A di đà phật, rồi xoay người lại.

Ào… Ly sâm panh hắt lên quần áo của Trần Tư Khải một cách cực kỳ hoàn hảo.

“Ôi chao, xin lỗi nha tổng giám đốc Trần, tôi đáng chết, tôi không chú ý, không cẩn thận…”

Trần Tư Khải lập tức nổi giận, gầm lại: “Tên nhóc nhà cậu ra nước ngoài một chuyến, tay chân đều trở nên lóng ngóng rồi sao?”

*** Anna đi đến, đỡ lấy cánh tay của Trần Tư Khải giống như một người vợ, khuyên: “Bỏ đi, cũng không phải chuyện gì lớn, đi thay bộ khác đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK